• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 216 Cửu Kiếm Hóa Long lay Côn Luân (2)

Cái này gọi là vật bảo vệ tính mạng của Trường Bình quận chúa sao, trên thực tế là một thanh kiếm có thể lấy mạng Trường Bình quận chúa bất cứ lúc nào!

Phi kiếm gào thét mà ra trở về bên người Cung Hạo, khí tức của Cung Hạo bắt đầu liên tục tăng lên.

Sáu thanh phi kiếm treo ở phía sau hắn ta giống như kiếm bộc rủ xuống.

Mưa rơi giữa trời đất dường như cũng bị kiếm ý của hắn ta ảnh hưởng, tràn đầy sắc bén giống như từng cây kim rơi xuống!

“Ta chính là kiếm tu Tứ phẩm, kiếm tu chủ yếu là sát phạt, ngươi Lục phẩm có thể giết Tứ phẩm, ngươi cảm thấy kiếm tu Tứ phẩm... Sẽ yếu sao?”

Cung Hạo nói.

“Dù ngươi không giết Trường Bình quận chúa thì ta cũng sẽ giết, ta nhận được mệnh lệnh là phải giết nàng ta.”

“Sau đó giá họa cho La Hồng ngươi, đến lúc đó tuyên bố với bên ngoài rằng ngươi giết Trường Bình quận chúa, mà ngươi thì bị đại đa số thiên tài vây đánh mất mạng…”

“Đáng tiếc, tất cả dường như không đi theo kế hoạch.”

“Không sao, giết ngươi rồi, kết quả cũng sẽ giống như vậy.”

Cung Hạo nói.

“Nếu như ngươi đưa “Bắc Đẩu Kinh” ra, ta sẽ để cho ngươi toàn thây.”

Kiếm ý của hắn ta đang không ngừng kéo lên, sáu thanh kiếm không ngừng xếp chồng, nương theo tiếng leng keng dường như trời đất cũng nổ sấm sét.

Hắn ta khoanh chân, thân thể thực sự lơ lửng lên trên, áo lam tung bay khẽ nhìn La Hồng.

La Hồng chống cổ kiếm Địa Giao nhìn Cung Hạo giống như là nhìn thằng ngốc.

Mặc dù La Hồng cảm thấy kinh ngạc khi Cung Hạo được người khác phái tới nhưng mà hắn không thèm để ý, quan tâm hắn ta làm gì, dù sao hiện tại người mà hắn phải đối mặt chính là Cung Hạo.

Giết Cung Hạo, tự nhiên sẽ phá được thế cục.

Cung Hạo rất mạnh, lúc này khí cơ và uy thế thậm chí không kém gì Gia Luật Sách bị kiếm trận dây dưa.

Người xếp thứ bảy trên Hoàng Bảng dường như cũng không chỉ đơn giản là xếp thứ bảy trên Hoàng Bảng.

“Xem ra ngươi không muốn.”

“Vậy giết ngươi để luyện hồn, tóm lại vẫn có thể báo cáo.”

Cung Hạo nói.

Sau một lúc hắn ta khoanh chân ở trên không giống như là một nhạc công kinh diễm nổi tiếng của quốc gia, đưa tay ra trước người từ từ quét vào khoảng không.

“Ta có sáu kiếm lại được vào Côn Luân Cung bồi dưỡng, ta đặt tên là Lục Côn Luân.”

Sáu mũi kiếm lập tức chỉ lên trời, chuôi kiếm lơ lửng.

Hai tay Cung Hạo lại lần nữa chầm chậm chỉ lên trời.

Ầm!

Sáu thanh kiếm lập tức ngút thẳng lên trời, mang theo âm bạo kinh khủng!

Mà nước đọng đầy đất lúc này cũng bị cự lực hấp dẫn, thực sự nhao nhao treo ngược lên.

Giống như một thác nước đổi chiều!

Kìm nén to lớn đánh thẳng vào La Hồng, xung kích quần áo trên người hắn bay tán loạn.

La Hồng ngưng thần.

Pháp lực kết tinh trên trán chầm chậm phun trào.

Một kiếm này của Cung Hạo làm cho hư ảnh thánh nhân trong đan điền của hắn hơi rung động nhắc nhở rằng có nguy cơ.

La Hồng ngưng mắt.

Thiên Thủ Tà Phật!

Ý chí tinh thần càn quét ra nhưng mà còn chưa tới gần Cung Hạo đã bị kiếm ý giảo phá thành mảnh nhỏ.

“Đừng xem ta giống như những thứ ăn hại kia, đợi đến lúc ta vào Nhất phẩm, kiếm của ta dám chỉ thiên thượng tiên!”

“Ngươi không rung chuyển được ý chí của ta.”

Cung Hạo nói.

Cuồng vọng vô biên!

Nhưng đúng lúc này hắn ta lại ẩn ẩn có cảm giác mò được cảnh gới kiếm cuồng.

Ầm!

Vô số hạt mưa hội tụ dưới sự dẫn dắt của sáu thanh phi kiếm thực sự hóa thành một ngọn núi!

Một tòa kiếm sơn tên là Lục Côn Luân!

Áo lam của Cung Hạo bay tán loạn, đôi mắt lạnh lùng vươn tay chầm chậm đè ép xuống, tiêu sái như kiếm tiên bước lên cửu thiên tuyệt thế.

Ầm!

Trong chốc lát.

Toà kiếm sơn ầm vang ép xuống.

Vô số hạt mưa trong nháy mắt bị đánh thành bột phấn!

La Hồng nhìn kiếm sơn uy thế ngập trời, áp lực làm cho máu của hắn giống như lạnh lùng tĩnh mịch.

Hắn không có lấy mặt nạ Tà Quân đeo lên.

Nhìn chằm chằm toà kiếm sơn, “Bắc Đẩu Kinh” trong cơ thể La Hồng sau khi trải qua biên độ tăng trưởng thì kiếm khí mạnh lên rất nhiều.

Hai tay hắn nắm cổ kiếm Địa Giao.

Ánh mắt hơi rũ xuống, một lúc sau hắn liền nhướng mày, tóc đen bay lên.

Huy động ra cửu kiếm.

Hắn muốn dựa vào lực lượng của mình liều một phen tạo ra cửu kiếm!

Sau lưng có kiếm khí bạch giao đang hoá hình thành bạch long mờ mờ!

Trong nháy mắt khi tung ra chín kiếm kia, lỗ chân lông trên cả người La Hồng có máu tươi phun ra nhuộm áo trắng thành màu đỏ bừng!

Cửu Kiếm Hóa Long lay Côn Luân!

Ở phía xa.

Trên đường dài.

Hồng Bách Uy mặc đạo bào đứng lặng trong màn mưa.

Hắn ta nhìn trên đường dài ở phía xa, kiếm chỉ của Cung Hạo chỉ lên trời dường như chuyển thành một tòa kiếm sơn ép xuống.

Thực sự không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Vốn dĩ Hồng Bách Uy cất giấu một ít át chủ bài cảm thấy có thể đoạt được cơ duyên từ trong tay Cung Hạo, nhưng sau khi suy nghĩ vẫn là quay người rút đi.

Cung Hạo rất mạnh, hắn ta đánh không lại.

Không lấy được “Bắc Đẩu Kinh”thì thôi, có thể lấy được thanh kiếm này cũng xem như là không lỗ.

Nhưng mà ngay khi hắn ta muốn quay người rời đi.

Pháp lực kết tinh trên trán La Hồng vung cửu kiếm bạch long chống lại kiếm sơn đang không ngừng nhảy lên...

Vẻ mặt La Hồng không thay đổi quay đầu lại nhìn.

Nhìn thấy Hồng Bách Uy ôm chuôi kiếm vào trong ngực.

Vận chuyển “Bắc Đẩu Kinh” .

Trong chớp mắt.

Hồng Bách Uy quay người muốn nhanh chóng rời đi run lên, đôi mắt rưng rưng dường như có âm thanh tan nát cõi lòng phát ra tiếng gầm thét bi phẫn.

Kiếm ở trong ngực hắn ta trong chốc lát gào thét!

Theo dẫn dắt hóa thành lưu quang nhanh chóng lao về phía Cung Hạo!

Một luồng ánh kiếm lấp lóe giữa trời đất, giống như chẻ đôi màn mưa tối tăm mịt mờ, từ một chỗ trong hẻm sâu, kéo theo kiếm khí thành một cái đuôi dài, cất lên tiếng thét gào cao ngút trời.

Kiếm khí chấn động cuồn cuộn mãnh liệt, giống như con sóng nhấp nhô cuốn trôi tất cả.

Kèm theo là tiếng gào thét giận dữ thê lương của Hồng Bách Uy.
Chương 217 Giết Cung Hạo! (1)

Tiểu đạo sĩ Hồng Bách Uy đứng dưới màn mưa giống như điên như cuồng, cả người không biết là đang cười hay là đang khóc.

Ngay khi Thiên Cơ kiếm bay lên trời thoát khỏi lồng ngực của hắn ta thì Hồng Bách Uy chỉ cảm thấy trời đất sụp xuống.

Khi sắp hoàn thành việc miêu tả “Bắc Đẩu Kinh” rồi thì bị người ta vung đao đoạt tình yêu thì cũng thôi đi, bây giờ khó khăn lắm mới tìm được bảo kiếm có duyên, lại bay ra khỏi lồng ngực của hắn ta, dường như là bị triệu hồi đi.

Hồng Bách Uy tức giận vả mặt mình một cái.

"Này thì tham lam! Này thì tham lam!"

Hắn ta nên sớm nghĩ tới là bảo kiếm này rất có thể cùng một bộ với Bắc Đẩu Kinh, vẫn luôn chờ đợi người được truyền thừa đến thu hồi về lại.

Chẳng trách Hồng Bách Uy vốn dĩ không có cách nào nhận chủ đối với cây kiếm này, thì ra ngay từ đầu cây kiếm này vốn dĩ đã chẳng thuộc về hắn ta.

Thế nhưng nếu như hắn ta đem kiếm đi không tới đây tìm Cung Hạo, thì chưa chắc kiếm này sẽ bị lấy đi, đợi đến khi hắn ta dùng khí cơ nuôi dưỡng cho thấm nhuần, dần dần sẽ lấy được thanh kiếm này.

Bây giờ thì cái gì cũng mất hết rồi.

Vì thế, Hồng Bách Uy rất tức giận.

Đôi mắt hắn ta đỏ ngầu nhìn chằm chằm Cung Hạo mặc áo xanh bay phất phơ, sáu kiếm giống như Côn Luân tiên sơn ngưng tụ đè nghiến La Hồng!

Cung Hạo!

Ngươi khinh người quá đáng!

Đôi mắt Hồng Bách Uy đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Thiên Cơ kiếm bay vụt lên trời, xoẹt qua bóng kiếm, xé toạc màn mưa xuân bay vút về phía Cung Hạo, hắn ta đã hiểu rõ, Cung Hạo quả nhiên là người nhận được truyền thừa của Bắc Đẩu Kinh.

Ngay tại giây phút mấu chốt, người cướp đi kinh văn của hắn ta chính là Cung Hạo!

Bây giờ vừa gọi một tiếng đã triệu hồi được Thiên Cơ kiếm hắn ta vẫn chưa ôm ấm tay cũng chính là Cung Hạo!

Cho dù ở trong bí cảnh, có thể tìm được cơ duyên hay không phải dựa vào năng lực của chính mình, nhưng mà... Hồng Bách Uy cũng cảm thấy rất khó chịu, cực kỳ bức bối!

Nếu ta không thoải mái thì cũng sẽ không để cho Cung Hạo ngươi thoải mái!

Hồng Bách Uy vốn dĩ muốn rời khỏi nơi này, nhưng mà bây giờ, trước khi đi cũng phải hãm hại Cung Hạo cho bằng được!

Pháp lực toàn thân tỏa ra, làm hất tung đạo bào dần ướt nước mưa, hơi nước bốc lên, lại làm cho hắn ta có mấy phần tiên khí lượn lờ.

Ống tay áo rộng lắc lư phất phơ, từ bên trong xuất hiện lần lượt từng tấm bùa tung bay bắn mạnh ra trong không khí.

Những tấm bùa này bay lượn vòng quanh trong không trung, cuối cùng xếp chồng thành một Lực sĩ phù giáp!

"Sá!"

Hai tay tiểu đạo sĩ Hồng Bách Uy kết đạo ấn, đột nhiên chấm một nét trên lá bùa Lực sĩ, làm cho lá bùa Lực sĩ như thức tỉnh trong nháy mắt, gào thét bay vút ra.

Mà như thế vẫn chưa đủ.

Tiểu đạo sĩ để ngón tay trỏ lên môi, cắn một cái làm máu tươi chảy ra.

Lấy kiếm chỉ làm bút, máu làm thành mực, vẽ một đạo phù văn ở trong lòng bàn tay.

Sau một khắc, nháy mắt pháp lực bị hút ra, sắc mặt hắn ta trở nên trắng bệch.

Nhìn chằm chằm Cung Hạo mặc áo màu xanh bay phất phơ, giống như một kiếm tiên bước ra từ trong Thiên Môn.

Đánh ra một chưởng từ xa xa!

"Chưởng Tâm Lôi!"

...

Cung Hạo lấy sức lực mạnh mẽ của kiếm khách Tứ phẩm đấu với La Hồng, La Hồng lấy Cửu Kiếm Hóa Long chống lại, giữa lúc chập chờn ẩn hiện thì một chiêu kiếm Hóa Long của La Hồng dường như không chịu nổi sức đè ép từ Côn Luân Kiếm Sơn của Cung Hạo.

Dù sao hai người cũng có sự chênh lệch giữa thực lực với nhau.

Hiển nhiên Cung Hạo cũng phát hiện ra điểm này, cho dù La Hồng sử dụng kiếm Hóa Long lừng lẫy nức tiếng nhưng mà sức mạnh so với Trần Thiên Huyền thì vẫn chênh lệch rất nhiều.

Dù sao tu vi của La Hồng cũng chỉ là Kiếm tu Lục phẩm.

Chênh lệch hai phẩm so với hắn trong lúc đó.

"Chết đi!"

Vạt áo xanh của Cung Hạo bay phất phơ, hờ hững nói.

Vạt áo xanh của hắn bị khí lưu chảy ngược chấn động không ngừng phồng lên, mái tóc của hắn cũng bay phất phơ.

Đột nhiên kiếm chỉ đè xuống, kiếm sơn nổ vang, xoay vòng bay lên, giống như phải đem La Hồng đè nghiến thành bột mịn!

Tất nhiên Cung Hạo cũng đã đề phòng huật Câu Linh Khiển Tướng mà trước đó La Hồng đã sử dụng.

Đột nhiên.

Da đầu Cung Hạo tê rần, cảm nhận được một luồng sát cơ khủng bố đang bạo phát từ phía đằng sau.

Kiếm khí sắc bén, giống như một loại kiếm ý từ trên chín tầng trời vẫy vùng rơi xuống, lại giống như từ Thượng Cổ truyền tới đang khuấy động tâm thần của hắn ta!

Hơi hơi nghiêng mặt.

Con ngươi Cung Hạo co rút lại, một bóng kiếm bay đến tỏa ra ánh sáng chói lóa, tư thế mạnh như vũ bão xuyên thẳng tới lồng ngực của hắn ta!

Đây là kiếm gì?

Kiếm của La Hồng?

Không... Không đúng!

Sao La Hồng còn có thể điều khiển một thanh phi kiếm rực rỡ như vậy chứ?

Cung Hạo không dám tin tưởng, hắn ta thật sự không nghĩ tới, tu vi kiếm đạo của La Hồng rốt cuộc yêu nghiệt tới cỡ nào, mới có thể cùng lúc khống chế nhiều thanh phi kiếm tới như vậy.

Từ đằng xa vây nhốt Da Luật Sách, làm cho Da Luật Sách nhiều lần gào thét trong kiếm trận, bảy mươi hai thanh phi kiếm quỷ dị đó cũng đã làm cho người ta tê rần cả da đầu, mà trong tay La Hồng còn có một thanh cổ kiếm Địa Giao.

Bây giờ lại chui ra thêm một thanh kiếm nữa!

Khống chế phi kiếm... Không cần dùng tinh lực sao?

Cho dù là Cung Hạo hắn ta, một Kiếm tu Ngự kiếm Tứ phẩm chân chính, khống chế sáu thanh phi kiếm cũng đã là hết cỡ.

Mà bây giờ La Hồng thể hiện trình độ điều khiển kiếm, đã hoàn toàn vượt ra khỏi tầm nhận thức thông thường của hắn ta!

Phầm phập!

Tốc độ của phi kiếm cực nhanh, trong nháy mắt xuyên thấu qua thân thể của Cung Hạo, may là trong lúc nguy hiểm Cung Hạo đã nhanh chóng nghiêng người.

Bằng không một kiếm này đã mạnh mẽ xuyên thủng trái tim của hắn ta.
Chương 218 Giết Cung Hạo! (2)

Có điều, mặc dù như vậy thì lồng ngực của hắn vẫn bị thủng một lỗ lớn, máu tươi không ngừng bắn tung tóe ra!

Mi tâm trên trán La Hồng giật giật, tinh thần dao động, khóe miệng nhếch nhếch, điều khiển Thiên Cơ kiếm, lần thứ hai bay vút ra.

Thanh Thiên Cơ kiếm này chính là kiếm của Đạo Môn, ngoài sự sắc bén thì khi dùng tinh thần lực để điều khiển, sẽ vô cùng nhanh nhạy!

Đây mới thực sự là bảo kiểm!

Vốn La Hồng định tìm thời gian đến đỉnh đầu pho tượng gỡ kiếm xuống.

Nhưng lại không ngờ rằng có người tự mình dâng tới!

Cung Hạo bị trúng một chiêu kiếm, tức giận rống lên một tiếng, Lục Côn Luân rung lên, đẩy thanh Thiên Cơ kiếm đang bay tới lần nữa kia, trận pháp cũng bắt đầu xuất hiện lỗ hổng!

Giống như sức mạnh của đỉnh núi sụp đổ bắt đầu xuất hiện lỗ thủng, La Hồng rống lên một tiếng bén nhọn, tóc tai bay lên, Bạch Long vút lên trời, kiếm sơn trong tay bay lên như diều gặp gió!

Ầm!

Tiếng nổ tung ầm vang!

Thân thể La Hồng rơi xuống đất, hai chân chống đất, vẽ ra một màn nước tung tóe trên thảm đá xanh đọng nước.

Thân thể Cung Hạo run lên, sáu thanh phi kiếm lần nữa bao bọc lơ lửng quanh người của hắn.

Khí thế ngông cuồng tự cao của hắn bị phá vỡ!

Trước ngực nhuốm máu, kiếm sơn bị phá, cả người Cung Hạo nhìn qua hơi nhếch nhác, sự tức giận xông thẳng lên đầu.

Hắn ta muốn tiếp tục điều khiển kiếm khí trong cơ thể thi triển Lục Côn Luân.

Có điều, ngay khi hắn ta điều động phi kiếm.

Thì phía sau hắn ta, trong chớp mắt tia sáng bỗng nhiên trở nên u tối ảm đạm, giống như bị con quái vật khổng lồ bao phủ!

Cung Hạo ngẩn ngơ.

Bỗng nhiên quay đầu lại.

Lúc này thời gian tựa như ngừng lại, Cung Hạo chỉ nhìn thấy phía sau lưng hắn có một Phù Giáp Lực Sĩ khổng lồ hiện lên, Lực sĩ thét gào, giống như quả đấm của chuông lớn, đột nhiên rơi xuống.

"Phù Giáp Lực Sĩ của Long Hổ Sơn?!"

Cung Hạo choáng váng!

La Hồng còn biết đạo thuật của núi Long Hổ hay sao?

Không... Không đúng!

Không phải là La Hồng!

Cung Hạo trừng lớn cả mắt, có người ngầm hại hắn ta!

Ầm!

Sáu thanh phi kiếm nhanh chóng bay ra, làm thành một cái khiên kiếm chắn trước người hắn, tốc độ quá nhanh, tốc độ hình thành khiên kiếm cực kỳ nhanh, ngay lúc này, Phù Giáp Lực Sĩ mới nện xuống một đấm.

Đùng!!!

Một quyền nổ tung vang dội, làm hạt mưa rơi xuống từ trên trời nhanh chóng nổ vụn thành bột nước.

Mà khi một đấm này của Phù Giáp Lực Sĩ nhanh chóng dừng lại trước Cung Hạo.

Cung Hạo ngẩng đầu lên, không biết từ khi nào bên trên đỉnh đầu của hắn đã có vô số hạt mưa hội tụ lại thành một bàn tay lớn.

Trong lòng bàn tay to như có sấm chớp cuồn cuộn.

Ầm ầm!!!

Một tiếng sấm sét nổ vang, một tia chớp đánh xuống.

Trong nháy mắt Cung Hạo bị đánh trúng, rớt xuống mặt đất, hẻm sâu cũng bị chấn động, nước mưa văng lên cao ba thước!

Toàn bộ con hẻm sâu, trong chớp mắt không có một tiếng động nào.

Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương đứng nhìn tới ngơ ngẩn.

Có chuyện gì vậy?

Lực Sĩ Phù Giáp, còn có Chưởng Tâm Lôi...

La Hồng còn có những năng lực này nữa sao?

Từ xa, gương mặt của Hồng Bách Uy cũng trắng bệch.

Đệt!

Không phải Cung Hạo!

Đánh lén nhầm người rồi.

Trong lòng hắn ta đang gào thét.

Từ lúc hắn ta nhìn thấy Thiên Cơ kiếm xuyên thấu vào lồng ngực của Cung Hạo, hắn ta đã biết rõ... Má nó thanh Thiên Cơ kiếm này tuyệt đối cũng không phải do Cung Hạo cướp đi, vậy tất nhiên Bắc Đẩu Kinh cũng không phải do Cung Hạo lấy đi.

Phù Giáp Lực Sĩ và Chưởng Tâm Lôi của hắn ta sợ là đã đánh nhầm người rồi.

Lần này xem như đắc tội Cung Hạo thảm rồi.

Khi Cung Hạo bị Chưởng Tâm Lôi đánh rớt xuống đất thì La Hồng đang đứng vững bỗng chốc nhúc nhích.

Kiếm Địa Giao vung lên, chân đạp tung tạo ra một chuỗi bọt nước, như cánh chim nhạn đạp bùn, bay đến gần sát Cung Hạo.

Cả người Cung Hạo bị đánh cháy sém, tỏa ra khói xanh, sáu thanh phi kiếm mất hết lực rớt xuống đất, cả người nhìn rất chật vật khổ sở.

Ai mà bị sét đánh một cái thì cũng đều chật vật thảm hại như vậy.

Cung Hạo có một cảm giác oan ức không tên, trong đầu của hắn ta chỉ nghĩ ra được một cái tên.

Hồng Bách Uy!

Có thể sử dụng Phù Giáp Lực Sĩ và Chưởng Tâm Lôi chỉ có mình Hồng Bách Uy của Long Hổ Sơn!

Không thù không oán gì, tại sao tên đạo sĩ thúi này lại phải hãm hại sau lưng hắn ta!

Mà lúc này hắn ta cũng không kịp suy nghĩ những thứ này, La Hồng đã cầm kiếm đâm tới đây, quyết định chiến đấu gần!

Sắc mặt Cung Hạo rất trầm trọng, chiến đấu ở khoảng cách gần hắn ta sẽ rất thiệt thòi!

Bởi vì hắn ta biết rõ La Hồng có bí thuật tinh thần của Phật Môn, lại thêm thuật Câu Linh Khiển Tướng của Đạo môn kia nữa, thời gian cận chiến, hắn ta sẽ phải luôn luôn đề phòng những đòn chém giết này của La Hồng.

Keng!

Vết thương lớn trước ngực của Cung Hạo ồ ạt chảy ra máu, hắn ta dùng kiếm khí khóa lại khí cơ của bản thân, khóa chặt dòng máu đang không ngừng chảy ra trên người mình.

Hắn ta tiện tay cầm một thanh kiếm lên, vung kiếm nắm chặt lại, ngăn chặn thanh Địa Giao đang bổ xuống của La Hồng.

Tiếng vang giòn giã nổ tung trong màn mưa, nước đọng trên đất bắn lên tung tóe, La Hồng rút kiếm, đổi sang thế chẻ bổ mạnh xuống, xẹt qua một độ cong, xiên hướng về cổ của Cung Hạo.

Một thân kiếm khí của La Hồng chẳng còn dư lại bao nhiêu, Cung Hạo cũng vận dụng kiếm khí ngăn chặn miệng vết thương, không để máu tươi chảy ròng ròng, miễn cho sức sống bị hao mòn.

Keng keng keng!

So đấu chính là kiếm pháp thuần túy nhất, so đấu chính là năng lực phản ứng và sức mạnh của thân thể!

Nước đọng bị vỡ ra, không ngừng bắn tung tóe ra khắp bốn phía, màn mưa rơi xuống từ trên trời đều bị phá ra, hoàn toàn không thể nào đến gần quanh thân thể của hai vị kiếm khách đang giao chiến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK