Một bên khác, cơ thể phụ thể lão thiên sư của Hồng Bách Uy khẽ lắc, hai con ngươi màu vàng cười xấu hổ muốn thoát khỏi nơi này.
Phu tử thật là ngang ngược...
Vân Trùng Dương đến từ Côn Luân Cung, thân là tiên nhân chuyển thế không thể nghi ngờ là có quan hệ rất lớn với Côn Luân Cung.
Nhưng mà phu tử chẳng quan tâm chém xuống một kiếm.
Sự quả quyết, bình tĩnh kia dường như thiên hạ đệ nhất thánh địa Côn Luân Cung ở trước mặt của ông cũng không là gì cả.
Hồng Bách Uy với hai con ngươi màu vàng bóp ngón tay, run rẩy giống như một đóa hoa tàn trước gió bão Chính Khí Hạo Nhiên do kiếm chém ra.
"Vân Trùng Dương... Mệnh cách thông thiên, y chính là bố cục ở nhân gian của Thiên Môn cũng là nhân vật chính của nhân gian trong năm trăm năm trong tương lai, giờ y bị chém như vậy thì sau này Thiên Môn sẽ phải hứng chịu sự cắn trả khôn lường của vận mệnh!"
Lão thiên sư run giọng nói.
La Hồng với hai con ngươi màu vàng dường như nghe thấy, khẽ liếc mắt nhìn ông ta, khóe miệng nhếch lên: "Nhân vật chính của nhân gian trong năm trăm năm trong tương lai?"
"Chỉ bằng y? Cũng xứng sao?"
Phu tử nói.
"Sau này Thiên môn sẽ bị khí số phản phệ, lão phu sợ gì chứ?"
Phu tử lại nói.
Lão thiên sư lập tức á khẩu không trả lời được.
Xoet.
Cơ thể tiên phong đạo cốt của Vân Trùng Dương bị chém làm hai nửa, vô số giọt máu màu vàng bay lả tả, nương theo nội tạng vỡ vụn từ trên không trung rơi xuống.
Nhưng mà...
La Hồng phóng tới, thuấn di xuất hiện ở trước thân xác Vân Trùng Dương bị chém chết.
Bàn tay nhẹ nhàng vung ra, năm ngón tay biến hóa chậm rãi nhẹ nhàng di chuyển lấy ra một quang cầu có hào quang vô tận sáng lấp lóe.
Tiên khí lượn lờ quấn quanh trên đó.
Đây là... Biển ý chí của tiên nhân chuyển thế trong người Vân Trùng Dương.
Hai con ngươi màu vàng của La Hồng nhìn thoáng qua, cười khẽ nhìn về phía Địa Tạng Bồ Tát đang nhìn ông rồi vứt quang cầu này cho Địa Tạng Bồ Tát.
"Trước khi tọa hóa thì dùng cái này để bọc Địa Tạng Xá Lợi, còn có thể trấn áp Địa Ngục thêm ba năm..."
"Thực lực của tiểu tử La Hồng vẫn còn quá yếu, hơn nữa...... Rất xấu xa, hắn vẫn luôn muốn trở thành Tà tu, huống hồ tiểu tử này giơ cao lá cờ phản Hạ nên ba năm này hắn không thể ngồi trấn giữ Địa Ngục."
Phu tử nói.
Địa Tạng Bồ Tát khẽ giật mình.
"Không cần lo lắng, ngươi quản Địa Ngục, lão phu quản nhân gian, nếu như Địa Ngục sụp đổ, nhân gian cũng sẽ rơi vào bạo động đen tối, lão phu sẽ không trơ mắt nhìn Địa Ngục sụp đổ"
"Ba năm là đủ rồi"
Phu tử nói.
Địa Tạng Bồ Tát nghe thấy những lời này mới nở nụ cười, nụ cười xán lạn như hoa nổ.
Không có nghi ngờ mà rất tin tưởng phu tử.
Hai con ngươi màu vàng của La Hồng xoay chuyển, rơi vào trên người Hồng Bách Uy và Tà Phật Tử.
Hồng Bách Uy xấu hổ cười vái chào phu tử sau đó đứng dậy.
"Phu tử, bần đạo còn có việc, đi trước một bước"
Vừa mới dứt lời thì Hồng Bách Uy muốn rời khỏi đây.
Nhưng mà, phụ thể phu tử của La Hồng lại cười nói: "Chớ có vội đi..."
"Tiểu đệ tử này của lão phu ngày ngày hô hào muốn làm Tu tà, lão phu cũng rất đau đầu, vì để phòng ngừa hắn đi vào con đường sai lầm, vì để cho nhân gian thiên hạ thiếu đi một tà ma, lão thiên sư ngươi hãy hữu nghị tài trợ một viên đạo chủng đi..."
Phu tử nói.
Vừa mới dứt lời thì sắc mặt của lão thiên sư bỗng nhiên thay đổi.
"Phu tử, Thái Cực Bí Cảnh của Long Hổ Sơn phải do đệ tử của Long Hổ Sơn cầm đạo chủng mới có thể đi vào, La Hồng không phải là đệ tử của Long Hổ Sơn nên có cầm đạo chủng cũng vô dụng!
Phu tử lại cười nói: "Không sao, ngươi sẽ để cho hắn đi vào."
Ngay sau đó, phu tử giơ tay lên nắm vào trong hư không.
Ý chí của lão thiên sư bao phủ trên người Hồng Bách Uy lập tức bị đánh cho chỉ còn lại hai mươi phần trăm sức mạnh...
Khí tức cũng trong nháy mắt suy yếu đi rất nhiều.
Mà ở trong tay phu tử thì lại ngưng tụ ra một viên tiểu cầu có âm dương vờn quanh.
Đây chính là đạo chủng của Long Hổ Sơn.
Ý chí còn lại của lão thiên sư khống chế thân xác của Hồng Bách Uy tràn đầy đau khổ và tức giận, giống như là con dâu nhỏ khi bị chà đạp và ức hiếp, quay người bay ra bên ngoài bí cảnh.
Phu tử, quá ngang ngược!
Không chạy không được, ý chí còn sót lại chưa hẳn có thể chèo chống Hồng Bách Uy ra khỏi bí cảnh.
Nếu như không đi, đợi đến khi ý chí của ông ta rút ra thì dựa vào thực lực của Hồng Bách Uy sợ là không thể chạy ra khỏi đây.
Phu tử không còn để ý tới Hồng Bách Uy nữa mà ánh mắt rơi vào trên người Tà Phật Tử.
Tất cả mọi người đều không có ai biết rõ ràng rốt cuộc thì Tà Phật Tử thần bí này do ý chí của người nào phụ thể.
Tất cả mọi người suy đoán là Hạ Hoàng, thế nhưng dù sao cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
Bởi vì Tà Phật Tử thi triển thủ đoạn khác nhiều so với Hạ Hoàng, hơn nữa nếu như là Hạ Hoàng thì chưa chắc sẽ che giấu bản thân.
Phu tử nhìn Tà Phật Tử, đôi mắt màu vàng dường như nhìn thấu hết thảy sau đó thở dài nói: "Không nghĩ tới lại là ngươi..."
Dung nhan tuấn mỹ của Tà Phật Tử nhìn chằm chằm phu tử.
Tà Phật Tử không nói gì mà chỉ chắp tay hành lễ.
"Bần tăng cũng chưa từng nghĩ đến... Phu tử thật sự sẽ đích thân .)
đến.
Tà Phật Tử nói.
Nghe thấy những lời này Địa Tạng Bồ Tát quay đầu nhìn về phía Tà Phật Tử, bên trong đôi mắt tươi đẹp hiện ra vẻ ngạc nhiên.
Dường như nàng nhận ra người này.
Chương 432 Nếu như ngã phật là khổ vậy ai độ chúng sinh? (3)
"Thủ đoạn quả thực rất hay, tất cả mọi người đều tưởng rằng Tà Phật Tử là do ý chí phụ thể đến từ Đại Hạ, mọi người đều suy đoán có thể là Hạ Hoàng nhưng lại không nghĩ tới tất cả đều là do ngươi giả tạo."
"Cố ý làm cho nghe nhìn lẫn lộn, cố ý để cho người ta ngộ nhận"
Phu tử nói.
"Khổ Tâm Tà Phật Tử là con riêng của thái tử Đại Hạ cũng là đệ tử của ngươi, cho nên ngươi có thể tiến hành ý chí phụ thể... Tất cả mọi người đều quên mất điểm này"
"Lão phu hơi không hiểu, vốn dĩ Địa Tạng Bồ Tát xuất thân từ Vọng Xuyên Tự, làm cho phật vận của Vọng Xuyên Tự trường tồn tám nghìn năm vậy tại sao ngươi lại muốn ra tay?"
"Phật thủ của Vọng Xuyên Tự."
Phu tử nói.
Giữa trời đất đột nhiên trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Chỉ có một cơn gió lạnh lướt qua không trung.
Mà lúc này La Hồng đang ngồi xếp bằng ở trong biển ý chí ăn dưa xem kịch hay của các đại lão cảm thấy rất rung động.
"Ý chí phụ thể Tà Phật Tử chính là Phật thủ của Vọng Xuyên Tự sao?"
"Không...Không thể nào..."
La Hồng hít sâu một hơi.
Người bảo hắn gõ chuông Vạn Phật là Phật thủ, người để hắn định quy tắc cũng là Phật thủ, bây giờ...
Cường giả ở sau ý chí phụ thể của Tà Phật Tử lại là Phật thủ của Vọng Xuyên Tự sao?!
La Hồng nghĩ đến điều này thì cả người đột nhiên rùng mình, không rét mà run.
Phật thủ này... Muốn hắn chết sao?!
Tại sao chứ?
La Hồng ta không oán không cừu với con lừa trọc ngươi!
Ánh mắt La Hồng ngưng lại, hắn còn nhớ kỹ Phật thủ cố ý xuất hiện ở trên không trung của chiến trường, ngưng tụ ra con đường băng tinh để rất nhiều Nhị phẩm của Địa bảng có thể vây giết hắn trên đài sen màu đen.
Vốn dĩ La Hồng cũng giống mọi người cho rằng phụ thể Tà Phật Tử hẳn là Hạ Hoàng.
Bởi vì Hạ gia có đầy đủ lý do muốn chơi chết hắn, hiện tại... Lại là Phật thủ.
Thật sự là làm cho người ta quá bất ngờ.
"Điều này..."
Sắc mặt La Hồng hơi thay đổi.
Nếu như Phật thủ thật sự có vấn đề vậy thì Thất bá bị trấn áp ở dưới giếng phật sẽ còn an toàn sao?
Trấn Bắc Vương có nhận ra Phật thủ có vấn đề hay không?
Ở bên ngoài.
Tăng bào màu trắng của Tà Phật Tử bay lên, vẻ mặt trên dung nhan tuấn mỹ hơi phức tạp nhìn phu tử.
"Phu tử quản nhân gian vậy tại sao lần này lại muốn nhúng tay vào chuyện của địa ngục..."
"Phu tử ngươi không nên nhúng tay."
Tà Phật Tử nói.
"Địa Tạng trấn thủ Địa Tạng Bí Cảnh quả thực làm cho phật vận của Vọng Xuyên Tự trường tồn tám nghìn năm, nhưng điều này cũng là gông xiềng trấn áp phật vận của Vọng Xuyên Tự tám nghìn năm"
"Tám nghìn năm qua Vọng Xuyên Tự hóa thành một cái lồng giam, một cái gông xiềng trói buộc tất cả tăng phật của Vọng Xuyên Tự, dù cho có thể thành Phật cũng không cách nào siêu thoát khỏi nhân gian."
"Bần tăng chỉ muốn đánh vỡ gông xiêng, đánh vỡ cái lồng giam này mà thôi"
Ánh mắt của Tà Phật Tử hiện đầy vẻ thương xót, hơi khom người chắp tay hành lễ nói.
La Hồng với hai con ngươi màu vàng nở nụ cười: "Cho nên ngươi liên thủ với tiên nhân chuyển thế Vân Trùng Dương, muốn mượn lực của Thiên Môn để trấn áp địa ngục giải phóng phật vận của Vọng Xuyên Tự sao?"
Tà Phật Tử không nói gì mà tụng niệm phật hiệu.
Ý tứ là không cần nói cũng biết, làm thì làm thôi.
"Phật nói chúng sinh đều khổ, ngã phật độ chỉ... Mà ngã phật là khổ thì ai độ chúng sinh? Phật cũng không thể siêu thoát được thì làm sao để chúng sinh siêu thoát?"
Tà Phật Tử nói.
Địa Tạng Bồ Tát giật mình, không ngờ tình trạng sẽ như thế này.
Trong lúc nhất thời hơi ảm đạm.
La Hồng với hai con ngươi màu vàng nghe thấy thuyết pháp như vậy lại không khỏi phá lên cười, dường như là nghe thấy chuyện buồn cười nhất thế gian.
"Siêu thoát? Đó không phải là trường sinh sao?"
"Hạ Hoàng cầu trường sinh, các ngươi cũng muốn cầu trường sinh... Thế nhân đều đang cầu xin trường sinh, thế nhưng lại không muốn vào Thiên Môn"
"Tìm nhiều cớ đường hoàng như vậy đều không phải cũng là vì tâm tư của bản thân sao, quả thật là một trò cười mà thôi."
"Muốn ở lại nhân gian nhưng lại không muốn bị trói buộc trong quy tắc, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy chứ."
Phu tử cười to.
Trong tiếng cười còn có bảy phần mỉa mai, ba phần bất đắc dĩ.
Tà Phật Tử đối mặt với việc phu tử cười to thì bình thản ung dung như chuông đá, bất động như núi.
"Vậy tại sao ngươi lại trải con đường tử vong muốn hại tiểu đệ tử của ta?"
"Hình như cái này không có liên quan tới siêu thoát?"
Phu tử lại hỏi.
"A Di Đà Phật..."
Dung nhan tuấn mỹ của Tà Phật Tử vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi làm cho trời đất cũng trở nên trang nghiêm hơn rất nhiều.
"Đúng như phu tử nói tới, tiểu đệ tử này của ngươi một lòng hướng tà nên hắn chính là thiên đại tà ma"
Tà Phật Tử nói.
"Bần tăng nguyện trừ tà ma cho thiên hạ"
"Bần tăng đã cho La Hồng thí chủ cơ hội để hắn gõ chuông Vạn Phật, ta muốn dựa vào thánh vật của phật môn để rửa sạch tà ma, tội ác và huyết tỉnh vô cùng tận ở trên người La Hồng thí chủ."
"Nhưng La Hồng thí chủ... Gõ vang tám mươi mốt tiếng chuông lại là điều mà bần tăng chưa từng dự đoán được."
"Địa Tạng Bí Cảnh mở ra cho nên bần tăng cũng không thể không khối động kế hoạch sớm hơn"
Tà Phật Tử thở dài nói.
"Kế hoạch quá vội vàng cho nên xuất hiện lỗ thủng, thực ra cũng không tính là lỗ thủng lớn, bởi vì... Nếu như phu tử không ra tay thì kế hoạch này sẽ không có lỗ thủng"
Phu tử cười khẽ: "Thật sự là tự tin... Nhưng lão phu hết lần này tới lần khác ra tay vậy ngươi có tức hay không?"
Chương 433 Nếu như ngã phật là khổ vậy ai độ chúng sinh? (4)
Khóe miệng của Tà Phật Tử khẽ nhếch.
"Đương nhiên, bần tăng cũng đã đoán trước được loại tình huống lì này.
"Địa Tạng Bồ Tát trấn thủ ở địa ngục, phu tử trấn thủ ở nhân gian... Vô địch nhân gian thì làm sao bần tăng dám khinh thường chứ"
"Bần tăng cũng đã dự đoán được La Hồng có mối liên hệ giữa sư phụ và đệ tử nên có lẽ sẽ có ý chí phụ thể là phu tử"
Tà Phật Tử nói.
La Hồng với hai con ngươi màu vàng hơi nhíu mày.
Đều đã đoán trước được sao?
Như vậy, nói cách khác hòa thượng này thật sự đã chuẩn bị sẵn thủ đoạn để đối phó với ông?
Tà Phật Tử cười.
"Thân ở nhân gian có thể tính kế phu tử cũng là chuyện may lớn trong đời người."
"A Di Đà Phật, ngã phật từ bi"
Tà Phật Tử chắp tay hành lễ.
Một lúc sau từ khe hở trong lòng bàn tay của gã thực sự có một luồng ánh sáng chảy xuôi ra, trong chốc lát ánh sáng muôn nghìn màu đỏ tía, phật quang vô tận dường như hóa thành thanh đao sắc bén ra khỏi vỏ chém vào trời đất hắc ám.
Trên người Tà Phật Tử có khí cơ hùng hồn bạo dũng.
Sau đó tư thái trong hai con ngươi màu vàng của Tà Phật Tử nhanh chóng phai nhạt.
Đôi mắt Tà Phật Tử khôi phục vẻ trong sạch.
"Phật thủ?!"
Dung nhan tuấn mỹ của Tà Phật Tử toát ra vẻ khó coi, gã bị ý chí của Phật thủ phụ thể...
Bản thân gã hoàn toàn không có cách nào kháng cự bởi vì chênh lệch quá xa.
Trong nháy mắt trái tim gã hơi băng giá, nếu như Phật thủ muốn giết gã thì sẽ dễ như trở bàn tay.
Lão hòa thượng của Vọng Xuyên Tự quả nhiên có tâm tư vô cùng thâm trầm.
"Khổ Tâm"
"Xưa nay ngươi có tuệ căn, tu vi tỉnh tiến cực nhanh, đó chính là phật thể trời sinh, nếu như chăm chỉ tu hành thì tương lai tất có thể ngưng tụ Bồ Tát Quả, nhưng nếu như xuất gia thì sẽ có thành tựu chân phật..."
Một hư ảnh phật tăng già nua bàng bạc mạnh mẽ lơ lửng sau lưng Tà Phật Tử.
Sắc mặt Tà Phật Tử đột nhiên buồn bã, rốt cuộc thì gã cũng chưa từng thoát khỏi lòng bàn tay của Phật thủ.
Gã chắp tay hành lễ rồi thành kính dập đầu.
"Ngươi tuy là con rơi của thái tử Đại Hạ nhưng nếu vào Phật môn thì lục căn sẽ thanh tịnh nên không cần để ý tới hư hư ảo vọng của trần thế.
"Lần này sư tôn và ngươi có cơ hội, trong lòng thái tử Đại Hạ rất hận La Hồng, vậy thì ngươi giết La Hồng thì sẽ giải quyết xong nhân quả của trần duyên, trở về không môn từ đây ngươi sẽ chỉ là Khổ Tâm chứ không còn là Hạ Tâm, cũng không còn liên quan đến Hạ gia nữa, trở về Vọng Xuyên ở dưới trướng bần tăng tụng kinh niệm Phật."
Giọng nói của Phật thủ rộng lớn bao la hùng vĩ.
Trong lòng Tà Phật Tử dần dần bình tĩnh lại.
Phu tử phụ thể của La Hồng bình tĩnh nhìn rồi nhếch miệng cười, dường như ông đã hiểu được mục đích của Phật thủ Vọng Xuyên Tự.
Dù sao thì Địa Tạng Bí Cảnh cũng ở trong Vọng Xuyên Tự.
Phật thủ dự định trấn áp sức mạnh ý chí phụ thể của ông cùng với Địa Tạng Bồ Tát.
Tạo cơ hội cho La Hồng và Tà Phật Tử có một trận chiến.
Mà tu vi của La Hồng chỉ mới tới Tứ phẩm, Tà Phật Tử thế nhưng là đệ nhất Địa Bảng của Đại Hạ, yêu nghiệt có thực lực Nhị phẩm đỉnh phong.
Trận chiến như vậy thì có gì còn phải lo lắng chứ?
Về phần trấn áp như thế nào thì đại khái là mượn nhờ phật vận của Vọng Xuyên Tự cùng với thánh vật của phật môn, chuông Vạn Phật đi.
Quả nhiên một lúc sau phật ảnh ở phía sau lưng Tà Phật Tử phát ra khí cơ ngập trời.
Dẫn dắt phật vận ở bên ngoài cùng với chuông Vạn Phật.
Chuông Vạn Phật vang vọng ầm vang, tiếng vang dường như truyền khắp mọi nơi trong nhân gian.
Sau đó trên đỉnh đầu của phu tử ở bên trong bí cảnh có một chiếc chuông vàng dựa vào phật vận của Vọng Xuyên Tự tám nghìn năm dần dần ngưng tụ, bộc phát ra lực hấp thu và trói buộc muốn gõ ý chí phu tử và Địa Tạng Bồ Tát.
La Hồng với hai con ngươi màu vàng ngẩng đầu cười.
Đã như vậy thì sẽ như ngươi mong muốn.
Nhưng mà...
Thật sự cho rằng tiểu đệ tử này của lão phu không đánh lại Tà Phật Tử sao?
Được thôi, đường đường chính chính mà đánh thì có lẽ thật sự không đánh lại.
Nhưng mà Nhị phẩm của Địa Bảng chiến Tứ phẩm vốn đã là không công bằng, La Hồng làm sao có thể nói công bằng với Tà Phật Tử chứ?
Phu tử cười.
Đôi mắt màu vàng chầm chậm nhắm lại.
Một lúc sau đã xuất hiện ở trong biển ý chí của La Hồng.
Khoanh tay, tay áo tung bay lơ lửng giữa không trung đối mặt với Hư Ảnh Tà Thần trong biển ý chí.
Vọng Xuyên Tự trên núi Vô Lượng.
Diễn võ trường trên đỉnh núi.
Lúc này từ trong miệng của tượng Đế Thính to lớn có từng thân ảnh nhanh chóng thoát ra ngoài.
Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào chỗ này, không phải vì cái gì khác mà là vì bây giờ tất cả cục diện trong Địa Tạng Bí Cảnh đã thay đổi.
Rất nhiều người đều muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì bên trong bí cảnh, thế nhưng những tu sĩ Tam phẩm trốn ra ngoài lại nói không rõ ràng lắm.
Họ nói La Hồng lừa giết một đống Nhị phẩm, điều này thật sự có thể tin được không?
Nhị phẩm trên Địa Bảng cũng không phải là rau cải trắng, đó đều là các lực lượng tinh anh thuộc trung tầng của các đại vương triều, không nói đến cái khác chỉ riêng sức chiến đấu của Nhị phẩm trên Địa Bảng thôi thì đã có thể đối chiến với Nhất phẩm bình thường rồi.
Thế nhưng gần trăm Nhị phẩm Địa Bảng đã bị xoá tên ra khỏi chiến bảng do Tư Thiên Viện ban bố, La Hồng chỉ là một Tứ phẩm nho nhỏ mà có thể lừa giết một đống Nhị phẩm sao?
Làm sao mọi người dám tin tưởng chứ?
Chương 434 Luận bàn về cách thức triệu hoán tà thân chính xác
Khi Nhị phẩm của Tiêu gia khiêng Tiêu Nhị Thất xông ra khỏi bí cảnh thì đôi mắt của cao thủ Nhất phẩm Tiêu gia lập tức trầm xuống, vội đi tới bảo vệ họ.
Ánh mắt của từng cao thủ Nhất phẩm ở khắp nơi nhao nhao bắn tới.
Bây giờ tất cả mọi người đều không rõ ràng lắm về tình huống ở bên trong bí cảnh.
Họ đều muốn biết tin tức ở bên trong.
Từng cột ý chí tinh thần vắt ngang, lại còn có chính khí hạo nhiên như trường hà, nghĩa là bên trong bí cảnh rất có thể có rất nhiều ý chí phụ thể của các đại lão đang giao chiến tranh đoạt truyền thừa trong Địa Tạng bí cảnh.
Vậy kết quả cuối cùng sẽ như thế nào?
Nhị phẩm của Tiêu gia đi ra khỏi bí cảnh cũng không giấu diếm mà kể hết toàn bộ nội dung và tin tức ở bên trong bí cảnh.
Tất cả cao thủ Nhất phẩm ở bên ngoài đều kinh hãi.
"Nữ Đế Đại Sở? Gia Luật A Cổ Đóa? Lão thiên sư của Long Hổ Sơn...Còn có Phu tử?!"
"Hít... Như vậy là một đám thần tiên đang đánh nhau!"
"Chẳng lẽ một đám đại lão này đã sắp đặt từ trước rồi sao?
Truyền thừa của Địa Tạng bí cảnh thực sự hấp dẫn như vậy sao?"
Đám người đều hít một ngụm khí lạnh.
Có người may mắn, may mắn họ vì không đi vào bên trong Địa Tạng bí cảnh, nếu không thì lúc này người chết... Có thể chính là một đám Nhất phẩm bọn họ.
Ý chí phụ thể của những đại lão này mạnh đến mức nào bọn họ cũng không dám nghĩ.
Mà khi có người hỏi thăm, có phải La Hồng lừa giết một đám Nhị phẩm trên Địa Bảng hay không, Nhị phẩm của Tiêu gia im lặng một lúc rồi mới trịnh trọng gật đầu.
Họ tận mắt nhìn thấy từng Nhị phẩm trên Địa Bảng chết thảm ở trên đường băng tinh, bị La Hồng lợi dụng quy tắc của Địa Tạng bí cảnh để triệu hồi ra thi quỷ xoá sổ bọn họ.
Cường giả ở xung quanh Vọng Xuyên Tự đều im lặng.
Cùng lúc đó.
Sách chiến bảng ở trong tay đám người run lên.
Hoàng Bảng đã thay đổi...
Rất nhiều người vô thức lật sách Hoàng Bảng ra xem thì lại phát hiện tên Vân Trùng Dương xếp vị trí thứ nhất trên Hoàng Bảng bắt đầu thẩm thấu ra máu tươi rồi cuối cùng... Hoàn toàn biến mất.
Mà La Hồng vốn dĩ xếp ở thứ hai đã nhảy lên xếp thứ nhất trên Hoàng Bảng!
Hô hấp của rất nhiều cao thủ Nhất phẩm đều trở nên dồn dập.
Rất nhiều người ngẩng đầu có thể nhìn thấy Thiên Môn ở trên núi Vô Lượng, trong đó có cột sáng thô to rơi xuống giống như là bị một kiếm chém xuống bắt đầu sụp đổ từng khúc một!
Mà ở phía sau Thiên Môn có thiên nhân đứng lặng ở cửa ra vào nhìn chằm chằm xuống phía dưới.
Thiên Môn ẩn nấp.
Vân Trùng Dương thật sự đã chết rồi!
Tiên nhân chuyển thế Vân Trùng Dương chết rồi!
Thiên kiêu tuyệt thế đệ nhất trên Hoàng Bảng cứ như vậy ngã xuống ở bên trong Địa Tạng Bí Cảnh, đây là điều mà chưa từng có người nào nghĩ đến.
Uỳnh!
Trong miệng Đế Thính.
Ngô Mị Nương, Gia Luật Sách có hai mắt toát ánh vàng đều xông ra, sau đó Hồng Bách Uy vô cùng nhếch nhác cũng xông ra khỏi bí cảnh.
Ngô Mị Nương chắp tay bước ra khỏi bí cảnh rồi quay đầu nhìn nhíu mày chằm chằm vào Vọng Xuyên Tự ở nơi xa.
"Không ngờ lại là ngươi."
"Đại Hạ...Vọng Xuyên Tự..."
Sau khi Nữ Đế Đại Sở thì thầm vài câu thì lông mày hơi ngưng tụ lại.
Sau đó chắp tay bước từng bước lên trên không trung.
Khí cơ ngang ngược phóng thích ra, trên diễn võ trường, sắc mặt Pháp La đại sư hơi thay đổi, Viên Thượng đại sư cũng kinh hãi không thôi, họ đều quay đầu nhìn về phía Vọng Xuyên Tự ở nơi xa.
Ngô Mị Nương lại thản nhiên nói: "Nhất phẩm Đại Sở đâu?"
"Tham kiến bệ hạ!"
Bên ngoài núi Vô Lượng, từng cao thủ Nhất phẩm Đại Sở nhao nhao khom người ôm quyền về phía hư không hô vang lên.
Tất cả cường giả đều kinh hãi, đó thật sự là Nữ Đế trác tuyệt nhất Đại Sở sao!
"Tất cả các người đều rút hết đi, lần này Đại Sở không lội vào vũng nước đục này."
Nữ Đế thản nhiên nói.
Trong hư không có không ít cao thủ Nhất phẩm Đại Sở mặc dù trên mặt lộ ra vẻ do dự nhưng sau khi nghe thấy Nữ Đế nói thì đều không có bất kỳ dị nghị nào.
"Vâng"
Ngô Mị Nương quay đầu nhìn chăm chú Bí Cảnh trong miệng Đế Thính.
Ánh sáng màu vàng trong hai con ngươi lập tức biến mất, ý thức của Ngô Mị Nương được khôi phục lại.
Ồn ào!
Một kiếm khách Nhất phẩm của Ngô gia ở Đại Sở vươn tay đỡ lấy Ngô Mị Nương còn hơi suy yếu.
Ngô Mi Nương bị ý chí của Nữ Đế phụ thể, nên có thể nói, địa vị ở Ngô gia bây giờ của nàng là vô cùng vững chắc.
Dù sao có thể được ý chí Nữ Đế phụ phể như vậy thì có ý nghĩa đã được Nữ Đế thừa nhận.
Mặc dù Ngô gia mạnh nhưng vẫn là Ngô gia ở Đại Sở như cũ.
Sau khi bảo vệ tốt Ngô Mị Nương, rất nhiều cao thủ Nhất phẩm Đại Sở đều nhanh chóng di chuyển đến nơi cách núi Vô Lượng nghìn dặm, đứng ở trên không trung quan sát chứ không còn xen vào chuyện ở núi Vô Lượng nữa.
Gia Luật A Cổ Đóa nắm giữ thân xác Gia Luật Sách quét mắt nhìn cao thủ Nhất phẩm của Kim Trướng Vương Đình, vẻ mặt âm trầm không nói thêm gì nữa mà trực tiếp phá không rời đi, chuyến này đến đây ông ta chỉ toàn bị đánh nên tâm trạng rất không tốt.
Một bên khác Hồng Bách Uy vừa ra khỏi bí cảnh thì ánh sáng màu vàng trong hai con ngươi liền biến mất, lực lượng ý chí của lão thiên sư đã bị phu tử cầm đi hơn phân nửa, hóa thành một viên đạo chủng nên bây giờ đang bị thương nặng, không thể nào chèo chống tiếp được nữa.
Hồng Bách Uy đã mất đi ý chí phụ thể nên cả người chấn động, đôi mắt trở nên sáng rõ, một lúc sau thì bị lực lượng mạnh mẽ đánh bay ra khỏi núi Vô Lượng.
May mà cao thủ Nhất phẩm vương triều Đại Chu ra tay bảo hộ hắn ta.
Chương 435 Luận bàn về cách thức triệu hoán tà thần chính xác
Mà ngay lúc tất cả mọi người tưởng rằng việc này đã kết thúc thì lại phát hiện Vọng Xuyên Tự ở nơi sâu đột nhiên có tiếng niệm phật động trời, phật quang vô tận phóng lên tận trời.
Chuông Vạn Phật bị lực lượng vô hình khống chế vang lên tiếng vù vù bắn vào bên trong miệng tượng Đế Thính đi vào trong Địa Tạng Bí Cảnh.
Biến cố này làm cho tất cả mọi người đều rung động.
Sắc mặt Nhị phẩm của Tiêu gia thay đổi, dường như là nghĩ đến điều gì đó.
"Chuông Vạn Phật - thánh vật của Phật môn - đã bị thôi động, có thể thôi động chuông Vạn Phật... Chỉ có Phật thủ của Phật môn!"
"Thì ra là thế, thì ra đó là ông ta! Ý chí phụ thể của Tà Phật Tử không phải là cường giả bí ẩn của vương triều Đại Hạ mà là Phật 1"
thủ của Vọng Xuyên Tự "Trời ạ, Phật thủ cũng nhúng tay vào sao?"
Từng vị Nhị phẩm của Tiêu gia suy đoán rồi la lên, toàn bộ võ đài của Vọng Xuyên Tự đều chấn động.
Sắc mặt của tất cả mọi người thay đổi, nhìn về phía rất nhiều phật tăng của Vọng Xuyên Tự.
Pháp La đại sư chắp tay hành lễ, hàng mi dài nhướng lên, bên trong đôi mắt hiện lên về không thể tin được.
Ông tuyệt đối không ngờ Phật thủ thế mà lại là người đứng ở sau màn, thế mà lại phụ thể lên người Tà Phật Tử tham dự vào chuyện này.
"A Di Đà Phật..."
"Phật thủ, vì sao vậy chứ?"
Trong lòng Pháp La đại sư cảm nhận được bên trong bí cảnh thật sự có ý chí của Phật thủ đang phun trào, cho nên trong lòng của ông hiện lên vẻ không hiểu.
Không chỉ mỗi ông mà tâm trạng của rất nhiều phật tăng ở đây đều vô cùng chấn động.
Vốn dĩ Pháp La đại sư vẫn còn không hiểu tại sao Phật thủ lại để La Hồng gõ chuông Vạn Phật, chẳng lẽ là khi đó Phật thủ đại nhân cũng đã đoán được La Hồng có thể gõ vang tám mươi mốt tiếng chuông sao?
Ông ta đã sắp đặt mọi thứ ngay từ đầu?
Pháp La đại sư lắc đầu, như khóc mà cũng như cười.
"Vọng Xuyên Tự hưng thịnh tám nghìn năm, phật vận giữa trời, vạn phật hướng tông, hà tất phải như thế chứ?"
Pháp La đại sư thở dài không hiểu.
Mà rất nhiều phật tăng ở bên trong cổ tháp dường như cũng rất rung động, nhưng mà những cường giả này dường như có thể hiểu được mục đích của Phật thủ.
Trên đỉnh núi Vô Lượng lập tức có Phật quang chiếu xán lạn.
Nương theo đó có rất nhiều âm thanh bùi ngùi của các phật tăng đã ẩn thế.
Bên ngoài núi Vô Lượng có vô số cao thủ Nhất phẩm hít một ngụm khí lạnh.
Không ai có thể ngờ lần này Địa Tạng Bí Cảnh mở ra, Vọng Xuyên Tự thế mà lại muốn nhúng tay...
Rất nhiều Nhất phẩm đều không hiểu vì sao phải như vậy?
Phật thủ làm như vậy là có mục đích gì?
Dưới núi Vô Lượng.
Sắc mặt của Viên Hạt Tử đột nhiên thay đổi.
Đôi mắt của Triệu Tinh Hà co rụt lại, vẻ mặt cũng lộ ra vẻ không thể tin được.
Tư Đồ Vi lại vô cùng ngưng trọng.
"Vạy mà lại là Phật thủ?!"
"Nghìn tính vạn tính không ngờ Phật thủ thế mà lại nhúng tay vào... Hơn nữa lại mượn thân thể của Tà Phật Tử, điều này có nghĩa là việc Tà Phật Tử phản lại Vọng Xuyên Tự chỉ là giả..."
"Thậm chí, Tà Phật Tử còn là sự kết kết nối quan hệ giữa Vọng Xuyên Tự và vương triều Đại Hạ!"
Tư Đồ Vi phân tích.
Sắc mặt của Triệu Tinh Hà và Viên Hạt Tử vô cùng khó coi, biến cố này làm cho họ trở tay không kịp, lo lắng nhìn về phía Vọng Xuyên Tự ở núi Vô Lượng.
Viên Hạt Tử nắm chặt cây gậy bằng trúc, mồ hôi không ngừng chảy xuống: "Bây giờ lão phu lo lắng nhất chính là La Thất gia ở sâu trong Vọng Xuyên Tự..."
Ông vừa mới dứt lời thì Triệu Tinh Hà và Tư Đồ Vi đều im lặng.
Trong biển tinh thần ý chí của La Hồng.
Dường như có một giọt mưa từ trên không trung gào thét rơi xuống xé rách màn đêm đen tối, bắn ra ánh sáng chói lọi tỏa ra muôn phương.
Áo trắng của phu tử tung bay, hai bên tóc mai lơ lửng, thân thể vô cùng cao lớn dường như chống lại trời đất và Hư Ảnh Tà Thần ở trước mặt.
La Hồng đang ngồi xếp bằng hóng hớt lập tức thay đổi, hắn tuyệt đối không ngờ phu tử thế mà lại xuất hiện ở trong biển ý chí của hắn, đây chính là đại lão đấy?
La Hồng đứng dậy: "Phu tử!"
Phu tử chắp tay, tay áo bồng bềnh nho nhã giống như là một thư sinh già nua đang dạy học.
Ông dịu dàng nhìn La Hồng, bên trong đôi mắt còn có ý cười khẽ gật đầu.
"Đã biết cách vận dụng chính khí Hạo nhiên chưa? Khi sức mạnh chính đạo đã đạt tới cực hạn thì sẽ rất mạnh"
Phu tử nói.
La Hồng khom người: "Đệ tử đã học được rồi"
"Cái rắm ấy!"
Nhưng mà La Hồng vừa mở miệng thì giữa trời đất đột nhiên vang lên tiếng ầm ầm kinh thiên động địa.
Âm thanh giống như sấm chớp không ngừng nổ tung, từng tiếng vang ầm ầm giống như là trời đất sắp sụp đổ.
Hư Ảnh Tà Thần cúi người xuống, khuôn mặt to lớn nhắm ngay phu tử giống như trời xanh đang quan sát phàm nhân.
"Phàm nhân ngu xuẩn! Sức mạnh chính đạo làm sao có thể mạnh hơn sức mạnh của tà đạo chứ?!"
Hư Ảnh Tà Thần nói.
"Trong ngoài chư giới duy tà vô song! Tà đến cực hạn mới là vô địch!"
Giọng điệu của Tà Thần rất lớn, trong khi nói chuyện còn không ngừng thổi bay tay áo của phu tử.
La Hồng im lặng vỗ trán.
Tên Tà Thần hạng hai này...
Phu tử lại bình tĩnh nhìn Tà Thần, bên trong đôi mắt có vẻ ngưng trọng.
Lần đầu tiên cảm ứng ở khoảng cách gần mới hiểu rõ Tà Thần đáng sợ như thế nào.
"Khó trách tiểu đồ đệ của lão phu gõ chuông thánh nhân, đọc sách thánh nhân, được ánh sáng thánh nhân tẩy lễ và thủ hộ nhưng vẫn khó có thể đi vào con đường đúng đắn, hóa ra là có Tà Thần mạnh mẽ như ngươi đang câu dẫn hắn lầm đường lạc lối."
Phu tử ngưng trọng nói.