• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 346 Đêm đẫm máu, Thư Diện Thánh (2)

Đế kinh, thành Thiên An.

Là thành trì phồn hoa nhất Đại Hạ, có bề dày lịch sử, năm tháng để lại quá nhiều dấu vết trên tòa thành này, có quá nhiều kỳ tích cùng những chuyện xưa được ấp ủ trong tòa này.

Trấn Bắc vương phủ.

Đêm dài, lại khó tĩnh.

Ngày trước Trấn Bắc vương phủ vắng bóng người, đêm nay, lại có người ra vào không dứt..

Từng chiếc xe ngựa chạy trên đường chính của đế kinh cổ xưa, dừng lại trước Trấn Bắc Vương phủ.

Một quản gia có khí tức mạnh mẽ, phụ trách dẫn những vị quan to hiển quý trên xe ngựa vào trong Trấn Bắc Vương phủ.

Mà thủ vệ Trấn Bắc vương phủ cũng trở nên nghiêm ngặt hơn bao giờ hết.

Khí cơ đáng sợ bốc lên trong đêm đen làm cho không khí của phủ đệ cũng trở nên vặn vẹo.

Chỉ cần dùng mắt thường cũng có thể thấy được cường giả Nhị phẩm không cũng đã có đến mười người.

Mỗi vị lão nhân đều sẽ trang bị một vị cao thủ Võ tu Nhị phẩm, thậm chí là Nhất phẩm bảo hộ.

Nếu quan viên nhìn thấy những lão nhân này sẽ sợ hãi đến biến sắc.

Bởi vì, những người bước xuống xe ngựa đều là lão nhân, đều là những người đã cao tuổi.

Rất nhiều người có xuất thân cùng địa vị cao trên triều đình,.

Trong đó, địa vị của không ít lão nhân còn khiến người khác phải ngước nhìn.

Mà hiện giờ phần lớn những lão nhân này đã lui về tuyến sau, đều nghiêm nghị đi ra khỏi phủ đệ mà ngày thường xin miễn gặp khách, đi tới Trấn Bắc vương phủ.

Không ít mật thám của các gia tộc và các thế lực lớn chung quanh vương phủ bị một màn này bị dọa cho sợ hãi.

Bọn chúng nhanh chóng đem tin tức truyền về.

Một đêm này, đế kinh sáng rực ánh đuốc .

Không ai được ngon giấc.

Ngoại trừ, tin tức trong đế kinh không ngừng truyền đến, còn có tin tức đến từ Pphủ Giang Lăng, các loại bùa chú đạo môn, chim ưng cùng bồ câu đưa tin truyền về suốt đêm, đế kinh như nổi lên sóng ngầm mãnh liệt.

Người của các thế lực lớn nhanh chóng nắm được tin tức.

Thời điểm bọn họ biết được thái tử dùng phủ quân của phủ Giang Lăng vây sát La Hồng, sắc mặt đều đại biến.

Tin tức này tạo thành cơn địa chấn khổng lồ, khuynh đảo cả triều dã.

Điên rồi a!

Thái tử điên rồi!

La gia cũng không phải là tiểu gia tộc nhỏ bé, vô danh tiểu tốt gì, cũng không phải tiểu gia tộc tùy ý khi dễ mà không dám phản kháng.

Đó là một gia tộc nắm giữ 30 vạn hắc kỵ phía Bắc, còn nắm giữ rất nhiều nguyên lão nhân mạch!

Cho dù ngày thường La gia rất khiêm tốn, nhưng, chẳng nghi ngờ gì khi nói gia tộc này...... Quyền khuynh triều dã.

Mọi người đều biết về đại hội thưởng kiếm Phủ Giang Lăng.

Ngay từ đầu chỉ cười nhạt, đại hội thưởng kiếm thưởng cái gì, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, chẳng qua không nói thôi.

Thái tử thiết kế ra một cái hố để hố La Hồng.

Tuy rằng việc này không nhỏ, nhưng cũng rất khó chấn động triều đình.

Chỉ là, vào thời điểm trận thưởng kiếm đại hội này biến thành đại hội bao vây trừ khử, tính chất cùng ý nghĩa của nó đã hoàn toàn thay đổi.

Đồng nghĩa phát ra một tín hiệu.

Tín hiệu Thái tử muốn La gia tuyệt hậu!

Thái tử cùng La gia không ngừng đối đầu, cái chết của năm người con của La gia có quan hệ rất lớn với Thái Tử..

Thậm chí, đến La Hồng Trần, thiên kiêu tuyệt thế của La gia, người kế thừa vị trí của Trấn Bắc vương trong tương lai, cũng bị Thái tử thiết kế giết chết!

Trên cơ bản, mâu thuẫn của La gia cùng Thái tử là không thể điều hòa.

Nhưng, đến giờ, mâu thuẫn này chưa từng biểu hiện ra bên ngoài, chỉ có điều ai cũng biết ai cũng ngầm hiểu trong lòng mà thôi.

Mà lúc này, Thái tử xuất động một vạn phủ quân vây sát La Hồng, vây sát một tên Ngũ phẩm.

Vậy nghĩa là hoàn toàn xé rách mặt nạ giả dối với La gia..

Mọi người không cần phải nghĩ cũng biết phản ứng của La gia sẽ kịch liệt đến độ nào.

Đời thứ ba của La gia, độc đinh, thậm chí còn là người thừa kế Trấn Bắc vương đã dự định.

Nhưng Thái tử lại có ý định giết chết người này.

Đế kinh có thể không chấn động sao?

Trong La Phủ.

Trấn Bắc vương ngồi trong đình, một cây đèn dầu chậm rãi cháy, chiếu sáng đình nghỉ đang tối thui như mực.

Trong đình, từng cái ghế bành lại có thêm người ngồi xuống, trên mỗi một cái ghế đều có một vị lão giả ngồi ngay ngắn, có người râu tóc bạc trắng, có người lưng còng cả xuống, có người trên mặt đầy những đốm đồi mồi, đều là một đám lão giả hủ bại gần đất xa trời.

Nhưng, rất nhiều người ngoài đế kinh đều biết những lão nhân này hội tụ với nhau có một loại sức mạnh thế nào.

Đó là loại tồn tại mà đạp một cái cũng có thể làm đế kinh run rẩy tận ba lần.

"Vương gia...... Đêm khuya triệu tập ta, có chuyện gì sao?"

"Lần trước Vương gia triệu tập chúng ta đã là mười lăm năm trước."

"Xem ra, Vương gia đã có quyết định"

Một vị lão nhân có ánh mắt thâm thúy, xúc động thở dài một hơi, ánh mắt dừng ở trên người Trấn Bắc vương đã có tóc bạc đầy đầu, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang hiện lên trong lòng.

"Lần này, Thái tử đúng là làm quá mức."

"Hạ hoàng bế quan, Thái tử cầm quyền, nhưng một loạt động thái của Thái tử với La gia khiến lòng người lạnh lẽo"

"Đại Hạ có Thái tử thế này, sao có thể an ổn?"

Một vị lão nhân lắc đầu, trong mắt có sự thất vọng khó thể che giấu.

Sau một thời gian ồn ã.

Trong vương phủ dần dần trở nên an tĩnh.

Bởi vì Trấn Bắc vương đứng lên. Trấn Bắc vương đã từng cường tráng vô cùng, tung hoành nơi sa trường, hiện giờ già nua rất nhiều, sau một đêm tóc của ông lại thêm rất nhiều sợi bạc.

Đôi mắt của ông mang theo sự mệt mỏi.

"Bổn vương thỉnh chư vị lại đây ngay trong đêm, kỳ thật chỉ có hai việc."

Trấn Bắc vương, nói.

Một vị lão nhân ngồi ở ghế thái sư, nhìn về phía Trấn Bắc vương, có người hiện lên thần sắc phức tạp, có người trong ánh mắt mang theo kích động, cũng có người mang theo vẻ chờ mong.
Chương 347 Đêm đẫm máu, Thư Diện Thánh (3)

"Chuyện thứ nhất, chính là về việc đại thọ của bổn vương, bổn vương không phát thiệp mời, lần đại thọ này, ta trực tiếp mời chư "

vị ngay tại đây, còn về việc địa điểm chuẩn bị tiệc thọ ......

"Bổn vương già rồi, hy vọng đại thọ lần này có thể có tôn tử làm bạn, cho nên, địa điểm chuẩn bị tiệc thọ định ở huyện An Bình"

Trấn Bắc vương mở miệng.

Lời nói vừa dứt, đôi mắt của rất nhiều lão nhân đều co rụt lại.

Địa điểm chuẩn bị tiệc thọ là ở huyện An Bình?

Quyết định này thật không bình thường.

Trấn Bắc vương rời khỏi đế kinh chuẩn bị tiệc thọ...... Trước giờ chưa từng có tiền lệ, những có lẽ lúc này có rồi.

Hơn nữa, đây cũng là một lần khảo nghiệm của Trấn Bắc vương đối với những người ở đây, nếu những người có mặt ở đây thật sự có thể rời khỏi đế kinh, đến huyện An Bình...... Vậy Trấn Bắc vương có lẽ mới có thể yên lòng.

Rất nhiều lão nhân đều tỏ vẻ đã hiểu rõ.

Còn về phần ý nghĩ của họ như thế nào, ai cũng không nhìn ra, ai cũng không nói.

Những người này đều là hạng người đã thành tinh, đều biết phải lựa chọn như thế nào.

Hơn nữa, lựa chọn lần này, sẽ đại diện cho lựa chọn của gia tộc bọn họ, bọn họ cũng không dám dễ dàng đưa ra kết luận.

Trấn Bắc vương quét mắt qua chư vị lão nhân, cười cười, cũng không thèm để ý.

Tình huống này, ông đã sớm đoán được.

Trấn Bắc vương cũng không thể chắc chắn rằng tất cả thế lực ở đây đều sẽ lựa chọn La gia, nhưng, chỉ cần có một nửa...... như vậy cũng đủ rồi.

"Chuyện thứ hai."

Trấn Bắc vương mở miệng, thanh âm có vài phần khàn khàn, không khí lập tức trở nên nghiêm trọng hẳn lên.

"Mọi người đều biết, cháu trai của ta La Hồng lúc trước đi phủ Giang Lăng tham gia đại hội thưởng kiếm do Thái tử tổ chức, nhiều lần bị nhằm vào cũng thôi, nam nhỉ La gia ta cũng không sợ bị nhằm vào, nhưng, Thái tử lại dám phái phủ quân phủ Giang Lăng tới đối phó cháu trai ta......

Trấn Bắc vương nói đến đây, trong mắt có sự kích động mãnh liệt.

"La gia đã nhịn nhiều năm như vậy, không muốn nhịn nữa, bổn vương đã già rồi, cũng rất mệt mỏi."

Trấn Bắc vương nói.

"La Cuồng ta nam chinh bắc chiến nhiều năm như vậy, bảy đứa con trai đã chết mất năm, một đứa thì điên, còn một đứa trở mặt thành thù. Hơn nữa, nữ nhi ở Đại Chu xa xôi, dưới gối không có con cái, hiện giờ cũng già rồi, chỉ hy vọng có tôn nhi thừa kế, nhưng hôm nay...... đến mạng của cháu ta, Thái tử cũng muốn cướp đi"

"Đây là muốn cho La gia ta tuyệt hậu"

"La gia ta...... Thật sự sẽ tuyệt hậu sao?!"

Trấn Bắc vương nói đến đây, sát khí cùng tức giận ẩn chứa trong giọng nói đã sớm xông lên tận trời.

Sát khí trong đình khiến cho mỗi một vị lão nhân đều biến sắc.

Có thể thấy, Trấn Bắc vương...... đã không thể kiềm nén cơn giận!

"Cho nên, một đêm này, thỉnh mọi người lại đây, không vì cái gì l)

khác ngoài việc......

"Thỉnh mọi người vì lão phu mà góp sức hình thành "Thư Diện Thánh"

"Lão phu, La Cuồng, muốn diện thánh"

Trấn Bắc vương nói.

Lời nói vừa dứt, toàn bộ đình lâm vào tĩnh mịch, rất nhiều lão nhân nhìn Trấn Bắc vương, vẻ mặt càng thêm phức tạp.

Thư Diện Thánh.

Đó cũng không phải là vật tầm thường, nó hội tụ ý chí của rất nhiều lão thần hình thành nên thư thỉnh tấu..

Xem như hội tụ vận số của thiên hạ.

Toàn bộ Đại Hạ đều sẽ chấn động vì điều này.

Trấn Bắc vương......muốn thăm dò thái độ của Hạ Hoàng ư!

Hiện giờ, Hạ Hoàng bế quan không ra.

Toàn bộ người trong thiên hạ, chỉ có một người có thể nhìn thấy Hạ Hoàng......

Đó là Hồ nữ kết thân đến từ Kim Trướng Vương Đình kia, được phong Huyền Ngọc phi.

Ngay cả những lão thần bọn họ cũng không có cơ hội nào nhìn thấy Hạ Hoàng.

Ngay cả Trấn Bắc vương cũng không được.

Dùng thủ đoạn tầm thường thì không thể thấy được Hạ Hoàng, cho nên, Trấn Bắc vương mới định dùng phương thức này.

Thư Diện Thánh vừa ra.

Ngày mai Đại Hạ chắc chắn sẽ chấn động.

Trấn Bắc vương không nói gì, cứ như vậy nhìn chư vị lão nhân.

Sau một lúc lâu, trong đình viện, có tiếng thở dài bùi ngùi, liên miên không dứt.

Ngay sau đó, có khí cơ mạnh mẽ xông lên tận trời, chiếu sáng màn đêm nơi đế kinh.

"Vương gia, lão phu nguyện thư."

"Ta cũng nguyện thư."

"Tính cho lão phu một phân"

Các lão nhân ngồi ở ghế thái sư, lần lượt đứng thẳng đứng, có khí tức nổi lên từ những thân hình già nua này.

Trấn Bắc vương nhìn những ông bạn già này, nổ nụ cười.

Ông phất tay áo, trong tay xuất hiện một cuộn vải vàng.

Trên cuộn vải, hội tụ từng cái tên, có ý chí như muốn phá tan trói buộc của đất trời.

Hồi lâu.

Đôi tay Trấn Bắc vương nâng một cuộn vải vàng, khuôn mặt uy nghiêm như nâng một ngọn núi cao ngất.

Từng bước đi ra khỏi Trấn Bắc vương phủ.

Mỗi một bước đi đều làm hoàng thành chấn động.

Ánh trăng dần tàn, bóng đêm bắt đầu dần dần tan.

Phía đông chợt nổi lên một màu trắng bạc, mang theo mây tím, từ phía chân trời rơi xuống, như một thanh trường đao sắc bén, xuyên thủng màn đêm vĩnh hằng đang bao phủ nhân gian.

Dưới tòa thành lâu cổ xưa loang lổ dấu vết thời gian của phủ Giang Lăng, xác chết la liệt khắp nơi, máu tươi chảy xuống không ngừng, mùi máu gay mũi bốc lên tận trời, hình thành một đám sương máu.

Trên thành lâu, phủ Giang Lăng.

Trên từng cái đầu người đang treo lơ lửng được chiếu rọi bởi ánh sáng mặt trời buổi sáng sớm soi rõ biểu cảm hoảng sợ và không cam lòng còn sót lại.

Đã kết thúc.

Một hồi giết chóc trong đêm cuối cùng cũng đã hạ màn.

Sát khí vô tận cũng đã đến lúc tàn.

Không một ai nghĩ rằng, đại hội thưởng kiếm hùng vĩ sẽ kết thúc như vậy.

Ngoại thành.

La Hồng một thần huyết y lạnh lùng nhìn từng cái đầu của cao thủ Nhị phẩm treo lơ lửng trên thành lâu.

Không ít người chạy thoát được nhưng số người chết cũng chẳng ít.

Nhị phẩm đều không phải kẻ yếu, thời điểm bọn họ nhận thấy tình huống không đúng liền trực tiếp chọn cách chạy trốn khỏi phủ Giang Lăng.
Chương 348 Không có dục vọng mới là dục vọng lớn nhất (1)

Chỉ có thủ đoạn khủng bố của Viên hạt tử và Triệu Tinh Hà mới có thể giết được nhiều Nhị phẩm như vậy.

Máu tươi trên thành lâu nhỏ xuống tạo ra khí thế không khác gì sét đánh, mang thêm chút phong lưu ý vị cho tòa thành trì này.

La Hồng vung tay xuất ra một chiêu.

Tà Ảnh Thương Ưng vỗ cánh lướt nhanh xuống.

Lúc trước để nó mang theo Tiểu Đậu Hoa rời đi, hiện giờ, khi mọi thứ trở lại bình thường, nó lại trở về.

Tiểu Đậu Hoa mặt cắt không còn một giọt máu, nhìn qua có vài phần đáng thương.

Nàng không chết, chẳng qua trạng thái không được tốt lắm.

Hai tay nắm chặt Tà Ảnh Thương Ưng, xuyên qua gió nhìn về phía ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ thân thể đầy máu của La Hồng, cục đá vẫn luôn lơ lửng trong lòng Tiểu Đậu Hoa giờ khắc này lập tức buông xuống.

Lúc trước nàng bị La Hồng đưa đi, bởi vì nàng thật sự không có cách nào giúp La Hồng.

Nàng chỉ có thể mượn khí thế vạn quân nuôi kiếm, giúp La Hồng chém ra hai kiếm khủng bố đã là cực hạn.

Tình huống sau đó như thế nào, Tiểu Đậu Hoa chỉ có thể nghe theo ý trời.

Khoảnh khắc nhìn thấy công tử bị vây trong vạn quân, tiếng kêu giết chấn động đất trời kia khiến Tiểu Đậu Hoa tuyệt vọng.

Sau đó, lại có cao thủ Nhị phẩm ra tay tập sát La Hồng càng làm Tiểu Đậu Hoa hoàn toàn mất đi niềm tin.

May mắn, công tử chống đỡ được tất cả.

Chờ tới khi Trần quản gia đến, thể hiện trọn vẹn phong thái kiếm tiên, một kiếm giết chết Ngụy Thiên Tuế, một kiếm phá nát vạn quân, giúp La Hồng mở ra cơ hội lật ngược thế cờ.

"Công tử......"

Tà Ảnh Thương Ưng rơi xuống, Tiểu Đậu Hoa nhìn La Hồng, vui vẻ nở nụ cười.

Ánh sáng ban mai, thật đẹp.

Công tử không chết, thật tốt.

La Hồng nhìn Tiểu Đậu Hoa, banh mặt.

"Còn cười?"

"Ngươi còn có mặt mũi mà cười?!"

La Hồng nói.

Tiểu Đậu Hoa đang tươi cười tức khắc cứng đờ, sợ hãi bất an.

La Hồng vươn tay, dùng ngón tay dính máu gõ vào trán Tiểu Đậu Hoa một cái.

"Dám tự quyết định?!"

"Còn dám tụ quân thế dưỡng kiếm, ngươi tưởng ngươi trâu bò vậy sao? Nhìn xem ngươi có thể không!"

La Hồng mắng.

Cái gõ này của La Hồng rất mạnh, làm cái trần của Tiểu Đậu Hoa trở nên đỏ bừng, nổi lên một cục u như một cái bánh bao nhỏ.

Tiểu Đậu Hoa rớt nước mắt.

Công tử...... ra tay mạnh quá!

"Không được khóc!"

La Hồng nói.

Tiểu Đậu Hoa ủy khuất bẹp miệng, nước mắt trong hốc mắt cũng không dám rơi xuống.

Nàng đã suy yếu như vậy rồi, công tử còn hung dữ với nàng.

Trương Tĩnh Chỉ tới.

Nhìn La Hồng đang quở trách một tiểu kiếm thị, y trở nên do dự, không biết có nên cất bước qua đó không.

Nhưng nghĩ nghĩ một lúc, vẫn đi tới, lấy ra một cái bình dược trong tay áo rộng, vứt cho La Hồng.

"Nó chứa nguyên đan, một loại thuốc chữa thương không tồi, dùng nhanh đi, đừng để bị thương đến căn cơ."

Trương Tĩnh Chỉ nói.

La Hồng tiếp nhận, kinh ngạc nhìn vào mắt Trương Tĩnh Chỉ, sau đó nhếch miệng cười, cảm tạ đối phương.

Nhưng, La Hồng không dùng, mà nhìn về phía Tiểu Đậu Hoa.

"Há mồm"

La Hồng nói.

Tiểu Đậu Hoa bẹp bẹp miệng, không thèm mở miệng.

"Há mồm!"

La Hồng trừng mắt, dọa một câu.

Tiểu Đậu Hoa lập tức mở miệng.

La Hồng lấy đan dược của Trương Tĩnh Chi, chỉ có một viên, trực tiếp nhét vào miệng Tiểu Đậu Hoa.

Tiểu Đậu Hoa ừng ực nuốt vào, sau đó La Hồng không để ý tới nàng nữa, Tiểu Đậu Hoa một mình đứng ở một bên ủy khuất.

Trương Tĩnh Chỉ nhìn La Hồng đưa đan dược của y cho kiếm thị, cũng không biết nói gì.

"Đan dược này trân quý lắm đấy, chỉ có một viên."

Trương Tĩnh Chi nhắc nhở nói.

Y thấy thương thế La Hồng không nhẹ mới đem cho.

La Hồng cười cười, không thèm để ý, một viên đan dược mà thôi, cũng không tính là gì.

Huống hồ, La Hồng cũng không có bị thương, tuy rằng trên người hắn đang chảy rất nhiều máu, nhưng máu đó đã được Chuyển Sát Đan luyện hóa, thân thể đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, thương thế cũng đã sớm khôi phục.

Còn về vết thương khác, cơ bản là không có.

Trạng thái của La Hồng hiện giờ chính là tốt đến không thể tốt hơn được nữa.

Tất cả điều này ít nhiều cũng là do hấp thu được lực tà sát của tên tà tu Nhị phẩm kia.

Đà chủ một phân đà của Thiên Địa Tà Môn, La Hồng cảm khái, đối phương đúng là một người tốt.

Đương nhiên, La Hồng cũng rất vừa lòng với năng lực công tác của Hoàng Siêu, Hoàng Siêu này...... Là một nhân tài.

Trương Tĩnh Chỉ thở dài một hơi, thả tay xuống, sáng sớm, gió nhẹ lạnh lẽo, y quay đầu nhìn về phía thành lâu phủ Giang Lăng.

Từng chiếc đầu người kia...... Đều đánh dấu cho một đêm tàn sát đẫm máu.

"Sự việc ở phủ Giang Lăng đã kết thúc, nhưng...... Toàn bộ phong ba Đại Hạ chỉ vừa mới bắt đầu"

"Thái Tử lần này ra tay hơi quá."

Trương Tĩnh Chi, nói.

"La gia nhịn lâu như vậy, lúc này ...... hẳn sẽ không nhịn nữa, sớm sẽ có động thái."

"Đây là át chủ bài của La gia, chỉ là một khi La gia đưa ra quyết định này...... sẽ không còn đường lui."

"Có khả năng, con đường phía trước chỉ có chết chóc làm bạn"

Trương Tĩnh Chi nhìn về phía La Hồng, nói.

La Hồng lại cười cười: "Nhịn cái gì? Đã sớm không nên nhịn......

"Nghe nói đại bá ta bị Thái Tử giết chết? Còn có mấy vị bá bá khác cũng đều bị Thái Tử giết chết, chỉ còn lại thất bá lại bị điên...... tất cả đều có dấu tích của Thái Tử"

"Trương ca, ngươi nói...... Vì sao lại phải nhịn chứ?"

La Hồng nói.

"Nếu là ta, đã sớm lật bàn rồi"

Trương Tĩnh Chi nghe vậy cứng lại, quay đầu nhìn thoáng qua La Hồng: "Muốn phản cũng phải có thực lực...... Một khi không đủ thực lực, phản là vạn kiếp bất khục"

La Hồng nở nụ cười: "Bị người nước ấm nấu ếch xanh (1), mơ màng hồ đồ bị giết chết, còn không bằng trực tiếp dùng dao sắc chặt đay rối (2), sống hay chết, làm một lần liền xong"

(1) Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc.

Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra.

Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà... chết từ từ. (Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn.)

(2) Dao sắc chặt đay rối: làm việc một cách dứt khoát, nhanh chóng.
Chương 349 Không có dục vọng mới là dục vọng lớn nhất (2)

"La Hồng ta cũng không phải người tốt bụng gì, đơn thuần là một người xấu, chỉ thờ phụng kẻ giết người, hàng ngày giết người mới là đạo lý"

"Thái Tử muốn giết ta, thù này La Hồng ta nhớ kỹ, sớm hay muộn sẽ chém đầu hắn."

La Hồng nhếch miệng nói.

Đơn giản, trực tiếp, thậm chí có chút thô tục.

Nhưng, Trương Tĩnh Chỉ lại ngoài ý muốn liếc La Hồng một cái.

"Công tử quá khiêm tốn"

"Dù trong tay ngươi dính nhiều máu tươi, nhưng...... người chết đều những người đáng chết, ngươi không sai"

"Huống hồ, ta tin ngươi, ngươi có thể hiểu được nhiều châm ngôn thánh nhân như vậy, sao lại là người xấu được?"

Trương Tĩnh Chỉ nhàn nhạt nói.

Đừng nói như vậy, ca, ngươi phải tin ta! Ta là người xấu thật đấy!

"Ngươi nói Thái Tử cuối cùng đang nghĩ cái gì? Thật sự điên rồi sao? Nghe nói Thái tử là người không hề có tham vọng, bị Hạ Hoàng cường ngạnh lôi về tham gia chính sự, cho nên muốn trả thù xã hội sao?" La Hồng hỏi.

Trương Tĩnh Chỉ cười cười: "Phụ thân ta nói một câu, có đôi khi...... Không có dục vọng, mới là người có dục vọng lớn nhất"

Không để ý đến khuôn mặt kinh ngạc của La Hồng, ánh mắt Trương Tĩnh Chi thâm thúy, tiếp tục nói: "Kiếm Phiêu Tuyết đã tới tay, mau trở về huyện An Bình đi, kế tiếp...... mặc kệ phát sinh chuyện gì, cũng đừng ra khỏi huyện An Bình"

"Cho dù đất trời có đảo điên, ngươi cũng không được bước ra huyện An Bình nửa bước."

La Hồng ngẩn ra.

Nghiêm trọng như vậy, có chuyện lớn xảy ra sao?

La Hồng không biết Tắc Bắc và đế kinh đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng đoán được một ít.

Thái Tử chính là tên cháy nhà mới ra mặt chuột, cha ta và Trấn Bắc vương sao có thể nhịn? Sao lại không có một chút động tác nào được?

"Được, lát nữa ta sẽ trở lại huyện An Bình"

"Đúng rồi, Trương ca nhớ giúp ta cắt đầu của Ngụy thái giám đưa cho Thái Tử"

La Hồng cười nói, chỉ chỉ vào đống thành lâu nát vụn.

Trương Tĩnh Chỉ lại thả tay xuống, xoay người rời đi, quan bào ở trong gió bay bay.

Chỉ chốc lát sau.

Đám người Viên hạt tử, Triệu Tinh Hà trở về.

Ba nghìn hắc kỵ vẫn trang bị giáp trụ mang theo huyết khí vô biên từ phủ Giang Lăng đi ra.

Tư Đồ Vi cõng hộp đàn, bảo hộ La Hồng.

Một đội ngũ hùng hổ khủng bố làm xôn xao dư luận Giang Lăng này biến mất phía cuối đường chân trời.

Trên thành lâu.

Tôn thống lĩnh đỏ mắt, nhìn ba nghìn hắc kỵ biến mất, thở dài.

Trương Tĩnh Chỉ nhìn hắn ta một cái: "Sao nào? Trong lòng khó chịu?"

"Muốn trách chỉ có thể trách ngươi trị quân không nghiêm"

"Trong phủ quân có người của thái tử, nếu La Hồng thật sự chết ở Giang Lăng, ngươi đoán xem La gia có ngũ mã phanh thây ngươi ra hay không?"

"La Hồng không chết, La gia không tìm ngươi gây phiền toái đã là không tôi rồi"

Lời nói của Trương Tĩnh Chi làm Tôn thống lĩnh thở dài thêm, đường đường là cao thủ Nhất phẩm lại có cảm giác uất nghẹn.

Nhưng, khi Tôn thống lĩnh nghĩ đến cảnh Thái Tử nhìn thấy đầu của Nguy Thiên Tuế có khả năng còn nghẹn khuất hơn mình, trong lòng dễ chịu đi nhiều.

Đế kinh, thành Thiên An.

Hoàng thành chấn động.

hơi thở khủng bố cùng với ý chí bốc lên ngút trời, kích động đêm tối, trong ánh bình minh chiếu rọi, toàn bộ Hoàng thành như đảo lộn.

Vô số gia chủ thế gia, vô số nhân vật nổi tiếng trong danh gia vọng tộc đều bước ra khỏi phủ đệ, nhìn một thân ảnh gầy yếu đang nâng một cuộn vải vàng xuất hiện trên con phố dài.

"Đó là...... Thư Diện Thánh?!"

"Là Thư Diện Thánh tập hợp tất cả ý chí đại thần, là Thư Diện Thánh mà cho dù là ý chí thiên tử cũng có thể bị dao động"

"Trấn Bắc vương...... Hành động thật lớn!"

Một vài vị quan to hiển quý, một vài vị vọng tộc nổi tiếng, thân phận hiển hách đều nói vô cùng nghiêm túc.

Phía sau Trấn Bắc vương có rất nhiều người cũng đi theo.

Giờ phút này, Trấn Bắc vương nâng Thư Diện Thánh chứa đựng ý chí của Đại Hạ, người bình thường không dám tới gần.

Thịch thịch thịch!

Từng bước, từng bước...... tới Hoàng cung.

Hoàng cung Đại Hạ rộng lớn tráng lệ, tường sơn son thiếp vàng cao mấy chục trượng, dày nặng trầm ổn, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng rực rỡ lấp lánh.

Toàn bộ đế kinh sống lại, sôi trào, phát tiết không ngừng.

Hoàng cung, Thiên Cực môn rộng mở.

Hai bên là hàng lính vác đao, mặc giáp trụ lạnh lẽo, tay cầm trường thương.

Ngự lâm quân đứng lặng trước cửa, ánh mắt nghiêm túc, hơi thở uy nghiêm.

Như mãnh hổ ngủ đông, làm người ta không dám tới gần.

Thiên Cực môn.

Hai tay Trấn Bắc vương nâng Thư Diện Thánh, một thân bào phục đẹp đẽ quý giá, ăn mặc nghiêm cẩn, từng bước bước đến.

Mỗi một bước đều chấn động thành Thiên An, mỗi một bước đều giống như lưng đeo núi lớn mà bước đi.

Bỗng nhiên.

Trước Thiên Cực môn.

Một vị lão giả mặc bào phục màu đỏ thẫm, nho nhã hiền hoà, khí chất cao quý, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng lặng.

Ông một mình đứng lặng ở trước cửa cung.

Đối mặt với Trấn Bắc vương nâng Thư Diện Thánh đến, sắc mặt bất biến.

"Trương Hoài Nghĩa gặp qua Trấn Bắc vương"

Lão giả nâng tay áo, chắp tay.

Từ lúc ra khỏi phủ đến giờ lần đầu tiên Trấn Bắc vương dừng bước.

Nhìn lão giả nho nhã kia, sắc mặt nghiêm túc, không chút cẩu thả nói:

"Gặp qua Trương thủ phụ."

Chẳng ai có thể ngờ rằng, người cản trở lại là thủ phụ đương triều, Trương Hoài Nghĩa.

Trấn Bắc vương nhìn Trương thủ phụ, hai vị đều là tồn tại trên đỉnh của quyền thế lại gặp mặt như vậy.

Hai người nhìn nhau không nói gì.

Hồi lâu, Trấn Bắc vương mở miệng: "Trương thủ phụ tới khuyên lão phu sao?"

Trương thủ phụ lắc đầu: "Tới tiễn Trấn Bắc vương, phía sau Thiên Cực môn là Thiên Cực cung, một khi Vương gia bước vào là không còn đường lui nữa"

"Nếu Vương gia không tìm được đáp án thì sẽ thế nào?"

Trương thủ phụ hỏi.

"Thế nào ta không quan tâm......

Trấn Bắc vương nói.

Trương thủ phụ nhìn Trấn Bắc vương: "Nếu lưng đeo một đời bêu danh, cũng không tiếc sao?"
Chương 350 Không có dục vọng mới là dục vọng lớn nhất (3)

Trấn Bắc vương nghe vậy, cười vang lên.

Sau đó, Trấn Bắc vương tiếp tục cất bước, ý tứ không cần nói cũng biết.

Trương thủ phụ thấy thế, ngửa mặt lên trời thở dài, tự hỏi, rồi lão nghiêng mình, không có chắn trước Thiên Cực môn nữa.

Trấn Bắc vương không quay lại nhìn lão, từng bước như cất bước tiến về phía vực sâu.

Hai bên sườn là ánh mắt phức tạp của Ngự lâm quân.

Xuyên qua Thiên Cực môn.

Là Thiên Kình môn có áp lực trên trời giáng xuống, trầm trọng, uy nghiêm, vô thượng......

Trấn Bắc vương hít sâu một hơi.

Quân sĩ hai sườn biến đổi, toàn bộ đều biến thành kim giáp, đây là thân vệ Thiên tử, khí cơ mạnh mẽ quanh quẩn, kích động.

Bùm!

Trấn Bắc vương một bước đạp xuống.

Dưới chân, là con đường thềm bạch ngọc viền son.

Cuối đường là Thiên Cực cung rộng lớn vô hạn.

"Thần La Cuồng, thỉnh được diện kiến thánh thượng"

Ở dưới thềm bạch ngọc virrgn son, tay Trấn Bắc vương vẫn nâng Thư Diện Thánh, cao giọng nói.

Thanh âm kích động vang vọng trong hoàng cung như ngàn con sóng cuộn lên, hung hăng đánh vào vách hoàng cung rộng lớn.

Nhưng mà, khi thanh âm mênh mông cuồn cuộn tan đi, trong Thiên Cực cung, lại an tĩnh như cũ, đến độ có thể nghe được tiếng kim rơi.

Trấn Bắc vương nghiêng người.

Bỗng nhiên, cười cười.

Dần dần thẳng lưng, Thư Diện Thánh bỗng trôi nổi dẫn đường, kéo ra một bước, bước lên thềm son bạch ngọc.

Bùm!

Trong phút chốc, một đạo vận số âm thầm sụp đổ.

Cột vận số hung hăng nên xuống lưng Trấn Bắc vương...

Trấn Bắc vương phát ra một tiếng kêu rên.

Nhưng ông vẫn cắn răng, tiếp tục cất bước trên thềm son bạch ngọc dẫn đến Thiên Cực cung.

Bỗng dưng.

Trấn Bắc vương đang nện bước bỗng dừng lại, trên lưng vẫn cõng trụ vận số, ngưng mắt.

Cửa Thiên Cực cung đang từ từ mở ra.

Ở giữa có một đạo thân thể yểu điệu, ung dung hoa quý từ từ bước ra.

Đứng lặng cuối thềm son.

Nhàn nhạt nhìn Trấn Bắc vương đang ngược đường đi lên.

Huyền Ngọc phi.

Trấn Bắc vương nhìn nữ nhân này, ánh mắt khẽ dừng lại.

Nữ nhân nhìn Trấn Bắc vương, nhàn nhạt cười.

"Thánh thượng có lệnh, không gặp"

"Không gặp"

"Không gặp!!"

Lời nói như một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, quanh quẩn trong toàn bộ hoàng cung.

Oanh!

Cột vận số đột nhiên nổ tung!

Thư Diện Thánh nháy mắt biến mất khi cột vận số tan thành mây khói.

Trấn Bắc vương liên tục lui về sau mấy bước, cuối cùng đạp xuống một bước, dẫm lên thềm ngọc đến nứt ra, lui về phía sau.

Một góc cung điện.

Thái tử Hạ Cực để chân trần, mặc quần áo rộng thùng thình, đầu tóc bù xù đi trên hành lang dài.

Đôi tay y vịn lên lan can đỏ thắm, híp mắt, nhìn Thiên Cực cung xa xa, ngắm nhìn cột vận số, nhìn thân ảnh đang bước trên thềm son bạch ngọc.

Khóe miệng khẽ giương lên.

Ánh mắt y dịch chuyển, tĩnh mịch hướng lên Thiên Cực cung.

Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm.

Bỗng nhiên, y thấy được một bóng dáng xinh đẹp bước ra từ Thiên Cực cung, khóe miệng đang cười nháy mắt biến mất.

Thái Tử cắn khóe miệng, có mùi máu lan tràn.

Lan can đỏ thắm bị y nắm đến biến dạng, hoa văn vỡ ra không nhìn rõ được nữa.

"Mẹ khiếp!"

"Vì cái gì?!"

"Đã như vậy còn không xuất quan?!

"Không gặp"

Hai chữ dày nặng như chuông lớn, nổ vang trước Thiên Cực cung, vô số trụ khí vận như đang sôi trào.

Hồ nữ Huyền Ngọc phi đứng cuối thềm son bạch ngọc, phát ra khí chất cao quý vũ mị vô tận, như một tiên nữ cao lãnh trên trời quan sát nhân gian.

Trấn Bắc vương một đường trượt xuống từ thềm son, chân đạp vỡ gạch bạch ngọc, trong mắt hiện ra mấy phần khiếp sợ.

"Không gặp?"

"Lại không gặp?"

Trấn Bắc vương nhìn thềm son, nhìn Hồ nữ, nhìn Thiên Cực cung rộng lớn tráng lệ.

Trong miệng si ngốc lẩm bẩm.

Ngay sau đó, lại điên cuồng phá lên cười.

"Hay cho một câu không gặp."

"Quân vương không gặp thần tử, nhưng lại gặp Hồ nữ, không bị màng xã tắc mà chỉ muốn trường sinh......

Trấn Bắc vương cười lớn, tóc trắng tản ta, có mấy phần bất đắc dĩ cùng thất vọng.

Bên ngoài Hoàng cung.

Một vài vị quan to hiển quý chú ý tình huống Thiên Cực cung cùng rất nhiều đại thần đều có thần sắc phức tạp.

Trương thủ phụ chắp hai tay sau lưng, thân hình có vài phần gầy ốm, ở trong gió giống như tàn đuốc đang từ từ tắt.

Giờ khắc này, chỉ vì một câu kia mà phong ba nổi lên bốn phía, tâm tư mỗi người lại khác nhau.

Rất nhiều người đều tự hỏi, mục đích của Hạ Hoàng rốt cuộc là gì?

Chẳng lẽ thật sự muốn cầu trường sinh sao?

Hiện giờ, La gia đã sắp trở mặt rồi, Hạ hoàng vẫn không hề có động thái, rốt cuộc ông ta đang chuẩn bị làm cái gì.

Nhưng, không ai có thể nghĩ thông suốt rõ ràng được.

Bọn họ ngẩng đầu, nhìn về phía ánh sáng mặt trời sau rặng mây tía, hoàng cung vận số tận trời.

Bọn họ không nắm được tâm tính sâu hơn biển cả của quân Vương.

Trước Thiên Cực cung.

Dưới thềm son bạch ngọc.

Trấn Bắc vương lắc đầu, đúng như lời của Trương Thủ phụ, nếu như đáp án ông hỏi không phải là thứ mà ông muốn thì sẽ thế nào?

La gia sẽ đưa ra lựa chọn thế nào.

"Nếu không gặp."

"Vậy La gia ta...... Không hầu nữa"

Trấn Bắc vương nhìn Thiên Cực cung, hít sâu một hơi, phất tay áo nói.

Lời nói vừa dứt.

Bùm!

Đất trời nháy mắt trở nên u ám, u ám đến vô tận, mây mù cuồn cuộn, như ông trời đang tức giận.

Trụ vận số giống như một thác nước từ trên trời giáng xuống trên người Trấn Bắc vương.

Trấn Bắc vương bị trấn áp, quỳ rạp xuống.

Thân hình Trấn Bắc vương bị đụng đến lung lay, nhưng đôi mắt ông lại càng thêm sáng.

Ông bước 2 bước, như khiêng lấy trời và đất.

Ông cao giọng cười to như sấm nổ.

Hồi lâu.

Vận số biến mất, Trấn Bắc vương ho ra một búng máu, một búng máu này nổi bật trên bậc thềm son bạch ngọc, khiến người ta nhìn thấy mà rợn người.

Cả người ông nhìn qua như già đi rất nhiều, như một tàn thuốc đang dần tắt.

Nhưng đôi mắt Trấn Bắc vương vẫn sáng ngời, như đã hiểu ra gì đó, ông xoay người phất tay áo, vạt áo lắc lư, từng bước đi ra khỏi Thiên Cực cung, đi ra Thiên Cực môn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK