• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 254 Ta vui vẻ thay ngươi vậy (2)

Ánh mắt giận dữ của La Hồng đảo qua.

Mã phu nhìn lướt qua, thấy quân đội đã vỡ thế trận, miệng tán thưởng.

“Một mình ngươi đã đánh bại hơn năm trăm quân binh… Sức mạnh để gọi bóng đen này hẳn là ngươi đã có được khi còn ở trong Thiên Cơ bí cảnh đúng không? Thuật Câu Linh Khiển Tướng biến thể của Đạo môn khi nãy là… đạo thuật thượng cổ được ghi chép lại trong «Bắc Đấu Kinh» sao?”

Mã phu cười nhạt nói, khí tức của cao thủ được phát huy triệt để.

La Hồng nghiêm túc nhìn, tên mã phu này đem lại cho hắn một cảm giác bị áp bách rất lớn, người này chắc chắn là thuộc hàng cao thủ cấp cao. Khí tức đang ẩn giấu của gã yếu hơn Triệu Tinh Hà nhiều, hẳn là là chưa đạt tới Nhất phẩm, mà thuộc Nhị phẩm đỉnh phong!

“Lên!”

Tâm ý La Hồng khẽ động.

Tà Ảnh Thương Ưng bay tới, sau đó bay vút lên trời, không ngừng lên cao, kéo dãn khoảng cách với mã phu.

“Giết hắn! Đừng nói nhảm nữa! Giết hắn ngay!”

u Dương Phi chửi bới.

“Huyền Ngọc phi phái ngươi đi theo để bảo vệ ta, giết chết La Hồng, không phải kêu ngươi đến đây chơi!”

Uỳnh!

Sắc mặt của mã phu lạnh đi, gã quay sang nhìn u Dương Phi.

“Ngươi đang dạy đời ta đấy à?!”

Lời vừa dứt, ngay lập tức u Dương Phi bị một luồng khí đánh văng ra xa vài thước, lăn trên mặt đất, không ngừng ho ra máu.

Mã phu không nói nhiều lời vô nghĩa.

Hai chân gã hơi gập lại, ép hai lòng bàn tay lại, khí huyết đột nhiên nổ tung, La Hồng mượn sức của Tà Ảnh Thương Ưng chạy trốn cũng bị kiềm hãm chậm lại.

Bị một lực hút kéo xuống.

La Hồng mượn đà của lực hút, tay cầm kiếm Thiên Cơ, nhảy ra khỏi lưng thương ưng, nhanh chóng lao xuống mặt đất.

La Hồng không hề sợ khí thế mạnh mẽ của mã phu kia.

So với khí tức mạnh mẽ của mã phu như ngọc châu phát sáng kia thì của La Hồng lại yếu như đèn đom đóm, tựa như con thiêu thân lao đầu vào đống lửa.

Mã phu nheo mắt nhìn.

Tên tiểu tử này muốn làm gì?

Nếu lao thẳng xuống như vậy, hắn chắc chắn sẽ chết!

Lấy mạng đổi mạng sao?

Lấy mạng của chính hắn để đổi lấy mạng của u Dương Phi?

u Dương Phi đã có gã bảo vệ, La Hồng sao có thể ra tay được?

“Đúng là muốn tìm chết.”

Mã phu cười lạnh, gã không biết La Hồng đang tính làm gì, nếu hắn đã muốn chết như vậy, gã sẽ vui lòng đáp ứng.

Nắm đấm tung ra, khí tức khủng bố khiến cho viên gạch dưới đất như muốn nứt ra thành từng mảnh, bay thẳng về hướng La Hồng.

Hắn muốn dùng một chiêu để tiêu diệt La Hồng.

La Hồng nhanh chóng lao xuống, lấy Tương Quân Lệnh ra, hắn dùng tu vi mười năm của mình để khởi động Tướng Quân Lệnh, nhẹ nhàng chuyển động.

Huyện An Bình, bên ngoài thành!

Một bóng người đã chực chờ sẵn ở đó!

“Trong đội ngũ khâm sai trà có người Hồ trà trộn, đám người tới từ kinh thành các ngươi chỉ là phế vật sao?”

Một tiếng hét vang lên tựa như sấm sét nổ vang giữa thiên địa!

Sau một khắc, mặt đất rung chuyển, một bóng người nhảy vào từ bên ngoài thành, nhanh chóng phi đi như một luồng sấm sét màu đen, lướt ngang qua như vòng cung, gia nhập vào trận chiến ngay lập tức.

Bóng đen bay thẳng về hướng mã phu đang đứng!

“Triệu Tinh Hà?!”

Sắc mặt mã phu khẽ biến, nhưng gã không lo lắng.

“Không kịp nữa rồi! Triệu Tinh Hà không kịp cứu ngươi đâu, ngươi chắc chắn sẽ chết dưới tay ta!”

Cao thủ người Hồ mà Huyền Ngọc phi phái tới cười chế nhạo.

Gã lại tung ra thêm một quyền, nhắm thẳng vào La Hồng đang cầm kiếm lao xuống!

Cho dù Triệu Tinh Hà có mạnh thế nào đi nữa, nhưng từ ngoài thành tiến vào, cũng cần một khoảng thời gian!

Chỉ nhiêu đó thôi đã đủ để gã để giết La Hồng rồi!

Giết La Hồng xong lập tức chạy đi thì vẫn còn có cơ hội đào tẩu!

La Hồng nhìn mã phu, mái tóc bị một quyền kia đánh cho bay tán loạn, khóe miệng hơi nhếch lên, nói: “Đồ thiểu năng.”

Lời nói vừa dứt.

Quyền cương đã ập đến trong nháy mắt.

Nhưng cùng lúc đó bóng dáng của La Hồng cũng biến mất, hóa thành một tà ảnh binh sĩ với vẻ mặt đầy mơ màng.

Tà ảnh binh sĩ sờ đầu, trong nháy mắt bị quyền kia nện tới, nát thành từng mảnh!

Đôi mắt của mã phu co rụt lại.

Quay đầu nhìn về đằng xa, gã phát hiện La Hồng lại xuất hiện ở một chỗ khác của con đường.

Bạch y phất phới, chống kiếm Thiên Cơ xuống đất, hất cằm, khiêu khích nhìn gã.

“Đây là…”

Mã phu hít sâu một hơi.

Di Hình Hoán Ảnh của Đạo môn sao?

Ngay sau đó, ánh mắt của gã trở nên hung tợn.

“Chừng này khoảng cách, đối với ta vẫn có thể giết chết ngươi như thường!”

Mã phu lạnh lùng nói.

Gã tiến tới một bước, tốc độ di chuyển đột nhiên tăng lên, tạo ra từng đạo tàn ảnh, từng cơn bão tố tới dồn dập, giống như một con sư tử hung hãn của thảo nguyên, chỉ trong chớp mắt đã tới gần La Hồng!

Một quyền cuốn theo vô số cương khí nện xuống.

Rầm!

Mặt đất của con phố dài bị chia năm xẻ bảy trong nháy mắt, một cái hố to rộng cả trăm trượng xuất hiện!

Thế nhưng, La Hồng vốn đang chống kiếm đứng lại lần nữa hóa thành tà ảnh binh lính với vẻ mặt mơ màng, bị cú quyền đó đấm vỡ ra thành từng mảnh.

Lại biến mất?!

Tim của mã phu run lên.

“Chậc chậc…”

“Ngươi là người Hồ mà Huyền Ngọc phi phái tới đúng không? Thiếu hiểu biết quá…”

“Với chỉ số thông minh đấy của ngươi, làm sao có thể tu luyện đến cảnh giới Nhị phẩm được vậy?”

Tiếng cười lơ đãng mang theo vài phần châm chọc.

Tên mã phu Nhị phẩm đỉnh phong cảm thấy hơi bực bội.

Gã quay đầu, liền nhìn thấy u Dương Phi không còn ở bên cạnh. Còn La Hồng sắc mặt tái nhợt do tiêu hao tinh thần lực quá độ, xuất hiện giữa vạt áo trắng.

u Dương Phi sợ hãi nhìn La Hồng, vừa mới nãy có một bóng đen chui ra từ cái bóng của ông ta, trong chớp mắt bóng đen đã biến thành La Hồng.

Tên này… là yêu quái sao?

La Hồng mỉm cười.

Cúi đầu nhìn u Dương Phi đang sợ hãi run rẩy.

“Vui không? Ngươi sắp được gặp con mình rồi.”

La Hồng nói.

u Dương Phi định mở miệng trả lời.

“Ngươi không cần trả lời, ta vui vẻ thay ngươi là được rồi.”
Chương 255 Hình như có con bạch mãng đang duỗi người (1)

Vừa nói xong, kiếm chỉ chậm rãi ấn xuống.

Phập!

Phập! Phập!

Bảy mươi hai kiếm Sát Châu bay tới như đâm xuyên qua lòng sông.

Bị bảy mươi hai nhát kiếm đâm liên tục, u Dương Phi chảy máu đầm đìa quỳ rạp xuống đất, bị đâm cho thành một con nhím…

Đồng tử của mã phu co rút lại.

Dưới sự bảo vệ của một cao thủ Nhị phẩm đỉnh phong như gã mà u Dương Phi vẫn bị giết chết.

Bị La Hồng giết ngay trước mặt.

Nhưng mã phu cũng không có thời gian để kinh ngạc.

Vì một luồng khí cuồng bạo lạnh lẽo như núi băng đang ngày một tới gần gã.

Triệu Tinh Hà khoác trên mình bộ giáp đen rơi mạnh xuống đất, khiến vô số đá vụn bay lên đang dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn gã.

Một bàn tay to lớn vươn ra, chặn đứng tất cả lối thoát, chỉ trong chớp mắt đã đã chế trụ bả vai của mã phu kia.

Nhưng Triệu Tinh Hà không giết gã ngay, thay vào đó đấm từng cú một vào đầu của mã phu, đấm tới tấp.

Võ tu Nhị phẩm này bị Triệu Tinh Hà đấm cho máu thịt lẫn lộn, nhưng Triệu Tinh Hà vẫn không dừng lại mặc cho máu tươi bắn lên mặt ông, dùng phương pháp bạo lực để bẻ lấy đầu gã!

Cuối cùng ông ném xác chết không đầu của gã xuống đất, dùng chân giẫm lên khiến thân thể gã bị chia năm xẻ bảy.

Tên mã phu này chết nhưng thi cốt không toàn.

Triệu Tinh Hà ngẩng đầu lên nhìn La Hồng, cảm xúc trong lòng lẫn lộn.

Một người một kiếm, tàn sát cả đội quân khâm sai do Thái Tử phái tới từ kinh thành…

Thậm chí còn đùa giỡn với Võ tu Nhị phẩm.

Công tử, thật sự làm cho người khác phải một phen kinh ngạc.

Ở xung quanh, đám cường giả của Đại Ký Tự và Binh Bộ đang bị Tà Ảnh Cung Hạo và Tà Ảnh Võ Cử cuốn lấy đều tái mặt.

Ngay lúc mã phu chuẩn bị ra tay bọn họ đã có dự cảm không lành.

“Tên u Dương Phi ngu ngốc này!”

Bọn họ đều chửi thầm trong lòng.

Tất cả đều muốn thoát khỏi tà ảnh, nhanh chóng chạy trốn khỏi đây.

Nhưng mà…

Triệu Tinh Hà đã giết tới, còn khiến thân thể mã phu phải chia năm xẻ bảy.

Ông nhìn bọn họ bằng ánh mắt lạnh lùng, nâng cánh tay đang mặc giáp đen lên.

Lạch cạch! Lạch cạch!

Chỉ chốc lát sau, xung quanh huyện An Bình…

Chỉ có tiếng thiết kỵ va chạm, tiếng vó ngựa chạy rầm rập.

Hắc kỵ nối đuôi lao đến giống như mây đen nặng nề kéo qua, khí thế trầm muộn nhanh chóng bao trùm như núi mưa áp bách.

Đám binh lính bị tà ảnh đánh cho tan rã chiến ý kia, giờ phút này, chỉ biết nhao nhao ôm đầu, sợ hãi lùi về.

Xung quanh con phố dài, hắc giáp dần bủa vây.

Sắc mặt của thống lĩnh Tam phẩm Binh Bộ cùng với cao thủ của Đại Lý Tự đều tái mét, trắng bệch.

Bọn họ… đã bị bao vây.

Không khí tràn ngập mùi tử thi, hoang tàn im ắng.

Máu không ngừng chảy xuống đất, thi thể ngổn ngang, mùi máu tanh nồng nặc bốc lên tận mây, dường như hoá thành một màn sương máu bao phủ quanh huyện An Bình.

Dân chúng xung quanh sớm trốn ngay khi hai bên vừa giao chiến, tất cả nhanh chóng vào trong nhà đóng chặt cửa, không dám ló mặt ra ngoài.

Bên ngoài đang ẩu đả.

Loại náo nhiệt như thế không nên nhìn, vì chỉ một chút không cẩn thận thôi thì có thể bị liên lụy đến.

Đối với chiến tranh, bách tính luôn cảm thấy sợ hãi từ tận trong xương. Bởi vì, chính chiến tranh khiến cho bọn họ lâm vào tình cảnh cửa nát nhà tan, lưu lạc tứ phương, thi cốt đầy đường.

Họ sợ chiến tranh sẽ thật sự kéo đến, tai họa này sẽ ập tới chỗ bọn họ.

Khách giang hồ thì can đảm hơn, vẫn còn rất nhiều người tỉnh táo bay lên nóc nhà như hồng nhạn lướt trên sông. Nhìn thấy cảnh tượng gót sắt nện xuống đường dài, hắc giáp đông nghịt, tất cả đều hít khí lạnh!

Hắc kỵ từ bên ngoài đã tiến vào thành!

Đây là lần đầu tiên hắc kỵ đi vào trong thành, trước đó, cho dù La Nhân Đồ có dẫn binh trở về thì cũng để đám hổ lang này ở bên ngoài.

Hiện tại đội binh hùng mạnh này đã phá vỡ cửa thành của huyện An Bình, tiến vào trong thành!

Sự yên tĩnh của toàn bộ thành trấn đã bị phá vỡ.

Hắc giáp nhiều như nước lũ, quả thật là khiến người khác kinh sợ!

Triệu Tinh Hà đứng lặng trên con phố dài, ngay dưới chân ông là thi thể không đầu của tên cao thủ Nhị phẩm người Hồ kia.

Đôi mắt sắc bén và lạnh lùng của ông liếc nhìn xuống dưới. Uy áp kinh khủng khiến cho thống lĩnh Binh Bộ và cao thủ Đại Lý Tự cảm thấy đến cả hít thở cũng trở nên khó khăn.

La Hồng không còn duy trì tà ảnh nữa, rất nhiều tà ảnh nhanh chóng tiêu tán đi.

Một luồng ánh sáng chói mắt nhanh chóng quét qua ngay lúc tà ảnh biến mất, có ánh hào quang của thánh nhân phun trào, giống như là linh hồn đạt đến thăng hoa, nhanh chóng bốc hơi biến mất…

Triệu Tinh Hà nhìn thoáng qua, chứng kiến thấy hào quanh thánh nhân chợt loé lên rồi biến mất kia, trong lòng vô cùng chấn động, giây lát sau, ánh mắt ông thoáng dịu đi.

“Tịnh hoá rồi sao?”

“Quả nhiên là thuật pháp của Đạo môn… Hẳn là đạo thuật thượng cổ.”

Triệu Tinh Hà thở ra, tảng đá nặng treo trong lòng cũng rơi xuống.

Triệu Tinh Hà vốn lo rằng La Hồng học theo cái xấu, tu luyện Tà pháp, dù sao thì những cái bóng này cũng quả thực quá quỷ dị, giống như tà ma vậy.

Có khi còn tà tu hơn cả Tà tu.

Nhưng hiện tại xem ra, đây cũng là một loại thủ đoạn tịnh hoá, tương tự như thần thông phổ độ của phật môn.

Đám khách giang hồ xung quanh giật mình, bọn họ tận mắt nhìn thấy những bóng đen đó hiện lên rồi biến mất, cứ như bị độ hóa, ánh mắt người nào người nấy đều hiện lên vẻ chợt hiểu ra.

Sự kinh sợ đối với La Hồng lúc đầu cũng giảm đi không ít.

“Quả nhiên là Đạo thuật của Đạo môn, nhìn hiện tượng linh hồn thăng hoa kia đi, chỉ có Đạo thuật mới có thể làm được, nếu là Tà thuật… thì những linh hồn ấy sao có thể lộ ra vẻ thanh thản như vậy được?”

“Chẳng phải trước đây Thiên Cơ bí cảnh được mở ra sao? Nghe nói rằng La Hồng công tử đã nắm bắt lấy cơ duyên trời cho của Thiên Cơ bí cảnh, có lẽ cơ duyên ấy chính là Đạo thuật này!”

“Đây thực sự là một Đạo thuật lợi hại, chắc là đạo thuật thượng cổ rồi! Nghe nói đó là bí kíp thất truyền của Côn Luân Cung, đạo thuật Phổ Độ Chúng Sinh, thật xứng đáng với tấm gương chính nghĩa của huyện An Bình là La Hồng công tử đây!”
Chương 256 Hình như có con bạch mãng đang duỗi người (2)

Một vài khách giang hồ xung quanh mở miệng khen ngợi.

Xứng… xứng cái mông!

La Hồng không nói nên lời.

Các ngươi biết gì không mà nói?!

Tà ảnh này nhìn quỷ dị như vậy, các ngươi không sợ hãi chút nào sao?

Nếu không có Hư Ảnh Thánh Nhân toạ trấn bên trong đan điền, khiến mỗi lần vận chuyển tà sát khí đều sẽ bị hư ảnh thánh nhân tịnh hoá, mất đi khí tức của tà sát khí, thì lúc La Hồng thi triển nhiều tà ảnh như vậy không chừng cả huyện An Bình này sớm đã bị tà khí bao phủ, hoá thành một vùng đất tà ma vô cùng lớn rồi.

Còn về phần ngay lúc tà ảnh biến mất có hiện tượng thăng hoa kia, cũng là do Hư Ảnh Thánh Nhân giở trò quỷ ra thôi!

Kẻ thù cả đời của La Hồng hắn… chính là hư ảnh Thánh nhân!

Đều là họa từ lúc đánh chuông mà ra!

Nếu không có gõ chuông Thánh nhân kia thì trong đan điền của La Hồng sẽ không chứa cái hư ảnh Thánh nhân này, có lẽ chỉ cần làm hai ba chuyện thôi cũng đã tích được rất nhiều tội ác rồi!

Nhưng đáng tiếc là không, hư ảnh Thánh nhân còn tồn tại thì tất cả ảo tưởng đẹp đẽ của La Hồng đều bị phá tan.

“Sớm muộn gì ta cũng sẽ phá huỷ được nó!”

“Ma kiếm A tu la hình như có thể đối kháng được với hư ảnh Thánh nhân, phải tìm thời gian tâm sự với Ma kiếm mới được.”

La Hồng thầm nghĩ.

Rầm rập! Rầm!

Xung quanh La phủ, hắc giáp thiết kỵ đồng loạt dừng lại.

Bọn họ ngồi trên lưng ngựa đen tuyền, đem lại cảm giác áp bách.

So với quân binh của triều đình cùng với của Đại Lý Tự khi ra trận, hắc kỵ bọn họ hung mãnh hơn nhiều.

Dù sao thì những hắc kỵ này cũng đều được rèn luyện ra từ chốn sinh tử, đã từng chiến đấu với dũng sĩ thảo nguyên của Kim Trướng Vương Đình một khoảng thời gian dài, ai ai cũng thuộc dạng hung mãnh thiện chiến.

Trường đao đồng loạt rút ra, đám binh lính đang định bỏ chạy kia đều bị khống chế.

Mấy cao thủ Tam phẩm triều đình cử tới cũng bị chế ngự, đành phải giơ tay chịu trói.

Hàng ngàn hắc kỵ tiến vào thành, tạo nên khí thế áp bách như bị một ngọn núi lớn đè xuống.

Bọn họ đã từng thử phá vỡ vòng vây, nhưng hắc kỵ là một đội quân binh tinh nhuệ có đầy đủ các loại binh chủng, nếu muốn phá vây phải chống chọi với áp lực cực lớn, phải đối mặt với thống lĩnh hắc kỵ là Triệu Tinh Hà, xác suất thành công là cực kỳ thấp.

Dù gì Triệu Tinh Hà cũng là cao thủ Nhất phẩm thực thụ.

“Triệu Tinh Hà! Ngươi cũng là tội nhân, Thái Tử đã ban lệnh xuống, ngươi không có tư cách vận dụng hắc kỵ.”

Một thống lĩnh Tam phẩm đang bị hắc kỵ dùng đao khống chế, thấp giọng quát.

Gã cũng không ngờ mọi chuyện lại trở nên như thế này.

Gã đoán rằng La Hồng sẽ kháng cự hoặc thậm chí là trốn chạy đến Tắc Hạ học cung.

Tuy nhiên gã chưa bao giờ nghĩ rằng La Hồng không những không chạy, mà còn trực tiếp đối đầu với bọn họ.

Lấy sức của một người, giết phá đội quân năm trăm người của bọn họ.

Dù rằng đội quân năm trăm người này là tập hợp bởi nhiều nguồn khác nhau, một nửa là quân binh triều đình, một nửa là quân binh của Đại Lý Tự.

Nhưng đây vẫn là một đội quân!

Điều quan trọng nhất chính là… Triệu Tinh Hà lại vận dụng hắc kỵ!

Đây mới là điều khiến gã khiếp sợ. Gã đoán, thủ dụ của thái tử đã truyền đến tai năm ngàn hắc kỵ, Sở Thiên Nam sẽ nhanh chóng đến huyện An Bình để tiếp nhận năm nghìn hắc kỵ này.

Nhưng Triệu Tinh Hà lại phớt lờ mệnh lệnh của Thái Tử, tự ý xuất binh.

Triệu Tinh Hà lạnh lùng nhìn qua tên thống lĩnh Tam phẩm đó.

“Tướng ở bên ngoài, có thể không tuân theo quân lệnh.”

“Huống chi, trong đội quân của ngươi lại xuất hiện một tên người Hồ Nhị phẩm, bản tướng quân nghi ngờ các ngươi đã bị gian tế của Kim Trướng Vương Đình mua chuộc, giả truyền thánh chỉ, âm mưu hãm hại công tử nhà chúng ta!”

“Bản tướng quân ra tay giết tên người Hồ đó, có tội gì?”

“Ngươi… cũng xứng để hỏi tội ta sao?”

Triệu Tinh Hà nói.

Lời nói như lũ quét, chèn ép tên thống lĩnh Tam phẩm này, khiến gã bị áp chế đến mức đồng tử co rút, hô hấp khó khăn.

Những điều Triệu Tinh Hà vừa nói, gã không thể phản bác lại một câu nào.

Thái tử để u Dương Phi đến đây nhằm mục đích gì, sao bọn họ có thể không biết được. n oán giữa u Dương Phi và La Hồng đã sớm huyên náo đến tận kinh thành.

Nhưng mà… u Dương Phi lại dẫn theo một cao thủ người Hồ đi cùng, đây mới là điều ngu xuẩn nhất.

Nếu để Thái Tử biết được, e rằng đã mắng đã mắng chết tên u Dương Phi ngu xuẩn này rồi!

La Hồng thu hồi kiếm Thiên Cơ, ném cho Tiểu Đậu Hoa vừa mới xuống khỏi Tà Ảnh Thương Ưng, nhưng vẫn còn sợ đến mơ hồ, tim đập chân run kia.

Hắn cũng thu hồi lại bảy mươi hai thanh kiếm Sát Châu đã đâm xuyên qua người u Dương Phi, cười cười phẩy tay: “Triệu thúc, thánh chỉ kia là giả, thúc không cần đọc làm gì, ta nghe nói thánh chỉ thật sẽ có ý chí thiên tử, thấy chỉ như diện thánh, uy áp như trời sập. Thế nhưng, ta lại dễ dàng đoạt được thánh chỉ trong tay u Dương Phi như thế, chắc chắn thánh chỉ này là giả rồi.”

La Hồng nói.

Đám cao thủ Tam phẩm của Đại Lý Tự và thống lĩnh quân binh nghe những lời này xong tức muốn hộc máu.

Mẹ kiếp!

Giả cái đầu ngươi ấy!

Thánh chỉ kia chắc chắn là đồ thật, trong thiên hạ này ai lại dám đi giả mạo thánh chỉ chứ?

Triệu Tinh Hà vốn đang im lặng, nhưng nghe La Hồng nói cũng lên tiếng thuận theo.

“Giả mạo thánh chỉ? To gan thật… Công tử, nếu những người này đã giả truyền thánh chỉ, giả mạo thánh ý, âm mưu hãm hại công tử. Bây giờ tướng quân lệnh đang nằm trong tay người, người muốn xử lý thế nào, cứ toàn quyền quyết định.”

Triệu Tinh Hà siết tay thành nắm đấm, nói.
Chương 257 Hình như có con bạch mãng đang duỗi người (3)

Đôi mắt của những hắc kỵ đang đứng xung quanh cũng đều nhìn về phía La Hồng.

Triệu Tinh Hà cũng nhìn La Hồng, ánh mắt rạng rỡ.

Mà đám quân binh cùng cường giả của Binh Bộ và Đại Lý Tự kia nghe vậy đều tái hết cả mặt.

Có ý gì đây?

Triệu Tinh Hà là cao thủ Nhất phẩm thực thụ, là chủ tướng của đội hắc kỵ này, dù cho La Hồng có nắm giữ tướng quân lệnh thì việc điều động hắc kỵ chủ yếu vẫn là do Triệu Tinh Hà quyết định.

Nhưng hiện tại, Triệu Tinh Hà lại để La Hồng ra quyết định khiến bọn họ có dự cảm không lành...

Dự cảm này khiến mấy cường giả Tam phẩm rùng mình.

Chuyện lớn rồi!

Họ mơ hồ cảm thấy dường như có cơn bão sắp kéo qua.

“Triệu Tinh Hà! Ngươi điên rồi sao?”

Thống lĩnh Tam phẩm của Binh Bộ quát lớn.

“Vả miệng hắn.”

Triệu Tinh Hà liếc qua, nói.

Hắc kỵ đang áp chế tên này chợt rút đao ra, thân đao mang theo cự lực quất vào sườn mặt tên gã, khiến cho khóe miệng tên thống lĩnh Tam phẩm Kim Thân cảnh phun máu.

Cả con đường dài bỗng trở nên im ắng lạ thường.

Chỉ còn nghe được tiếng thở dốc.

Từng ánh mắt lần lượt dừng trên người La Hồng.

Ngay cả Lưu huyện lệnh và Lạc Phong cũng vậy.

La Hồng cảm nhận từng ánh mắt cứ dừng trên người mình, có chút hoảng hốt.

Bảo hắn đưa ra quyết định ư?

La Hồng nhìn về phía Triệu Tinh Hà, mơ hồ hiểu được dụng ý của ông, đây là muốn hắn tỏ thái độ.

“Nếu như ta ra lệnh thả bọn họ ra, có lẽ Triệu thúc sẽ cảm thấy rằng ta đang sợ, sợ…”

La Hồng nheo mắt.

Khóe miệng dần dần nhếch lên thành một đường cong.

u Dương Phi bị hắn giết, thánh chỉ cũng bị cướp đi… sợ cái rắm!

La Hồng lấy tướng quân lệnh ra, nhẹ nhàng vuốt ve.

Mái tóc rũ xuống trán, che đi hai gò má, một cơn gió bay ngang qua làm bạch y đung đưa.

Giọng nói nhàn nhạt của La Hồng vang khắp phố dài.

“Những người này giả truyền thánh chỉ, cấu kết với người Hồ, âm mưu hãm hại con cháu thế gia, nhi tử của tướng quân, làm loạn kỷ cương quốc gia…”

“Giết sạch.”

Lời nói nhẹ nhàng thốt ra, mà lại như sấm sét đánh giữa trời quang!

Tiếng nổ vang bên tai của mỗi người.

Ánh mắt của Triệu Tinh Hà càng lúc càng rạng ngời như dải ngân hà.

La Hồng mạnh mẽ giơ tướng quân lệnh lên, bạch y tung bay, nói lớn: “Giết.”

“Giết!!”

Một ngàn hắc giáp thiết kỵ đều bộc phát ý chí phấn khích, như sông lớn chảy siết, tiếng hét nhanh chóng truyền ra từ con phố dài.

Toàn bộ phố dài, thậm chí cả huyện An Bình ngay lúc này cũng run rẩy theo!



Bên ngoài huyện An Bình, cách đó một trăm dặm.

Có hai con bạch mã đang rong ruổi, chạy nhanh như gió, lông bờm cũng bay theo cùng với hướng cơn gió.

Bất chợt.

Bạch mã hí lên, dừng lại.

Hai móng đằng trước giơ cao lên, hất đầy bụi đất.

Trên lưng ngựa, một thanh niên mặc cẩm bào anh tuấn, đầu đội tử kim quan, lỗ tai hơi nhúc nhích, mơ hồ nghe được tiếng đằng xa truyền đến: “Giết.”, nhìn về phía con đường hướng tới huyện An Bình. Hắn ta chợt cảm thấy như có một luồng khí đang ngưng tự, hóa thành một con bạch mãng duỗi người…



Đôi mắt của tên thống lĩnh Tam phẩm co rụt lại: “La Hồng, ngươi dám?!”

Cao thủ của Đại Lý Tự thấp giọng quát: “Hành động này của ngươi là bịa đặt tội danh, muốn tạo phản sao?”

Nhưng vừa dứt lời.

Thanh kiếm trong tay hắc kỵ chém xuống, trên cái đầu đang văng xa kia vẫn còn mang theo ánh mắt không thể tin. Máu tươi bắn ra xa mười thước rồi rơi xuống đất, nhiễm đỏ cả một vũng bùn.

Hành động này giống như một tín hiệu, tất cả hắc giáp thiết kỵ lãnh khốc đều giơ tay chém xuống.

Tiếng đầu rơi vang lên không ngừng.

Máu chảy thành sông.

Tại huyện An Bình, hơn năm trăm quân binh tới đây để giết La Hồng…

Tất cả đều chết.

Cả con phố dài im ắng không một tiếng động.

Đám khách giang hồ đang ngồi trên nóc nhà xem náo nhiệt cũng bị dọa đến lạnh người, có kẻ còn ngồi không vững, rơi thẳng xuống từ nóc nhà.

Lạc Phong, Tử Vi cùng Phương Chính đều tái mặt.

Lưu huyện lệnh không ngừng run rẩy, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. Nhìn La Hồng một thân mặc bạch y đang cầm tướng quân lệnh trong tay hạ lệnh giết, ông mơ hồ thấy được một con bạch xà vốn vẫn ngủ say giờ tỉnh lại, há mồm gào thét với Đại Hạ!

Cái đầu này rồi đến cái đầu khác lần lượt rơi, lăn xuống bên đường.

Mùi máu tươi nồng nặc xộc thẳng lên trời, nhiễu loạn trái tim của tất cả những người đang có mặt.

Rất nhiều khách giang hồ cảm thấy trăm mối ngổn ngang, có vài người bị dọa đến mức đứng không vững rơi xuống nóc nhà, có người thì sắc mặt kích động, tay nắm thành quyền, trong lòng cũng muốn trở nên oai phong bản lĩnh như La Hồng trước mặt.

Cho dù là thống lĩnh Tam phẩm của Binh Bộ hay là cao thủ của Đại Lý Tự đều bị chém đứt đầu, máu tươi phun rộng, hóa thành một thi thể.

Trận vây bắt La Hồng oanh liệt này, cứ như vậy mà kết thúc.

Nực cười, quả thực rất nực cười.

Khâm sai u Dương Phi của triều đình bỏ mình, toàn quân cũng bị diệt.

Ngay lúc này đây, đội quân do triều đình cử tới đều đã tiêu tùng.

Đám khách giang hồ đang xem néo nhiệt xung quanh cũng ngơ ngác, không biết bản thân tỉnh hay mơ.

Đám quân binh mang theo thánh chỉ tới để bắt La Hồng này là thật sao?

Nhưng tại sao thánh chỉ lại bị La Hồng đoạt lấy một cách dễ dàng như vậy? Không phải là, trên thánh chỉ chứa đựng ý chí thiên tử, ẩn chứa uy áp vô thượng, đừng nói là cướp đoạt, mà trước thánh chỉ, bất cứ kẻ nào cũng đều sẽ không nhịn được mà phải quỳ sát xuống sao.

Không lẽ thật sự đúng như lời La Hồng nói… thánh chỉ là giả sao?

La Hồng cầm tướng quân lệnh trong tay, bình tĩnh nhìn đầu người lăn đầy trên mặt đất, sắc mặt chẳng có biến hóa gì quá lớn.

Việc giết những người này chẳng khiến cho trong lòng La Hồng có chút gánh nặng tâm lý nào.

Những người này tới bắt hắn đi, phụng theo ý chỉ của tên cẩu thái tử kia, nếu đã như vậy La Hồng hắn còn nhân từ với bọn chúng làm gì?
Chương 258 Sư huynh, huynh phong lưu thật (1)

Nếu hắn thật sự bị bắt đi, thì với sự oán giận của n Dương Phi đối với hắn, sợ là nửa dường đã chém hắn thành ngàn mảnh rồi..

NGười ta đã muốn giết hắn thì việc hắn giết lại là lẽ đương nhiên.

Ánh mắt của những hắc kỵ xung quanh đều dừng lại trên người La Hồng tạo ra áp lực vô hình, khiến hắn cảm thấy trọng trách trên vai nặng nề hơn vài phần.

Ánh mắt của Triệu Tinh Hà sáng ngời, ông nhìn qua thanh đao dính máu tươi của hắc kỵ, nói lớn: “Thu quân.”

“Công tử, nếu người đã đi đến bước đường này rồi thì không thể quay đầu lại…”

“Nhưng người đừng sợ, ít nhất thì năm nghìn hắc kỵ ở bên ngoài huyện An Bình này sẽ là hậu thuẫn cho người.”

Triệu Tinh Hà mỉm cười nói.

La Hồng cười theo, gật đầu.

Chợt Triệu Tinh Hà nghiêm mặt lại: “Lúc trước công tử ra tay với tên người Hồ Nhị phẩm kia thật sự là quá liều lĩnh, cứ cho là công tử có kỳ thuật Di Hình Hoán Ảnh của Đạo môn đi nhưng sau này đừng lỗ mãng đối đầu trực diện với cường giả như thế nữa.”

“Cũng may tên người Hồ kia chỉ là một Nhị phẩm bình thường, không am hiểu về Kỳ môn Dị thuật, không có tên trong Địa bảng nhưng nếu là Nhị phẩm Địa Bảng, thì có lẽ công tử không thể kiên trì được đến lúc mạt tướng tới cứu.”

Triệu Tinh Hà rất nghiêm túc.

Nụ cười trên mặt La Hồng dần biến mất.

Trong lòng La Hồng vẫn rất đắc ý khi sử dụng chiêu thức “Tà Ảnh phân thân” để trêu đùa tên người Hồ Nhị phẩm kia.

Có lẽ Triệu Tinh Hà nhìn ra vẻ đắc ý trên mặt La Hồng nên mới mở miệng khuyên nhủ.

Sau khi La Hồng suy nghĩ về việc vừa rồi, hắn cũng nghiêm túc trở lại.

Triệu Tinh Hà nhận thấy La Hồng nghe lọt lời dạy bảo của mình, hài lòng gật đầu: “Nếu mà lúc này đây, đối thủ của người đổi thành một cao thủ Kiếm tu Nhị phẩm Vạn Kiếm cảnh thì dù người có thể di hình hoán vị, nhưng tốc độ của phi kiếm cũng không chậm hơn đâu.”

“Ít nhất thực lực của công tử bây giờ không thể nào trốn thoát được phi kiếm của Kiếm tu Nhị phẩm.”

La Hồng cẩn thận nghĩ lại cũng cảm thấy hơi sợ.

Trịnh trọng gật đầu.

Tên người Hồ Nhị phẩm khi nãy cũng rất mạnh, uy áp khí huyết tỏa ra từ trên người gã tạo thành sự hạn chế như ở trong vũng bùn lầy. Thực tế là do La Hồng bật hack, trong đan điền có hư ảnh Thánh nhân, ở mi tâm lại có hư ảnh Tà thần, cho nên hắn chẳng hề bận tâm đến chút uy áp Nhị phẩm kia.

Nếu không có hai đại thần này, La Hồng đã không thể trốn thoát khỏi uy áp, e rằng sẽ bị vũng bùng khí huyết vây hãm, Di Hình Hoán Ảnh bị ngăn trở, sẽ bị tên người Hồ Nhị phẩm kia đấm thành bánh thịt.

La Hồng hít sâu, nói: “Quả nhiên đi bằng đường tắt thì chẳng có gì đáng để tựu hào, thực lực của bản thân mới là quan trong nhất.”

“Nếu một ngày nào đó, ta có thể dùng một quyền đánh bại tên người Hồ Nhị phẩm, có lẽ mới có tư cách tự đắc.”

Nghĩ xong.

La Hồng nhìn qua phía Triệu Tinh Hà, mang theo vài phần kính trọng chắp hai tay trước ngực, hơi cúi người xuống.

“Đa tạ Triệu thúc đã chỉ điểm.”

Triệu Tinh Hà hài lòng, cười nói: “Có điều, công tử cũng rất ưu tú, thời gian tu hành còn ngắn nhưng đã có thể đối đầu với Gia Luật Sách. Chẳng bao lâu nữa, Hoàng bảng sẽ thay mới, công tử tất sẽ nổi danh trên bảng, chính thức được ghi tên vào Hoàng bảng.”

La Hồng mỉm cười, hắn không quá quan tâm đến Hoàng bảng này.

Triệu Tinh Hà cũng không nhiều lời, nhìn thoáng qua con phố, thở dài một hơi, sau đó nhìn về hướng bên ngoài huyện An Bình.

“Công tử, chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu.”

“Thái Tử đã hạ lệnh, sai người tới tiếp quản năm nghìn hắc kỵ này… Người tiếp quản là đệ nhị Hoàng bảng - Sở Thiên Nam, là thiên kiêu của Sở gia.”

“Sở Thiên Nam này được phong làm Thiếu Niên Hầu, thiên phú rất cao, đã từng suất lĩnh đội quân của Sở gia đi nam chinh cổ quốc Miêu Cương. Trước khi ra trận, đã dùng thực lực Tứ phẩm, chống lại sự xâm nhập của cổ độc, chém bay đầu rất nhiều võ tướng Tam phẩm của nước địch, khiến cho khí thế quân địch tan tác, liên tiếp thất thủ.”

“Công tử hãy cẩn thận.”

“Với sự kiêu ngạo của Sở Thiên Nam, hắn sẽ không trực tiếp tiếp quản năm nghìn hắc kỵ mà sẽ đi tìm công tử trước để lấy tướng quân lệnh. Có tướng quân lệnh trong tay rồi hắn mới có thể danh chính ngôn thuận tiếp quản năm nghìn hắc kỵ.”

Triệu Tinh Hà nghiêm túc nói.

Giết u Dương Phi, diệt sạch đội ngũ bắt người kia không tính là gì cả.

Sở Thiên Nam này thật sự mới là người khó đối phó.

Nếu Sở Thiên Nam có thể cướp quân lệnh từ tay La Hồng thành công, thì mọi công sức La Hồng bỏ ra từ đầu đều tan biến hết.

“Hạng hai trong Hoàng bảng…”

La Hồng nheo mắt, cũng ngẩng mặt nhìn về hướng bên ngoài huyện An Bình.

Loáng thoáng như đang nhìn thấy một con mãnh hổ đang chạy như bay về phía này.

Triệu Tinh Hà đi rồi.

Dẫn theo hắc kỵ rời huyện An Bình, trở về doanh trại bên ngoài thành.

Chỉ để lại những thi thể trong huyện này.

La Hồng im lặng đứng đó, Triệu Đông Hán cùng Tiểu Đậu Hoa vội vàng chạy tới. Hai tay Tiểu Đậu Hoa đang ôm kiếm Thiên Cơ, hai chân vẫn còn run rẩy.

Sắc mặt Lưu Huyện lệnh cùng với Lạc Phong vô cùng phức tạp.

Lạc Phong chứng kiến đám người đến từ Đại Lý Tự đều bị giết hết, không biết nói gì.

Ông cũng là người của Đại Lý Tự nên nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì trong lòng có chút khó chịu, nhưng La Hồng cũng không làm sai, nếu La Hồng rơi vào tay bọn họ, chỉ có một kết cục là chết.

Hơn nữa trong quân đội lần này còn xuất hiện một tên người Hồ Nhị phẩm.

Vấn đề ngày càng nghiêm trọng.

La Hồng không nói nhiều, quét mắt qua phố dài, cùng với đám người Tiểu Đậu Hoa rời đi.

Còn việc giải quyết hậu quả thì giao lại cho Lưu huyện lệnh.

Lưu huyện lệnh đã xử lý nhiều trường hợp tương tự rồi nên có kinh nghiệm hơn.

Những chuyện cần chuyên môn thì nên giao cho người chuyên nghiệp tới làm.

Lưu huyện lệnh cũng tự hiểu rõ điều này, nhanh chóng ra lệnh cho đám bộ khoái thu dọn thi thể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK