• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 204 Tà Ảnh Diều Hâu xuất thế, gió lốc cuồn cuộn! (2)

“Cút ngay!”

Gia Luật Sách thét lên, hai tay đột nhiên ép xuống, trọng lực như tăng lên.

Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương chỉ cảm thấy áp lực rất lớn, những hạt mưa như những mũi tên gào thét bắn về phía bọn họ.

“Chín hơi thở!”

Tiêu Nhị Thất gào rống.

Đột nhiên vung song đao lên, bổ ra hai đạo đao khí, đao khí cắt vào mặt đất tạo thành ra 2 khe rãnh.

Ngô Mị Nương cũng cắn răng, chém ra một kiếm.

Đến cả màn mưa cũng bị xé rách, từng đạo bóng kiếm ở trên không trung biến ảo, nháy mắt tiếp theo đã tới gần thân hình Gia Luật Sách.

Gia Luật Sách tuy rằng cường đại, nhưng khi đối mặt với sát chiêu của hai người.

Cũng không dám dùng thân thể để mạnh mẽ chống đỡ.

Y tức giận đến không kiềm nổi.

Hóa ra, nhóm người này lại đánh chủ ý lên diều hâu của y!

Oanh!

Khí huyết Gia Luật Sách sôi trào, cương khí cuồn cuộn, cuốn quanh thân y, giống như có vòi rồng không ngừng cuộn lên.

Một kích của Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương nhanh chóng sụp đổ!

“Mười hơi thở!”

“Đủ rồi! Lão Ngô, chạy!”

Mặt Tiêu Nhị Thất dính đầy nước mưa, quát.

Lời nói vừa dứt.

Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương không chút do dự, xoay người bỏ chạy.

Võ tu Tứ phẩm, Thiên Cương cảnh!

Cương khí của Gia Luật Sách bá đạo vô song!

Nếu lưu lại, bọn họ sợ chạy không thoát thật.

Gia Luật Sách vô cùng tức giận, sát khí hiện lên cuồn cuộn.

Nhìn bọn Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương tung ra chiêu cuối cùng rồi bỏ chạy, y lại không đuổi theo.

Bởi vì, trên vòm trời, diều hâu phát ra tiếng gào thảm thiết thê lương!

Ngay khoảng khắc hơi thở thứ mười đến!

Sát khí nhằm vào diều hâu bùng nổ!

72 kiếm Sát châu, giống như một chuỗi kiếm giáng xuống, xé rách đêm tối.

Diều hâu giương cánh, trong nháy mắt nó cảm giác được nguy cơ lớn, liền muốn đập cánh bay đi, thoát khỏi khu vực này.

Nó ở trên bầu trời vốn như diều gặp gió, nhưng khi phi kiếm giáng xuống.

Nó lập tức thay đổi phương hướng, bay về phía trước.

Nhưng mà.

72 thanh phi kiếm kia lại chuyển hướng trên không trung, nháy mắt hóa thành một lồng giam thật lớn.

Diều hâu căn bản trốn không được, bị kiếm trận liên hoàn biến thành lồng giam bao lại.

Nháy mắt, từng thanh phi kiếm, xuyên qua thân thể của diều hâu!

Phụt phụt!

Trong màn mưa, từng đóa, từng đóa hoa máu nở rộ.

Trên vòm trời, như một màn pháo hoa màu máu phóng lên.

Từng hạt mưa rơi xuống, đều nhiễm mùi máu tươi nồng đậm!

Gia Luật Sách quay đầu, đôi mắt trừng lớn, tràn đầy tơ máu.

Vừa lúc nhìn thấy, diều hâu mất hết sức sống, rơi thẳng xuống từ trên cao, bụp một tiếng trầm vang, nện mạnh trên mặt đường lát đá xanh, nước mưa bắn ra xa ba thước, bọt nước bay lên.

Nước trên mặt đất bị nhiễm màu đỏ như máu.

Diều hâu của Gia Luật Sách ……

Đã chết!

“La Hồng!!!”

Trong lòng Gia Luật Sách đột nhiên bao trùm một cỗ bi thương cùng phẫn nộ!

Trong đầu y hiện ra ký ức diều hâu từ nhỏ đã cùng mình chơi đùa, cùng nhau lớn lên.

Nhưng mà, hiện giờ, tất cả ký ức ấy, đều bị ngừng lại tại hình ảnh diều hâu bị những thanh kiếm xuyên qua thân thể.

Oanh!

Cương khí quay cuồng, cuốn lên sóng triều, sát khí khủng bố, nháy mắt làm cho cả con đường dài đều trở nên áp lực.

Trong ngõ nhỏ, La Hồng một thân bạch y xuất hiện, sợi tóc bay bay.

Nhìn Gia Luật Sách phẫn nộ, sắc mặt bình tĩnh.

Hắn nâng tay lên, nhắm ngay lên thân thể của diều hâu nằm trong màn mưa ở xa xa.

Trận gió bức người, Gia Luật Sách điên cuồng phi tới chỗ La Hồng, nước mưa từ vòm trời rơi xuống, trong nháy mắt ngưng tụ thành nắm tay cực đại.

Phong kín tất cả đường lui của La Hồng!

Ngõ nhỏ thành nhà giam vây lấy La Hồng!

Một quyền này hoàn toàn đã nuốt hết con hẻm!

“Đứng lên!”

La Hồng nhìn diều hâu, nói.

Sau đó trong nháy mắt.

Tà ảnh từ thi thể diều hâu khẽ động đậy, hắc ảnh diều hâu đột nhiên giương cánh, nháy mắt xuất hiện phía dưới bóng dáng La Hồng.

Một tiếng diều hâu lảnh lót kêu lên như xé rách đất trời!

Tà Ảnh Diều Hâu xuất thế, gió lốc cuồn cuộn!

Gia Luật Sách nghe thấy tiếng diều hâu vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, cả người run lên!

Một quyền kia sắp vung ra, tức khắc cứng lại.

Mà dưới chân La Hồng, Tà Ảnh Diều Hâu đột nhiên phóng to, giương cánh rộng đến mười thước, nâng thân hình La Hồng lên, bay vút lên trời!

Ầm!!!!

Một quyền nện xuống, khí cơ đáng sợ, như cự long phẫn nộ, tàn sát bừa bãi, lại như sóng biển rít gào, tràn vào con hẻm, con hẻm nháy mắt bị trận gió xé rách, vách tường nổ thành mảnh nhỏ, đá vụn bị bắn ra tung tóe, tạo lên tiếng vang thật lớn, nổ vang ở mỗi một góc trong Cổ thành!

Trong đá bụi cuồn cuộn, bạch y La Hồng vẫn tung bay, đứng lặng trên lưng Tà Ảnh Diều Hâu, xông lên về phía chân trời!

Tránh đi một quyền khủng bố có uy lực như sắp đạt tới Tam phẩm.

Tà Ảnh Diều Hâu nâng thân hình La Hồng lên, vỗ cánh, hướng về phía không trung.

72 thanh sát châu gào thét thu lại, cuồng nộ thu vào trong thân hình La Hồng, một màn này hoa lệ mà loá mắt.

Nơi xa.

Cung Hạo và đám người Võ Cử ngưng mắt.

Quận chúa Trường Bình và rất nhiều con cháu thế gia đều trợn mắt há hốc mồm, kinh hãi vạn phần.

Bầu trời sẫm lại.

La Hồng bình tĩnh nhìn chăm chú vào Gia Luật Sách, Gia Luật Sách điên cuồng nhìn chằm chằm La Hồng!

Màn mưa trong nháy mắt trở nên yên lặng!

Bầu trời tối lại

Hai người nhìn nhau.

Tiếng mưa rơi rào rạt như trở nên yên lặng tại một khắc này.

Sát khí ngập trời, mưa rơi rửa trôi cả đất trời, tạo thành một cơn lốc xoáy lao thẳng về phía bầu trời. La Hồng đứng trên Tà Ảnh Diều Hâu, bây lên như diều gặp gió, áo bào trắng phần phật, đối diện với Gia Luật Sách ở phía dưới.

Bi thương, thương tâm, phẫn nộ, đủ loại cảm xúc dâng lên trong lòng Gia Luật Sách.

Nhưng, sắc mặt La Hồng lại rất bình tĩnh, từ hôm nhập bí cảnh đến giờ, Gia Luật Sách đã không thèm che giấu sát khí với hắn, Gia Luật Sách muốn giết hắn, La Hồng hắn cũng chẳng phải loại người tốt lành gì.
Chương 205 Đột phá vào Lục phẩm, bí cảnh sinh cơ duyên (1)

Diều hâu như đôi mắt của Gia Luật Sách, chỉ cần có diều hâu, mặc kệ La Hồng trốn ở chỗ nào trong Thiên Cơ bí cảnh cũng sẽ bị phát hiện, vừa phiền toái vừa vô cùng nguy hiểm, La Hồng không nghĩ đến việc sẽ đặt bản thân vào nguy hiểm, cho nên, việc giết diều hâu là điều tất yếu phải làm!

Chẳng qua, đến cả La Hồng cũng không nghĩ đến việc thế mà có thể triệu hoán ra Tà Ảnh Diều Hâu.

Giết diều hâu, cũng là giết chết tâm hồn y.

Việc này đã hoàn toàn kích thích Gia Luật Sách.

Nhưng, nếu không thể triệu hồi ra Tà Ảnh Diều Hâu, có lẽ La Hồng phải chật vật lắm mới có thể thoát khỏi công phạt giăng kín khắp nơi của Gia Luật Sách.

Gia Luật Sách phẫn nộ, lực phá hoại bùng nổ đến độ sắp đạt tới năng lực Tam phẩm.

Toàn bộ con hẻm nứt toác, đá vụn bay tán loạn.

Sát khí khủng bố dâng trào.

Gia Luật Sách nhìn La Hồng dẫm lên Tà Ảnh Diều Hâu bay lên không trung, sau khi trải qua sự khiếp sợ, đầu óc y ong lên một cái, liền chỉ còn lại sự phẫn nộ vô cùng.

Đó đã từng là phong thái của y, chân đạp lên diều hâu, bay vút lên như diều gặp gió!

Mà hiện giờ, phong thái ấy lại bị La Hồng cướp đi mất.

Diều hâu của y chết, La Hồng lại có được năng lực phi thiên!

Lưng La Hồng đeo cổ kiếm Địa Giao, bạch y trong mưa xuân phần phật, trong màn mưa phủ khắp đất trời như có tiếng gầm rú vang vọng không dứt.

Tà Ảnh Diều Hâu vỗ cánh, không ngừng bay lên cao, dần dần kéo giãn khoảng cách cùng Gia Luật Sách.

Sau khi cướp mất diều hâu, liền chạy trốn.

“Muốn chạy sao?!”

Cả người Gia Luật Sách được bao trùm trong giáp trụ khí huyết tinh xảo, hô lên một tiếng mạnh mẽ rồi xông thẳng phía chân trời.

Y đạp xuống một cái, nước mưa ầm ầm rơi xuống, hai chân y dẫm xuống, phóng lên cao, năm ngón tay khum lại, gom những hạt nước mưa trên trời rơi xuống thành một mũi tên lớn.

Chân y đạp lên mũi tên, bay thẳng lên trời.

Nhắm thẳng về phía La Hồng đang cưỡi diều hâu bay vút lên cao kia.

Ánh mắt của La Hồng ngưng trọng.

Tâm niệm vừa động, phật quang trên người tỏa xa vạn trượng, pháp tướng Thiên Thủ Tà Phật hiện lên, đột nhiên đánh mạnh về phía Gia Luật Sách.

Động tác của Gia Luật Sách liền ngưng trệ, nhưng chỉ trong nháy mắt, tinh thần cường đại của y đã phá vỡ xiềng xích, mà cùng lúc đó, La Hồng nắm kiếm Địa Giao, một con bạch mãng xuất hiện sau người, đột nhiên chém xuống!

Màn mưa bị cắt ra như đậu hũ.

Ánh kiếm biến thành bạch mãng, huyễn lệ mà kinh thế!

Một chiêu kiếm độc nhất vô nhị trong nhân gian.

Hoá Long Kiếm!

Nhưng, Gia Luật Sách cũng chẳng sợ: “Lúc trước phụ thân ta trấn áp được Hoá Long Kiếm! Đánh cho Hoá Long Kiếm điệt cảnh xuống Nhị phẩm! Hôm nay ta cũng có thể trấn áp ngươi!”

Tư tư tư!

Toàn thân Gia Luật Sách liền có từng đạo sấm sét tuôn ra, tạo thành hình vòng cung, ngay sau đó, hóa thành một ngọn giáo bằng sấm sét. Y khẽ lung lay thân thể của mình trong không trung, ngay sau đó, đột nhiên lao thẳng về phía trước.

Trường thương bằng sét hình cung xé toạc ánh sáng, giống như một con lôi xà, nhắm kiếm khí về phía bạch mãng!

Oanh!

Công phạt của hai người chạm vào nhau ở trên không trung, vòng cung sấm sét sụp đổ, kiếm khí tràn ra bốn phía.

Miệng và mũi của La Hồng đều đã bật máu, nhưng vẫn đứng lặng ở trên lưng diều hâu không suy chuyển.

Thân hình của Gia Luật Sách lại mất đi khống chế, giống như ngọn núi, ầm ầm rơi xuống.

Bịch!

Hai chân y như trụ, hung hăng nện xuống mặt đất, con dường dài lát đá xanh ngay tức khắc bị đập cho lồi lõm, giọt nước bắn lên từng vòng như suối phun.

Một kích, khó bỏ khó phân.

Tà Ảnh Diều Hâu sải cánh, hóa thành hắc ảnh biến mất trên không trung cổ thành.

Phía trên con dường dài, lần nữa trở nên an tĩnh, chỉ có âm thanh nước mưa rầm rì liên miên không dứt.

Ở nơi xa, Cung Hạo cùng đám người Võ Cử đứng xem, hít một hơi thật sâu, đám người quận chúa Trường Bình cũng trợn mắt há hốc mồm. Chẳng ai ngờ được, La Hồng lại liên hợp cùng hai người Ngô Mị Nương và Tiêu Nhị Thất bày ra một hồi kế hoạch giết diều hâu oanh liệt như vậy.

Quan trọng nhất chính là, bọn họ thật sự đã giết được diều hâu của Gia Luật Sách.

Điều này chẳng khác nào tát một cú thật mạnh vào thể diện của Gia Luật Sách.

Thần sắc Cung Hạo cùng Võ Cử lại ngưng trọng, Gia Luật Sách quá mạnh, một kích cuối cùng kia, bay thẳng lên trời, vứt ra trường thương lôi đình, quả thực như thiên thần hạ phàm!

Mà thủ đoạn quỷ dị của La Hồng cũng khiến lòng người sợ hãi.

“Đó là thuật “Câu Linh Khiển Tướng” của Đạo môn sao?”

“Diều hâu vừa chết, chỉ trong nháy mắt đã câu đi linh hồn của diều hâu để dùng…… Người này, đúng là một con quái vật.”

Võ Cử nói.

Cung Hạo ngưng mắt, La Hồng càng mạnh, gã càng bất an.

Ngụy Nhàn, Lưu Hàm chết đi, đều là do La Hồng giết. Với tâm nhãn cùng tâm tư âm hiểm của người này, nếu hắn càng mạnh, bọn họ sẽ càng thêm nguy hiểm.

“Nhưng, một kích cuối cùng của Gia Luật Sách kia cũng khiến La Hồng bị thương nặng, tu vi hắn vẫn còn quá yếu, chỉ là kiếm tu Thất phẩm, chênh lệch quá lớn với Gia Luật Sách Tứ phẩm, không bị giết chết cũng đã là hiếm thấy rồi.”

Võ Cử tán thưởng nói.

“Đi thôi.”

Cung Hạo không nói gì thêm, mang theo đoàn người quận chúa Trường Bình, rời khỏi nơi này.

Diều hâu của Gia Luật Sách bị chết, chẳng may y tức giận liên lụy đến bọn họ, bọn họ cũng sẽ không được thoải mái đâu.

……

Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương đều bị thương không ít, nhưng , hai người đánh một trận cùng Gia Luật Sách, lại có thu hoạch thật lớn, Ngô Mị Nương ẩn ẩn có khuynh hướng đột phá cảnh giới.

Chiến đấu vốn chính là một loại phương thức có thể gia tăng thực lực.

Huống chi, bọn họ còn như đi xiếc dây, hơi vô ý một chút sẽ bị Gia Luật Sách đánh chết.

Tuy rằng chỉ giao thủ trong mười hơi thở nhưng mỗi một hơi thở đều vô cùng nguy hiểm, Gia Luật Sách quá mạnh mẽ, dù là trong Tứ phẩm Thiên Cương cảnh cũng là tồn tại ở đỉnh cao.

Hạng ba Hoàng bảng, không phải chỉ là hư danh.
Chương 206 Đột phá vào Lục phẩm, bí cảnh sinh cơ duyên (2)

Có thể đánh một trận với y, có lẽ chỉ có hạng hai Hoàng bảng Sở Thiên Nam, cùng với hạng nhất Hoàng bảng được xưng là tiên nhân chuyển thế - Vân Trùng Dương.

Đương nhiên, người làm cho bọn họ khiếp sợ hơn vẫn là La Hồng.

Thế mà hắn thật sự giết được diều hâu Gia Luật Sách, khiến cho Gia Luật Sách tức giận phi thẳng lên trời.

Cuối cùng, còn không thể giết chết La Hồng, còn tiện nghi cho La Hồng lấy đi hồn ảnh của diều hâu bay đi mất!

Trong lòng Tiêu Nhị Thất sảng khoái như ngày tháng sáu được ăn một miếng dưa hấu lạnh!

Cảm giác tính kế cường giả thực sảng khoái.

Gia Luật Sách cao hơn gã cùng Ngô Mị Nương một phẩm, nhưng vẫn bị bọn họ tính kế!

Nhìn dáng vẻ phẫn nộ của Gia Luật Sách, Tiêu Nhị Thất vừa trốn vừa cười to phóng đãng trong màn mưa

Khóe miệng Ngô Mị Nương cũng giương lên.

Ba người trốn chạy.

Chỉ để lại con đường dài tràn đầy sát khí, cùng thi thể của diều hâu.

Ẩn nấp trong hẻm nhỏ.

Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương trở về, hai người đều bị nước mưa xối,ướt đẫm.

Hơi thở vừa chuyển, không quan tâm đến nước mưa còn chảy tòng tòng trên người, hai người cùng nhìn về phía bên ngoài.

Máu mũi của La Hồng trào ra, hơi thở phì phò, từ trên trời nhảy xuống, đi vào trong ngõ nhỏ.

“Thật điên cuồng.”

Tiêu Nhị Thất hưng phấn cười nói.

Ngô Mị Nương không nói gì, nhưng đôi mắt cũng lấp lánh không thôi, hiển nhiên, hành động lần này cũng khiến cho nàng rất hưng phấn.

Giữa ba người như đã có một loại ăn ý đã được bồi dưỡng từ lâu.

Không còn diều hâu trên trời, khả năng vị trí bọn họ bị bại lộ liền giảm đi rất nhiều.

Ba người im lặng không nói, khoanh chân ngồi, từng người bắt đầu điều tức.

Một trận chiến này làm cả ba đều bị thương.

La Hồng còn đỡ lấy lôi mâu của Gia Luật Sách, khí cơ trong cơ thể quay cuồng, kinh mạch đau đớn, kiếm khí của hắn hoàn toàn bị đánh tan, phản phệ vào thân thể hắn.

La Hồng vận chuyển Uẩn Kiếm Quyết, thương thế rất nhanh được ổn định lại.

Bên kia, Ngô Mị Nương lấy ra một lọ đan dược, lấy một viên nhét vào trong miệng sau đó vứt bình ngọc cho La Hồng.

“Đây là đan dược chữa thương do luyện đan sư của Ngô gia Đại Sở ta luyện chế, hiệu quả không tồi đâu.”

Ngô Mị Nương nói.

La Hồng gật đầu, cũng không cự tuyệt, lấy ra một viên nhét vào trong miệng, sau đó, ném bình ngọc cho Tiêu Nhị Thất.

Ngô Mị Nương cười xán lạn, La Hồng có thể không chút do dự nuốt đan dược mà nàng đưa cho hắn, việc này đại biểu cho sự tín nhiệm.

Sau khi kề vai chiến đấu, hiển nhiên mối quan hệ của ba người tiến thêm một bước.

Kế tiếp, trong phòng khôi phục lại sự an tĩnh, ba người đều phải chữa thương, nguyên khí thiên địa trong Thiên Cơ bí cảnh nồng đậm, trong quá trình chữa thương của bọn họ không ngừng có nguyên khí hội tụ.

Hơn nữa còn có đan dược phụ trợ, thương thế của ba người rất nhanh đã chuyển biến tốt đẹp.

Ong……

Bỗng dưng, nguyên khí thiên địa đột nhiên đan chéo xung quanh thân thể La Hồng.

Phảng phất như những tia nắng chói chang, tựa hồ còn có tiên âm của tiên nhân Đạo gia đang tụng niệm.

Kiếm khí trên người La Hồng dao động kịch liệt, bạch sam toán loạn. Tại một khắc này, bình cảnh Thất phẩm thế kiếm mà hắn đã kẹt lại nhiều ngày, sau khi liều mạng một trận cùng Gia Luật Sách, rốt cuộc cũng bị phá vỡ.

Kiếm khí vận chuyển trong kinh mạch, vận chuyển thông qua Kiếm Khí Quyết, một vòng lại một vòng, kiếm khí không ngừng trở nên hùng mạnh hơn.

Từ nhỏ giọt từng nhịp cho tới bây giờ đã thành sông nước chảy xiết!

Tu vi của La Hồng cũng rốt cuộc từ Thất phẩm Thế Kiếm, bước vào Lục phẩm Ngự Kiếm!

Kiếm khí bùng nổ, khiến cho Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương đang tu hành phải mở mắt ra.

“Lục phẩm.”

Ngô Mị Nương nói.

Sắc mặt Tiêu Nhị Thất hơi cứng lại: “Hắn thế mà thật sự là Thất phẩm sao?”

Tiêu Nhị Thất cho rằng ít nhất La Hồng cũng là Ngũ phẩm, rất có thể gia hỏa này vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ.

Nhưng, hiện tại Tiêu Nhị Thất mới hiểu rõ, La Hồng thật sự là Thất phẩm.

“Trừ bỏ tu vi Kiếm đạo của La Hồng, hẳn là hắn còn tu hành thuật pháp khác, bản thân hắn có khí Chính Dương rạng rỡ, hơn nữa hắn còn là đệ tử của phu tử, hẳn là có tu Nho đạo, hắn còn có thuật “Câu Linh Khiển Tướng”, hẳn có tu Đạo thuật, hắn tựa hồ còn có pháp tướng tinh thần của Phật môn……”

Ngô Mị Nương nói.

Nói xong, sắc mặt nàng cũng hiện lên vẻ cổ quái.

Gia hỏa này, làm sao lại có thể tu hành nhiều công pháp như vậy.

Thiên phú này cũng quá yêu nghiệt rồi, phải biết rằng thường nhân chỉ tu hành một loại công pháp thôi cũng đã làm cho tâm thần và thể xác đều rã rời, chứ đừng nói đến việc tu hành nhiều loại công pháp cùng một lúc.

Giờ phút này La Hồng lại nghe không thấy tiếng nói chuyện phiếm của Ngô Mị Nương và Tiêu Nhị Thất.

Bởi vì, hắn cảm giác được tốc độ lưu chuyển của kiếm khí trong kinh mạch bắt đầu nhanh hơn.

Lúc nhắm mắt lại, trong đầu lại không thể hiểu vì sao lại hiện ra đạo nhân bằng đá khổng lồ ở cổ thành.

Tượng đá đạo nhân kia trợn mắt, quan sát La Hồng trong thành, trong miệng tụng niệm thứ ngôn ngữ cổ xưa mà thần bí.

La Hồng có cảm giác trước mắt như có từng văn tự nhảy lên, ngưng tụ.

Phảng phất hình thành pháp môn tu hành huyền ảo của Đạo gia.

La Hồng bất giác diễn thuật ra một thiên kinh văn từ văn tự miêu tả theo bản năng.

Trong đan điền của La Hồng, hư ảnh thánh nhân bỗng dưng trợn mắt, khiến cho khí Chính Dương trên người La Hồng càng thêm rạng rỡ, chói mắt.

Ma kiếm A Tu La cũng rung động không thôi, thân ảnh hồng y kia như ẩn như hiện.

Cùng lúc đó.

Nguyên khí thiên địa trong toàn bộ cổ thành càng thêm nồng đậm, trời mưa càng lúc càng lớn, trong nước mưa ẩn chứa rất nhiều nguyên khí thiên địa, toàn bộ bí cảnh tựa hồ đều bị nguyên khí bao phủ.

Nguyên khí thiên địa nồng đậm như vậy, đối với tu hành mà nói, quả thực có tác dụng to lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK