• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 210 Lão Tiêu, ngươi quá chậm (1)

Về phần tiểu đạo sĩ Hồng Bách Uy của Long Hổ Sơn, mặc dù cũng có khả năng nhưng mà khả năng không lớn lắm.

Đương nhiên loại cơ duyên này Văn Thiên Hành cũng không thể nói chính xác được, có lẽ trong những thiên tài này cũng có không ít người ẩn nấp tu vi và thân phận của mình.

Có lẽ không chừng còn có thiên tài phụ tu Đạo Môn chi thuật đấy?

Bên trong Bí cảnh vẫn luôn có biến số, mà biến số này cho dù là Văn Thiên Hành cũng không thể nhìn thấu.

“Truyền thừa đã kết thúc, xem ra giao tranh bên trong bí cảnh cũng sắp có kết quả rồi.”

Nhìn đám người rộn ràng lướt qua nơi xa, ở trong đó ẩn nấp không ít khí tức cường đại lấp lóe.

Ánh mắt của không ít người bảo hộ thiên tài rạng rỡ, mỗi người đều mang tâm tư của riêng mình.

Văn Thiên Hành cười.

Tâm thần khẽ động, tiếp tục duy trì bí cảnh.

......

Đông Sơn ở huyện An Bình.

Có một cơn gió nhẹ chầm chậm thổi qua, thổi những cánh hoa đào trên cây khẽ đung đưa lại hơi chập chờn giống như là những chiếc lá rụng rơi trên sông, bồng bềnh lung lay.

Lý Tu Viễn nằm nghiêng trên mặt đất cầm một cuốn thư tịch xem.

Dường như y cảm ứng được gì đó nheo lại mắt nhìn về phía bí cảnh bên ngoài huyện An Bình.

Đôi mắt của y dường như nhìn thấu bí cảnh,

Nhìn thấy được bên trong bí cảnh thực sự có một ánh ánh sáng tím mông lung.

“Thú vị, có ánh sáng tím từ hướng đông tới, cơ duyên của Côn Luân Cung xuất hiện trên trần thế sao?”

“Không biết là ai đạt được, hẳn không phải lại là tiểu sư đệ đấy chứ?”

“Hình như tiểu sư đệ chưa từng học đạo thuật, không đúng, ta nhớ hình như tiểu sư đệ có loại thuật tương tự như thuật Câu Linh Khiển Tướng, đó là đạo thuật gì nhỉ?”

Đôi mắt Lý Tu Viễn hơi lay động sau đó lắc đầu, hẳn không phải là La Hồng.

La Hồng gõ chuông ba trăm sáu mươi lần đã đạt được sự tán thành của Thánh Nhân, sao có thể đạt được sự tán thành của Đạo Môn nữa?

Nếu đúng là như vậy...

Chẳng lẽ tiểu sư đệ thật sự là tiên nhân chuyển thế?

Vừa nghĩ đến đây Lý Tu Viễn không khỏi cười rồi lật một trang giấy tiếp tục xem sách.

Trong tiểu lâu Xuân Phong ở Tắc Hạ Học Cung.

Phu tử ngồi ở trên ghế, hai chân được che kín bằng thảm dày, có ấm nước nóng đang đun trên bếp lửa, nước nóng trong đó đang sôi trào.

Ông vuốt râu híp mắt nhìn lên bầu trời, dường như muốn nhìn thấu bầu trời, nhìn ra bên ngoài trời.

Bắc Đẩu Kinh xuất hiện trên trần thế... Mục đích gì đây? Là tính toán hay là gửi gắm? Tiên nhân, thiên nhân...Cũng không thoát khỏi được một chữ “người”.

Phu tử cười rồi ngáp một cái, đôi mắt dường như hoàn toàn muốn híp lại.

......

Bên trong Bí cảnh.

Mưa xuân tí tách.

Hạt mưa rơi xuống ẩn chứa nguyên khí trời đất vô cùng nồng đậm, mỗi một hạt mưa giống như một thế giới nhỏ.

Phi kiếm của Cung Hạo trở về treo ở bên hông, hắn ta mở tay ra, hạt mưa xuân rơi xuống, cảm nhận được nguyên khí trời đất bàng bạc trong đó, hắn ta càng có thể tưởng tượng ra được cơ duyên bên trong bí cảnh này kinh người như thế nào.

Nguyên khí trời đất nồng đậm như thế này, nếu có thể nắm chặt thời gian tu hành sẽ có được lợi ích không nhỏ, thậm chí có thể dễ dàng tinh tiến tu vi.

Thế nhưng, nếu như cơ duyên bên trong bí cảnh kia thật sự là “Bắc Đẩu Kinh”, bí mật bị thất truyền trong Côn Luân Cung, nguyên khí trời đất nồng đậm kia thì tính là cái gì chứ?

Nghĩ đến đây hô hấp của Cung Hạo không khỏi trở nên hơi dồn dập.

Ánh mắt hắn ta nhìn về phía ba người bị vây quanh ở trên đường dài cũng sắc bén hơn rất nhiều.

Không thể buông tha cơ duyên này.

Mặc kệ là ở trên cơ thể của người nào trong ba người này, hắn ta đều phải đoạt tới tay!

Ánh mắt Cung Hạo vượt qua ba người Tiêu Nhị Thất, Ngô Mị Nương và La Hồng nhìn về phía Gia Luật Sách khí thế ngập trời ở một chỗ khác của phố dài.

Hắn khẽ nhíu mày, Gia Luật Sách này cũng rất phiền phức, chẳng qua Gia Luật Sách không phải người trong Đạo Môn, mục đích của y có lẽ là vì muốn giết La Hồng nhiều hơn.

Nhưng mà nếu Gia Luật Sách biết “Bắc Đẩu Kinh”, tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ duyên to lớn này.

Ánh mắt Cung Hạo híp lại.

Một bên khác, Trường Bình quận chúa hưng phấn nhìn ba người La Hồng bị bao vây, trong lòng hiện lên vẻ mừng rỡ, từ sau khi Lưu Hàm bị La Hồng dùng thủ đoạn quỷ dị giết chết, tất cả người ở đây đều cảm nhận được nhịp tim đập nhanh hơn mấy lần.

Sợ lúc La Hồng ra tay cũng là lúc giết họ.

“Cung Hạo ca ca! Võ Cử tiên sinh! Đừng để họ chạy!”

Trường Bình quận chúa nói.

Từng tu sĩ thiên tài cũng cất bước tới bao vây ba người La Hồng.

Trước có sói, sau có hổ, ba người La Hồng có chắp cánh cũng khó thoát.

“Chắp cánh khó thoát?”

Đôi mắt Cung Hạo dao động, nghĩ đến cảnh tượng trước đó La Hồng giẫm chân đạp lên thương ưng bay lên không trung rời đi.

Vì để đề phòng ngộ nhỡ, hắn liên tục cho hai thanh kiếm ra khỏi vỏ, khép kín không trung lại!

Như vậy nếu La Hồng dám tuỳ tiện bay lên không, vậy thì sẽ bị phi kiếm của hắn treo cổ!

Không biết Gia Luật Sách đeo một trường cung hoa lệ ở trên lưng từ khi nào, hẳn là thu hoạch được sau khi y đoạt của một thiên tài bên trong bí cảnh.

Có trường cung nếu như La Hồng lại định mượn hình bóng thương ưng bay lên không trung, sợ là sẽ trở thành một tấm bia sống!

Gia Luật Sách sinh ra ở Kim Trướng Vương Đình là Hoàng tộc vương đình, trời sinh có sở trường là bắn cung.

Ngô Mị Nương và Tiêu Nhị Thất bị bao vậy cũng cảm thấy cay đắng.

“Lão Ngô, làm sao bây giờ? Tiếp theo chắc chắn chúng ta phải chết cùng nhau rồi, nhưng mà hai chúng ta có thể làm một đôi uyên ương số khổ cũng không tệ, đáng tiếc mang theo La Hồng như cái chày gỗ làm hư phong tình và nhã hứng rồi.”

Tiêu Nhị Thất nói, lời nói càng ngày càng nhiều.
Chương 211 Lão Tiêu, ngươi quá chậm (2)

Ngô Mị Nương không để ý đến gy, ánh mắt có mấy phần sắc bén đang suy nghĩ kế sách đối phó.

Thế nhưng mặc kệ nàng ta nghĩ như thế nào cũng không thể chắc chắn có thể thoát đi được.

Một bên là Cung Hạo, Võ Cử là hai cao thủ Tứ phẩm còn có Trường Bình quận chúa và các thiên tài đến từ vương triều Đại Hạ, Tắc Hạ Học Cung và thậm chí là các nơi khác trong thiên hạ.

Mà ở một bên khác, mặc dù chỉ có một người nhưng áp bức của một mình Gia Luật Sách mang đến không yếu hơn một đám người bên kia.

Bầu không khí càng ngày càng nghiêm trọng.

Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương đều rõ ràng, nếu bọn họ ném La Hồng đi có lẽ còn có cơ hội trốn.

Dù sao thì mục tiêu chủ yếu của đám người này vẫn là La Hồng.

Thế nhưng nếu ném La Hồng đi? Hai người liếc nhau, ngầm hiểu ý cùng lắc đầu, họ có sự kiêu ngạo của họ.

Nếu dựa vào việc vứt bỏ đồng đội để cầu xin một chút hy vọng sống thì họ sẽ không tha thứ cho chính mình.

“Lão La! Mau tỉnh lại, nên rời giường giả vờ ngầu rồi!”

Tiêu Nhị Thất nói thầm.

Y cõng La Hồng, một tay khác cầm chuôi đao của thanh trường đao ở bên hông, ngón cái khẽ chống trường đao rút ra khỏi vỏ một tấc.

Cùng lắm thì liều chết chiến một trận.

“Ngươi đến ngăn cản họ, ta đến ngăn cản Gia Luật Sách.”

“Nếu tìm thấy cơ hội thì lập tức bỏ trốn.”

Ngô Mị Nương nói.

Vừa nói dứt lời, quanh người nàng ta lập tức có kiếm khí bàng bạc bắt đầu cuồn cuộn, đôi mắt của nàng ta dần dần hiện lên một vòng kiếm ý màu vàng.

Vụt!

Trong nháy mắt kiếm trong tay ra khỏi vỏ, thân hình liên tiếp hiện ra tàn ảnh trong không trung, một kiếm đâm về phía Gia Luật Sách.

“Kiếm ý phụ thể?”

Gia Luật Sách hơi nhíu mày: “Ngô gia không hổ là thế gia kiếm đạo nghìn năm, vẫn còn có chút năng lực đấy.”

“Chẳng qua ngươi phải chết!”

Gia Luật Sách lạnh lùng nói.

Đều bởi vì Ngô Mị Nương và Tiêu Nhị Thất cản trở y mười hơi thở, mà chính bởi vì mười hơi này thương ưng của y bị La Hồng giết chết!

Y sẽ không bỏ qua cho bất cứ người nào trong ba người họ!

Ầm!

Gia Luật Sách xuất ra một quyền!

Sức mạnh của Võ tu Tứ phẩm Thiên Cương cảnh không giữ lại chút nào phóng thích ra bên ngoài, giống như một con hổ hung dữ ở trên thảo nguyên phát ra tiếng gào thét động trời.

Cả hai giao chiến, liên tục va chạm mấy chiêu.

Rốt cuộc...

Đinh!

Một quyền kia quả thực là nện cong kiếm của Ngô Mị Nương.

Khuôn mặt xinh đẹp của Ngô Mị Nương lập tức trắng bệch, Phi Yến rời khỏi tay bay ngược ra xa hung hăng đâm vào đá xanh trên nền đất, chuôi kiếm đang không ngừng lắc lư.

Cơ thể Ngô Mị Nương cũng bay ngược ra sau, khóe miệng chảy máu, liên tục đạp chân xuống mặt đất lùi ra sau, lúc lướt qua bên cạnh Phi Yến dùng tay rút Phi Yến kiếm ra.

“Sức mạnh mà ngươi mượn chung quy cũng không phải là sức mạnh của chính ngươi nên sẽ không cầm cự được lâu.”

Gia Luật Sách chậm rãi đi tới lạnh lùng nói.

Mà ở một bên khác, Tiêu Nhị Thất cõng La Hồng đôi mắt đã không còn vẻ bất cần đời mà có vẻ trịnh trọng và nghiêm túc nhiều hơn.

Cung Hạo và Võ Cử chưa ra tay.

Nhưng đám thiên tài cũng đã nhao nhao giết ra, họ hoặc là cầm kiếm hoặc là cầm đao hoặc là nắm trường thương, bóng người đông đảo hướng thẳng về phía Tiêu Nhị Thất.

Tiêu Nhị Thất huy động đơn đao không ngừng ngăn cản thế công.

Vốn dĩ Tiêu Nhị Thất xếp thứ mười bảy trên Hoàng Bảng vẫn luôn làm cho người ta kiêng kị, nhưng mà khi chiến đấu đám thiên tài phát hiện Tiêu Nhị Thất dường như cũng không mạnh như trong tưởng tượng.

Từng người càng không kiêng nể gì cả, tiến đánh thảo phạt cũng càng ngày càng hung hăng!

Khuôn mặt Tiêu Nhị Thất lạnh lùng, y am hiểu nhất chính là song đao, chỉ nắm một cây đao chiến lực hiển nhiên sẽ hạ xuống.

Nhưng mà... Đây cũng không phải là lý do đám người này trào phúng y!

Phốc phốc!

Bỗng dưng tốc độ của Tiêu Nhị Thất bộc phát, một đao chém bay đầu của một thiên tài, máu nóng vẩy lên phun đầy mặt Tiêu Nhị Thất.

“Các ngươi mau ra tay!”

Trường Bình quận chúa không có giết tới, nàng ta nhìn về phía Cung Hạo và Võ Cử, hơi lo lắng nói.

Cuối cùng Cung Hạo và Võ Cử không tiếp tục xem kịch nữa.

Hai người nhanh chóng bay tới, trong nháy mắt kéo theo áp lực, Tiêu Nhị Thất chỉ cảm thấy giống như núi cao ầm vang đè xuống.

Sắc mặt Cung Hạo lạnh lùng hà khắc, kiếm chỉ không ngừng gảy nhẹ, hộp kiếm vốn có năm giờ chỉ còn ba thanh kiếm ngay lập tức liên tục bắn ra.

Ba thanh phi kiếm không ngừng xen lẫn, Tiêu Nhị Thất vung đao ngăn cản nhưng nhanh chóng bị chém thương tích đầy mình.

Truyền thừa không có ở trên người Tiêu Nhị Thất, ánh mắt Cung Hạo rơi vào trên trán La Hồng ở trên lưng Tiêu Nhị Thất, ở đó có một viên pháp lực kết tinh, đôi mắt hắn ta co rụt lại.

Lúc này, hắn ta có thể xác định người có vận may lớn chính là La Hồng!

Soạt!

Dòng nước cuốn lên.

Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương thở hồng hộc, hai người liên tục muốn phá vòng vây mấy lần nhưng đều bị đánh cho rút lui.

Hai người quay trở lại dựa lưng vào nhau, trên cơ thể đều là vết thương.

Mà ở chung quanh, có thể là do mùi máu tươi kích thích nên bên trong đôi mắt của không ít thiên tài đều toát ra vẻ hưng phấn.

Không ít người thậm chí kích động muốn đi tới chém đao xuống.

Nếu có thể tự tay đánh chết người xếp thứ mười bảy mười tám trên Hoàng Bảng.

Ra khỏi bí cảnh cũng dễ khoác lác hơn.

Vù!

Có mấy thiên tài không kịp chờ đợi ra tay, bọn họ vượt qua Cung Hạo và Võ Cử, kiếm, đao, thương ở trong tay nhao nhao cuốn theo khí kình kinh khủng uy thế ngập trời, đánh về phía Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương giống như nỏ mạnh hết đà.

Đây là ba Ngũ phẩm nên sát cơ rất nồng nặc.

Thanh niên tài tuấn vì vang danh làm ra việc gì cũng sẽ không làm cho người ta kinh ngạc.

Ánh mắt Tiêu Nhị Thất lạnh lùng như băng, Ngô Mị Nương cũng sát cơ phun trào.

Cho dù lúc này họ cũng chẳng còn mấy khí lực để có thể ngăn cản những người này.

Nhưng mà họ không thể hết hơi như vậy!

Bỗng nhiên.

Một giọng nói ung dung vang vọng bên tai bọn họ.

Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương khẽ giật mình, trên mặt lập tức toát ra vẻ vui mừng!

Là La Hồng!

“Ra tay, giết.”

m thanh của La Hồng khẽ vang vọng.

La Hồng ở trên lưng Tiêu Nhị Thất khoan thai tỉnh lại, mở mắt ra.

Ánh sáng tím bên trong đôi mắt phun trào, phật quang lan tràn.

Ba thiên tài đang trùng sát tới chỉ cảm thấy trước mắt xuất hiện một pho tượng Phật, Đại Phật quan sát nhân gian, trách trời thương dân, một lúc sau khóe môi Đại Phật vểnh lên lộ ra nụ cười kỳ quái làm cho tâm thần của họ hoảng hốt.

Tiêu Nhị Thất thấy thế thì hai mắt sáng lên, lập tức chuẩn bị rút đao.

Nhưng mà y vừa mới rút đao ra.

La Hồng đã ném cổ kiếm Địa Giao ra ngoài gào thét quét qua cổ ba người.

Phốc phốc!

Ba cái đầu phóng lên tận trời, máu như cột trụ tuôn ra!

“Lão Tiêu, ngươi quá chậm.”

La Hồng ghét bỏ nói rồi nhảy từ trên lưng Tiêu Nhị Thất đang trong tư thế rút đao ra.

Bịch bịch bịch.

Lúc này ba cái đầu phóng lên tận trời mới rơi ở trên mặt đất phát ra âm thanh trầm đục lấn át cả tiếng mưa xuân tí tách.
Chương 212 Kiếm kiếm xuyên tim (1)

m thanh ba cái đầu người rơi xuống đất rất nặng nề ngột ngạt.

Ba thiên tài từ trong đám người giết ra, muốn dựa vào vũ khí trong tay chém giết hai người Tiêu Nhị Thất, Ngô Mị Nương nổi tiếng trên Hoàng Bảng để chiếm thanh danh.

Nhưng mà họ đều không ngờ giữa trời đất sẽ có một pho tượng phật nở nụ cười tà với họ, hấp dẫn tất cả tâm thần của họ, mà một khi hoảng hốt tính mạng sẽ kết thúc.

Đợi đến khi họ tỉnh táo lại thì phát hiện cơ thể không đầu của mình đang đứng lặng ở bên trong màn mưa rả rích.

Tiêu Nhị Thất trợn mắt há hốc mồm.

Đao của y... Còn chưa có rút ra mà!

La Hồng nhảy từ trên lưng của y xuống.

Mưa không ngừng vung vẩy giữa trời đất, trong cổ thành tất cả đều trở nên tối tăm mờ mịt.

Tường trắng ngói đen giống như vùng sông nước Giang Nam.

Hai đầu phố dài đều có sát cơ nổi lên ở bốn phía.

Nơi xa Gia Luật Sách như hổ dữ trên thảo nguyên, bên phải có Cung Hạo và Võ Cử nhìn chằm chằm.

Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương đã là nỏ mạnh hết đà, mũi miệng của họ đều chảy máu, trạng thái cực kỳ yếu kém.

Đôi mắt của Ngô Mị Nương càng ảm đạm hơn, hiển nhiên vừa rồi kiếm ý phụ thể đã làm nàng ta bị thương nguyên khí.

Trạng thái của Tiêu Nhị Thất cũng không khá hơn chút nào, y bị Cung Hạo và Võ Cử cùng với một đám thiên tài vây đánh, trên người hiện đầy vết thương, có vết thương còn sâu tới tận xương.

La Hồng nhìn họ, áo trắng trên người tung bay, bỗng nhiên nở nụ cười.

Tình hình đã như vậy, hai gia hỏa này thế mà còn không có bỏ hắn lại.

Điều này làm cho trong lòng La Hồng không khỏi hiện ra một sự ấm áp cùng với cảm giác tín nhiệm.

“Các ngươi yên tâm chữa thương đi, tiếp theo đây để cho ta.”

La Hồng nói.

Tiêu Nhị Thất nghe vậy thì đặt mông ngồi trên mặt đất thở hổn hển.

“Lão La, ngươi ráng chống đỡ một lúc, chờ ta nghỉ ngơi tốt, giải phóng song đao chém chết đám gia hỏa này!”

Tiêu Nhị Thất nói.

Ngô Mị Nương thì không nói gì thêm, khoanh chân ngồi xuống lấy đan dược của Ngô gia ra, sau khi nuốt vào một viên thì ném bình thuốc cho Tiêu Nhị Thất, tranh thủ từng giây để khôi phục thương thế.

La Hồng quay người, tay áo trắng tung bay ở giữa màn mưa.

Có sát cơ từ bên trong thân thể hắn chầm chậm phóng thích ra ngoài.

Giơ tay lên cổ kiếm Địa Giao tăng tốc lướt tới chém đầu ba thiên tài bị La Hồng nắm trong tay, mũi kiếm chống xuống đất phát ra một tiếng vang giòn giã ở giữa trời đất.

“Võ Cử, bảo vệ tốt quận chúa!”

Cung Hạo khống chế ba thanh phi kiếm ở quanh thân, sắc mặt dần dần ngưng trọng.

Hắn ta nhìn về phía La Hồng, ở giữa đúng là có một luồng áp lực loáng thoáng, hiển nhiên La Hồng đã thu được cơ duyên bên trong Thiên Cơ Bí Cảnh, có lẽ thực lực đã thay đổi!

Sắc mặt đám thiên tài đến từ các nơi Đại Hạ, Đại Sở, Đại Chu ở xung quanh đều trở nên nghiêm túc.

Áo trắng kia ở giữa trời đất khói mù, vào lúc này đang phóng thích khí Chính Dương lóa mắt, dường như xông vào chín tầng mây.

“La Hồng!”

“Ngươi giết thương ưng của ta vậy thì hãy đền mạng cho thương ưng của ta!”

Nhưng mà, một tiếng gào thét trầm thấp dường như được phát ra từ sâu trong yết hầu đột nhiên vang lên, xung kích nổ vang ở mỗi một nơi trong phố dài hẻo lánh.

Sợi tóc của Gia Luật Sách bay lên, bên trong đôi mắt tràn đầy sát cơ nhìn chằm chằm La Hồng.

Trong mắt của y chỉ có La Hồng, không có những người khác.

La Hồng muốn đối phó những người khác thì chắc chắn phải đối phó với y trước!

Sát ý của Gia Luật Sách hoàn toàn không có che giấu, giống như núi lửa sôi trào hết sức căng thẳng.

La Hồng hơi nhíu mày liếc nhìn Gia Luật Sách.

Cho dù là bây giờ, La Hồng vẫn có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của Gia Luật Sách như cũ, nhưng mà... Tu vi kiếm đạo của La Hồng đã tấn thăng Lục phẩm nên không còn yếu như lúc trước.

“Ngươi?”

“Chờ lát nữa lại nói.”

La Hồng nói với Gia Luật Sách.

Gia Luật Sách nghe vậy lập tức nở nụ cười lạnh lùng như băng: “Muốn chết!”

Bùm!

Y đạp xuống một cái, nước đọng như sóng triều cuồn cuộn, ẩn ẩn giống như là biển gầm, cuốn lên gió lớn kinh khủng đánh về phía La Hồng.

La Hồng muốn giết người trước?

Chờ giết người xong lại đến đối phó với y?

Xem y là cái gì vậy? Xem thường Gia Luật Sách y sao?

Mà La Hồng đối mặt với thăm dò này, cổ kiếm Địa Giao bỗng nhiên vạch vào hư không, sóng... bị đánh tan.

Giơ tay lên, xa xa nhắm ngay phía Gia Luật Sách.

Vào lúc này nguyên khí trời đất đang điên cuồng tụ về phía La Hồng.

Kiếm Khí Quyết vận chuyển trong kinh mạch, Bắc Đẩu Kinh dung hợp với Kiếm Khí Quyết lúc này bộc phát ra kiếm khí vô cùng kinh người!

Trong đan điền, một viên hai viên ba viên sát châu biến mất.

Mà bên ngoài cơ thể La Hồng từng viên sát châu đang lơ lửng.

Bảy mươi hai viên sát châu nhanh chóng được hình thành.

La Hồng bỗng nhiên đẩy một chưởng về phía trước.

“Thiên Đấu Liên Hoàn.”

La Hồng nói.

Lời nói vừa dứt.

Bảy mươi hai viên sát châu trong giây lát hóa thành bảy mươi hai thanh phi kiếm màu đen, dưới sự dung hợp với kiếm khí khuấy động phóng ra xa.

Kiếm trận giăng ra dường như hóa thành một màn trời đột nhiên bao phủ Gia Luật Sách ở bên trong.

“Kiếm trận?!”

Cho dù Ngô Mị Nương đang tu dưỡng thương thế cũng không khỏi khẽ biến sắc, khuôn mặt xinh đẹp nhanh chóng nóng lên.

Nàng ta còn nhớ rõ trước đó ở trong cung Kiếm Tu từng khuyên nhủ La Hồng đừng xem thư tịch về kiếm trận.

Không ngờ, La Hồng đã có thể thi triển kiếm trận.

Mặc dù trước đó khi La Hồng giết thương ưng đã từng sử dụng một lần, nhưng mà lần đó nàng ta chỉ lo chạy trốn cho nên không có nhìn thấy rõ.

Lần này nàng ta nhìn thấy rất rõ ràng.

Thật sự là kiếm trận!

Hơn nữa lại là kiếm trận Thiên Đấu Liên Hoàn! Một loại khảo nghiệm lực khống chế kiếm trận!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK