• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 406 Chàng trai trẻ, song tu không? (4)

Có vô số những đợt công phạt phát ra mạnh mẽ.

Không khí trong thành cổ nháy mắt trở nên đầy nghiêm trọng, khoảng không như bị xé rách, không ngừng có những âm thanh lớn nổ vang, những dao động mãnh liệt thổi qua như những đợt sóng xung kích càn quét trên đường cái trong thành cổ.

Chỉ trong nháy mắt, không ít cao thủ Nhị phẩm dự đoán được La Hồng sẽ di hình đổi vị, đã sát phạt tới gần hắn.

Trong mắt La Hồng sát khí trào dâng, quát lớn!

"Các ngươi... Bản công tử nhớ kỹ toàn bộ!"

La Hồng nhìn chằm chằm vào từng tên cao thủ Nhị phẩm đang ra tay.

Đặc biệt là Nhị phẩm người Hồ của Kim Trướng Vương Đình, chính là những người hô hào giết chóc vui vẻ nhất, còn có tên Tà Phật Tử kia, La Hồng đều nhớ kỹ hết thảy.

Trong lồng ngực, quyển sách da người đang không ngừng tản ra hơi ấm, mỗi hơi ấm đều đại diện cho tên của các đối tượng nhằm vào hắn đang tự động hình thành.

Sát khí khủng bố cùng công phạt, tiếng nổ cùng áp lực làm quần áo trên người La Hồng không ngừng phần phật.

Tóc bay toán loạn, trong ánh mắt La Hồng hiện lên mấy phần lạnh lẽo cùng điên cuồng.

Hắn nâng tay, đột nhiên nắm chặt, sau đó, như đội đất chui lên.

"Đứng lên!"

Vô số Tà Ảnh lao ra trong cái bóng của những cao thủ Nhị phẩm đó.

Ngô Thanh Sơn cùng Dư Tam Xuyên, hai Tà Ảnh Tam phẩm Huyền bảng này cũng vụt ra miễn cưỡng có được chiến lực của Nhị phẩm, giết về những Nhị phẩm Địa bảng đó.

Cùng lúc đó.

Tà Ảnh Ngô Thiên cũng từ trong bóng dáng của một tên cao thủ Nhị phẩm gần nhất vụt ra.

Tư tư tưt Lôi trì màu đen xuất hiện.

Tà sát trong đan điền La Hồng nháy mắt bị hút đi hơn phân nửa!

Nhưng, Tà Ảnh Ngô Thiên xuất hiện cũng đã thay thế La Hồng chặn lại hơn phân nửa sát khí.

"Lôi Tước!"

Tà Ảnh Ngô Thiên phát ra một âm thanh trầm thấp.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, một ánh sáng kiếm màu đen xẹt qua theo vòng cung sấm sét, kèm theo tiếng chim tước kêu vang, vụt qua trong tích tắc Tên cao thủ Nhị phẩm kia bị tà ảnh Ngô Thiên tiếp cận làm giật mình, trong lúc hoảng loạn, y bị sát chiêu của Tà Ảnh Ngô Thiên phóng ra chém cho nát đầu.

Tà Ảnh Ngô Thiên Nhị phẩm đỉnh phong rất mạnh!

Đặc biệt là kiếm Lôi Tước cũng theo hắn hóa thành tà ảnh, uy năng càng thềm đáng sợ.

Uy năng của kiếm khí Lôi Trì cũng tăng lên một chút, cho nên, một tên Nhị phẩm xếp hạng cuối trong Địa bảng đã bị giết chết trong nháy mắt.

Mà tà ảnh Ngô Thiên sát khí cực thịnh, sau khi giết chết một tên Nhị phẩm, lại điên cuồng chém giết, tà ảnh không sợ bị thương, lấy mạng đổi mạng, lại giết hai tên Nhị phẩm!

Tất cả những việc này chỉ phát sinh trong nháy mắt!

Phanh phanh phanh!

Sát phạt khủng bố nghiền tới.

Tà ảnh không ngừng bị nghiền nát.

Mà La Hồng cũng kêu lên một tiếng, mũi bật máu, sau khi mở miệng phun ra một ngụm máu lớn vội vàng bỏ đi.

Tà Phật Tử tụng niệm phật hiệu, đến.

Đẩy ra một chưởng.

Đôi mắt đỏ rực của Tà Ảnh Ngô Thiên hiện lên sự lạnh băng, kiếm khí Lôi Trì xuất hiện, kiếm Lôi Tước phát ra tiếng nổ lớn, bắn về phía Tà Phật Tử.

Phật quang vô tận chiếu rọi.

Phía sau Tà Phật Tử như hiện ra một vị Đại Phật thật lớn.

Phật chưởng đẩy ra, kiếm Lôi Tước phát ra rên rỉ, bay ngược về.

Lôi trì của Tà Ảnh Ngô Thiên cũng bị một chưởng này đánh tan.

Cùng lúc đó, công phạt của rất nhiều cao thủ Nhị phẩm đều giáng xuống, Tà Ảnh Ngô Thiên nháy mắt bị đánh cho tan biến.

Tuyệt cảnh!

Trong nháy mắt, La Hồng đã rơi vào trong tuyệt cảnh.

Thậm chí, tuyệt cảnh lúc này còn nguy hiểm hơn nhiều so với cảnh ngoài thành phủ Giang Lăng bị một vạn quân vây giết lần trước!

Dù sao thì, lúc này hắn là bị gần trăm tên Nhị phẩm Địa bảng vây giết!

Ngay cả bản thân La Hồng cũng cảm thấy mình có chút khó thoát.

Cho dù hắn có dùng tới ma kiếm cũng chưa chắc đã có thể xử lí nhiều Nhị phẩm như vậy.

La Hồng chỉ có thể không ngừng chạy thật nhanh trốn vào chỗ sâu trong thành cổ.

Khi sắp bị đuổi kịp, La Hồng lại triệu hồi Tà Ảnh Ngô Thiên tới ngăn cản.

Mà Tà Ảnh Ngô Thiên làm sao ngăn cản nổi cuộc vây sát của gần trăm tên Nhị phẩm Địa bảng do Tà Phật Tử chỉ huy, y chỉ ngăn cản được một lát lại bị đánh tan, nhưng, tốt xấu gì cũng thoáng cản trở được những người này.

La Hồng nhân cơ hội này lần nữa kéo ra khoảng cách, cho dù rất nhanh thôi, hắn lại bị đuổi kịp.

Sâu trong Địa Tạng bí cảnh.

Một thân ảnh mang đạo bào phiêu nhiên hạ xuống, xếp bằng trên lưng bạch hạc, phía trước có nữ tăng một thân bạch y ngồi ngăn ngắn trên đài sen màu đen.

Vân Trùng Dương nhìn nữ tăng mang bạch y, trong ánh mắt mang theo vài phần thâm thúy.

"Địa Tạng... Tọa trấn tại nơi này 8000 năm, ngươi không vào Thiên môn, không trường sinh được, hiện giờ đã xem như dầu hết đèn tắt, không bằng đem kiếm Địa Tạng cùng Địa Tạng kinh } truyền cho bần đạo, do Côn Luân Cung thay ngươi tiếp tục trấn thủ, bần đạo từ Thiên môn chuyển thế, bất hủ bất diệt,có thể giúp ngươi trấn áp ngàn năm."

Vân Trùng Dương, nói.

An tĩnh, an tĩnh như chết Nữ tăng trên đài sen đen vẫn không đáp lời.

Bỗng nhiên.

Bởi vì nữ tăng mở miệng.

Lại thấy trong nháy mắt nữ tăng trên đài sen màu đen kia hiện lên lúm đồng tiền như hoa, thanh âm của nàng như truyền đi khắp đất trời, vang lên ầm ầm.

"Chàng trai trẻ, song tu không?"

Hở?

Gi? Kích thích như vậy sao?

Vân Trùng Dương nghe vậy, sắc mặt tức khắc trở nên cổ quái.

"Cái này... Hình như không tốt lắm?" Vân Trùng Dương đang cưỡi tiên hạc, mặt hiện lên vài phần xấu hổ hiếm thấy, nói.

Nhưng, nữ tăng liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt như nhìn đứa ngốc.

Sắc mặt Vân Trùng Dương tức khắc khẽ đờ lại, y hiểu ra, lời này...

rõ ràng là không phải nói với y.

Nếu không phải nói với y.

Vậy thì... nói với người nào?

Phụt!

Công phạt khủng bố rơi xuống.

La Hồng cắn răng, tiêu hao hết lực tà sát trong cơ thể, lần thứ ba triệu hồi Tà Ảnh Ngô Thiên.

Lần này thoáng cản trở đối phương được nửa ngày.

Nhưng cuộc công phạt đã khiến tấm lưng của La Hồng trở nên máu thịt mơ hồ.

Một Tứ phẩm bị gần trăm tên Nhị phẩm đuổi giết.

Cũng là đại sự rầm rộ trước đây chưa từng có.

Tiêu Nhị Thất, Ngô Mị Nương còn có Gia Luật Sách - thiên kiêu Hoàng bảng, không khỏi thở dài.

Thế này, chạy kiểu gì?

La Hồng lấy cái gì để trốn?

Đây chính là thiên la địa võng.

Thành Tần Quảng dù lớn thật nhưng cũng có điểm cuối.

Huống hồ, về cơ bản, tốc độ của La Hồng so ra còn kém những Nhị phẩm Địa bảng đó.

Rõ ràng, La Hồng cũng đã tính đến tình huống này.

Trốn... đúng là trốn không thoát.

Trừ phi thuỷ triều hắc ám lại đến một lần nữa, có lẽ La Hồng mới có cơ hội.

Đúng lúc La Hồng chuẩn bị chửi Tà Thần trong Nê Hoàn Cung, dùng toàn bộ thần lực của Tà Thần để liều chết một trận.

"Chàng trai trẻ, song tu không?"

Có giọng nói nhẹ nhàng như Phật quang chiếu rọi khắp nơi vang lên bên tai La Hồng.

Cùng lúc đó, sau lưng La Hồng, hư không vỡ vụn từng chút từng chút một, một tòa đài sen đen mang theo sức mạnh thần bí lặng yên hiện lên.

Ngay lập tức, thân hình La Hồng cứng đờ.

Song tu?!

Ai đang nói chuyện đấy?!

Đây còn đang chạy trốn đấy!

Có thể nghiêm túc một chút được không?!

"Tụp
Chương 407 Bồ Tát mọc tóc (1)

Chương 403: Bồ Tát mọc tóc (1)

La Hồng vốn định mắng nàng thô tục bất kham, nhưng, La Hồng lại không thể đảm bảo hắn có thể ngăn cản công phạt đáng sợ do gần trăm tên Nhị phẩm trước mắt hình thành.

Cục diện này thật sự có thể gọi là trước có lang, sau có hổ.

Cảm nhận được năng lượng đáng sợ dao động phía trên đài sen màu đen, La Hồng cảm thấy chủ nhân đài sen này nếu muốn diệt hắn, chắc chỉ cần một giây.

Mà trong vòng một giây này, La Hồng đã đưa ra quyết định.

Tu!

Một chữ đây bất đắc dĩ của La Hồng.

Chuyện này lại cho La Hồng một bài học lớn, thân là nam nhân ở bên ngoài nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt.

Oanh!

Phía trên đài sen màu đen đột nhiên phát ra một đạo Phật quang.

Lực kéo mạnh mẽ, nháy mắt kéo La Hồng ngã trên đài sen.

Phật quang mạnh mẽ bùng nổ, rọi sáng toàn bộ thành Tân Quảng, mỗi một đạo phật quang như một lưỡi dao vô cùng sắc nhọn, như muốn cắt mây, chém trời.

Vẻ mặt của rất nhiều cao thủ Nhị phẩm đang đuổi giết La Hồng ngay lập tức biến đổi.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tà Phật Tử cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, gã cảm nhận được hơi thở trên đài sen màu đen kia, thần sắc đại biến.

Đó là một cổ lực lượng vĩ ngạn, không cho phép nghi ngờ.

Đừng nói là Tà Phật Tử, cho dù có cộng thêm toàn bộ cường giả ở đây sợ là cũng không thể đối chọi với sức mạnh này.

"Chân Phật sao?!"

Ngược lại, Tà Phật Tử hít một hơi thật sâu.

Trong bí cảnh Địa Tạng có Chân Phật?

Chẳng lẽ là vị Địa Tạng Bồ Tát, người đã thể nhất định phải thành Phật trong lời đồn vẫn còn sống sao?

Tà Phật Tử là Phật tử trong Vọng Xuyên Tự, hiển nhiên gã sẽ biết về Địa Tạng bí cảnh nhiều hơn so người thường.

Nghe đồn, người sáng lập ra bí cảnh Địa Tạng, lấy thân hóa bí cảnh, trấn áp sinh linh đáng sợ, nghe đồn Địa Tạng Bồ Tát không bao giờ chết.

Mà giờ đây, Tà Phật Tử có thể xác định Địa Tạng Bồ Tát...... Thật sự không chết!

Tám ngàn năm a!

Một lão quái vật sống tám ngàn năm!

Trong lòng Tà Phật Tử run rẩy.

Những người khác còn không hiểu đài sen màu đen kia xuất hiện đại diện cho điều gì, nhưng sao Tà Phật tử lại không hiểu cho được.

Luu Ánh mắt của Tà Phật Tử hiện lên vẻ nghiêm trọng, gã nhanh chóng lui về phía sau, tăng bào trắng tung bay, cao thủ Nhị phẩm chung quanh không ngừng lao đến bên người gã.

Mà gã lại lui về phía sau như hạc trắng sải cánh.

Oanh!

Nháy mắt, công phạt của một tên Nhị phẩm che khuất bầu trời, rơi xuống phía trên đài sen màu đen kia.

Phía trên đài sen màu đen, từng lá sen đen vươn lên, hóa thành Phật quang chói lòa.

Sau đó, những lá sen đó lần lượt rụng xuống.

Giống như thanh kiếm sắc nhọn nhất thế gian, chợt nó vụt ra, xuyên qua cả đất trời, tại một khắc này, trời và đất như bị cắt, rơi rớt tan tác!

La Hồng ngồi phía trên đài sen, chỉ cảm thấy đến một sức mạnh khủng bố trào dâng từ dưới đài sen.

Trong phút chốc, cánh sen hóa thành phi kiếm.

Phụt phụt!

Tại một khắc này, từng tên cao thủ Nhị phẩm tấn công đài sen lần lượt bị cánh hoa sen biến thành phi kiếm chém nát.

Có vài tên yếu ớt liền bị phi kiếm chém thành một đám máu ngay tại chỗ.

Mà một ít người tinh mắt, nhanh chóng bay lùi lại phía sau, tránh được sát phạt trí mạng, nhưng cũng được nếm dư vị thân thể bị chặt đứt, máu tươi bay tung toé.

Trong thiên địa, phảng phất có một khúc bi ca, Phạn âm ngâm xướng khiến lòng người không khỏi xót xa.

Tuyết trắng bay bay, dính một lớp máu biến thành tuyết màu máu.

Dưới ánh Phật quang chiếu rọi cả đất trời như sinh dị tượng.

Mà La Hồng ngồi ngay ngắn trên đài sen màu đen, chuông phật nhỏ trong đan điền không chịu khống chế mà hiện trên đỉnh đầu hắn, lắc lư, vang vọng.

"Đây là cái gì?!"

"Uy lực bậc này, lực lượng sát phạt bậc này! Lục Địa Tiên, là Lục Địa Tiên!

"Thật đáng sợ, chỉ nhẹ nhàng quét qua, Nhị phẩm Địa bảng đã nổ thành một đám máu, rốt cuộc đây là cái gì?"

Một tên cao thủ Nhị phẩm nhanh chóng lùi lại phía sau vài trăm thước, nhìn La Hồng ngồi xếp bằng trên đài sen phía xa xa, hiện lên vẻ khó tin và kinh ngạc.

Gương mặt tuấn dật của Tà Phật Tử nhìn chằm chằm vào La Hồng trên đài sen.

"Chân Phật tiếp dẫn...... Bần tăng nói không sai, thí chủ La Hồng là người mở ra bí cảnh Địa Tạng, truyền thừa bí cảnh Địa Tạng quả nhiên sẽ ưu tiên suy xét hắn"

Tà Phật Tử nói.

Mà trong lòng những người khác cũng chấn động mạnh, bắt được trọng điểm.

Truyền thừa Địa Tạng?!

Chẳng lẽ La Hồng muốn có được truyền thừa Địa Tạng?

Mẹ nó, mới tiến vào bí cảnh được bao lâu a...... Thời gian mới vừa tròn một ngày thôi, thuỷ triều hắc ám còn mới đến một lần.

Bí cảnh Địa Tạng, đại bí cảnh bậc này, mỗi lần mở ra ít nhất phải một tháng đấy?

Giờ đây, mới qua một ngày La Hồng đã được truyền thừa Địa Tạng chọn?

Rất nhiều cường giả Nhị phẩm tức giận, âm thầm mắng trong lòng.

Tên khốn này cũng may quá đi?!

Hay là nói, thằng nhóc này bật hack?

Chẳng lẽ, truyền thừa Địa Tạng tạo ra cho hắn à?

Rất nhiều người không cam lòng, cũng có rất nhiều người không phục!

Lại càng nhiều người đỏ mắt ghen tị.

Phật, bất công!

Oanh!

Đài sen màu đen phá ra thành một cái thông đạo, trên con đường này, có Phật quang soi đường, như có ba nghìn Phật đà tư thái khác nhau, dẫn dắt La Hồng lao vào chỗ sâu trong thành Tần Quảng.

"Nghe đồn tuy Địa Tạng Bồ Tát chưa ngưng tụ được thân thể của Chân Phật, nhưng đã ngưng tụ được 99 viên Bồ Tát Quả, thực lực của nàng mạnh vô cùng, còn tu hành công pháp đỉnh cấp của thiên hạ ( Địa Tạng Kinh }, dựa vào cái gì mà truyền thừa của nàng dễ dàng định chủ như vậy?"

"Phật đã nói người người dựa vào duyên số, chúng ta có thể vào được bí cảnh Địa Tạng cũng tính là người có duyên, vậy sao đến cơ hội tranh đoạt cũng không cho đã định chủ?

Ị?

.

"Chẳng lẽ thiên mệnh nhìn trúng La Hồng, chúng ta không có một chút cơ hội nào sao?"

Tà Phật Tử nói.
Chương 408 Bồ Tát mọc tóc (2)

Gã dùng tới thủ đoạn nhỏ của Phật môn khiến cho âm thanh của gã tràn ngập sự mê hoặc.

Rót vào tai của thế nhân, nháy mắt, khiến cho bọn họ cảm giác được tâm lý của mình mất cân bằng.

ầm ầm ảm!

Những người có thể tiến vào bí cảnh này đều là Nhị phẩm Địa bảng cường đại, là những người xuất sắc của các đại vương triều.

Bọn họ đều rất mong chờ và kỳ vọng vào tương lai của bản thân mình.

Chính vì vậy, bọn họ sẽ không dễ dàng chịu thua, thiên tài đều là những người có khí vận, cho nên bọn họ cũng muốn tranh đoạn truyền thừa Địa Tạng này!

"Chúng ta! Không tin thiên mệnh!"

Có cao thủ Nhị phẩm đỏ mắt quát lên.

Ngay sau đó, gần trăm tên Nhị phẩm hoặc ngự kiếm, hoặc là bay trên không trên con đường đã sớm được Phật quang chiếu rọi, phật đà chào đón do đài sen đen kia mở ra, đuổi theo La Hồng.

Tà Phật Tử chắp tay hành lễ, tăng bào màu trắng tung bay, đứng cuối cùng trong đội ngũ, bộ bộ sinh liên, tụng niệm phật hiệu, đi theo.

Sắc mặt Tiêu Nhị Thất, Ngô Mị Nương cùng đám người đến sau hơi hơi cổ quái.

"Lão La......thế này cũng có thể chạy sao?!"

Tiêu Nhị Thất tắc lưỡi.

Ngô Mị Nương cũng không biết nên nói như thế nào.

Đây là một nam nhân được Phật chiếu cố.

Cho dù có là tu sĩ Nhất phẩm khi bị gần trăm tên Nhị bảng đuổi giết cũng chỉ có một kết cục, phải chết, nhưng La Hồng lại Mẹ nó, hắn ...... Chạy mất!

Rất nhiều tu sĩ Tam phẩm, Tứ phẩm ở đây nhìn đài sen màu đen kia biến mất, do dự một chút rồi cũng đuổi theo.

Gia Luật Sách hít một hơi, cơ duyên......

Cơ duyên của bí cảnh Địa Tạng!

Vận khí của La Hồng đúng là thật quá tốt, lúc trước ở Thiên Cơ bí cảnh, La Hồng cũng lấy được cơ duyên, có được ( Bắc Đầu Kinh } của Côn Luân Cung, bây giờ, xuống bí cảnh Địa Tạng lại có được cơ duyên Địa Tạng.

Con bà nó!

Hâm mộ thật!

Gia Luật Sách có cảm giác bản thân y đang phi nước đại trên con đường tu hành, nhưng mà La Hồng chân dẫm lên Côn Bằng", đất bằng liền nổi gió, phất lên như diều gặp gió bay lên chín vạn dặm!

(1) Côn bằng (loài cá lớn và loài chim lớn trong truyền thuyết thời xưa, cũng chỉ loài đại bàng do loài câ côn hoá thành trong "Tiêudao dư của Trang Tử)

Núi Vô Lượng, Vọng Xuyên Tự.

Diễn Võ Trường.

Trước chuông Vạn Phật, vẫn có không ít tu sĩ từ các nơi đến, lơ lửng trên trời, muốn gõ chuông.

Có tu sĩ gõ được chuông, tiến vào bí cảnh.

Có những người thất bại.

Lúc này, trước chuông Vạn Phật, một vị tu sĩ Nhị phẩm, gõ chuông được một nửa, bỗng nhiên, trên chuông Vạn Phật phát ra một cổ lực lượng mạnh mẽ vô cùng, thổi bay gã.

Mà trong miệng đen nhánh của bức tượng Đế Thính chiếm cứ một khoảng thiên địa kia bắt đầu có biến hóa, hóa thành muôn vàn Phật quang, như trong miệng nó chứa kim mang.

Thần sắc của các tăng nhân của Vọng Xuyên Tự đều biến đổi, bởi vì bọn họ cảm nhận được một áp lực nặng nề đột nhiên rơi xuống.

Phảng phất tại một khắc này, Phật vận cùng Võ vận mấy ngàn năm của Vọng Xuyên Tự đang trải qua một sự biến hóa lớn.

Vị tu sĩ Nhị phẩm đã gõ được một nửa kia có chút kinh hồn thất thố.

"Làm sao vậy?"

"Ta còn có thể gõ!"

Vị tu sĩ Nhị phẩm này vội vàng bước đến, gã có cảm giác gã còn có thể gõ vài cái.

Sắc mặt Pháp La đại sư ngưng trọng, áo cà sa bay bay, khuôn mặt trầm xuống, nói: "Phật vận cùng Võ vận biến hóa, trong bí cảnh Địa Tạng ...... Truyền thừa xuất thế"

"Kể từ giờ, không được phép tiến vào Địa Tạng bí cảnh"

Hở?

Lời này vừa dứt, thần sắc của mọi người ở đây đều biến đổi.

Không ít cao thủ Nhất phẩm lơ lửng trên không trung lại càng thêm ngưng trọng.

"Truyền thừa trong Địa Tạng bí cảnh xuất thế?"

"Ngàn năm trước, lần đó Địa Tạng bí cảnh mở ra hình như cũng không xuất hiện truyền thừa Địa Tạng ... Lần này, mổ còn chưa được một ngày sao đã có truyền thừa xuất thế?"

"Có thật hay không đó?!"

Một tên cao thủ Nhất phẩm nén giận, nói.

Truyền thừa Địa Tạng chính là thứ khiến cho cao thủ Nhất phẩm thậm chí cả Lục Địa Tiên cũng sẽ đỏ mắt ghen tị!

Nếu không phải kiêng kị Phật thủ sâu không lường được kia và những lão tăng sống dai đó của Vọng Xuyên Tự, không ít cao thủ Nhất phẩm đều chuẩn bị mạnh mẽ xông tới.

Thậm chí sẽ có Lục Địa Tiên lánh đời xuất thế tới chiếm đoạt.

Ong ong ong......

Trên Diễn Võ Trường càng ngày càng có nhiều võ tăng, từ năm ngàn người ban đầu, rồi lên đến một vạn, hai vạn, ba vạn......

Diễn Võ Trường đông đúc, chật kín người.

Những võ tăng có mặt cơ hồ đều dán vào nhau, dựa lưng vào nhau, chắp tay hành lễ.

Oanh!

Một bức tượng đại Phật kim sắc hiện lên giữa đất trời, như là một đóa kim liên nở rộ, nở rộ trên Phật sơn, trên kim liên có kim Phật.

Cao thủ Nhất phẩm đều bị uy áp phật tính mạnh mẽ trấn áp, rất nhiều người còn bị đẩy ra mấy trăm dặm, treo trên không nhìn ra xa.

"Vọng Xuyên Tự......Nghiêm!"

"Cái này không nghiêm túc không được a, mấy ngàn năm qua, bí cảnh Địa Tạng mở ra cả thảy ba lần, lần này chính là lần thứ ba, hai lần trước cơ duyên của bí cảnh Địa Tạng chưa từng xuất hiện, mà lần này...... cơ duyên Địa Tạng lại hiện thế!"

"Nghe đồn bí cảnh Địa Tạng chính là do Địa Tạng Bồ Tát của Vọng Xuyên Tự biến thành, có được cơ duyên vô thượng, cho dù là Địa Tạng kiếm tượng trưng cho việc chém hết hắc ám, hay ( Địa Tạng kinh } trấn áp trăm triệu vong hồn địa ngục đều là chí bảo vô thượng!"

"Là vật mà cả Lục Địa Tiên cũng sẽ mơ ước ...... Vọng Xuyên Tự có thể không nghiêm túc, có thể không trịnh trọng sao?"

Trên không trung, các cao thủ Nhất phẩm đang không ngừng va chạm, giao lưu tinh thần.

Không khí trở nên vô cùng trang trọng cùng nghiêm túc.
Chương 409 Bồ Tát mọc tóc (3)

Huyện An Bình, Đông Sơn, Tắc Hạ Học Cung.

Dưới cây hoa đào, Lý Tu Viễn nằm nghiêng, La Tiểu Tiểu bên người y đang hái hoa đào, đan một cái vòng hoa cho Lý Tu Viễn đội.

Lý Tu Viễn vốn định từ chối, nhưng y không lay chuyển được La Tiểu Tiểu, đội vòng hoa lên khiến y tăng thêm vài phần vũ mị.

Mà lúc này, Lý Tu Viễn cầm sách thánh hiền, quay đầu nhìn về phía Vọng Xuyên Tự.

Mơ hồ có thể thấy được một vị đại Phật giữa đất trời.

"Tiểu sư đệ lại làm gì rồi?"

Lý Tu Viễn hít một hơi, lẩm bẩm.

Trong tiểu lâu Xuân Phong.

Phu tử cũng ngẩn ra, ngón tay đang gõ nhẹ lên ghế dựa bỗng nhiên dừng lại, một lúc lâu sau, phát ra một tiếng thở dài bùi ngùi.

"Ngươi......gganh không được rồi sao?"

Trong cảnh nội của vương triều Đại Chu.

Long Hổ Sơn.

Vô số ngọn núi bảo vệ xung quanh một ngọn núi cao có mây trôi lượn lờ.

Núi cao dốc đứng như bị kiếm bổ ra, vách đá bóng loáng như gương, cao vút trong mây. Tại một vách đá cạnh trên đỉnh núi, một vị lão đạo mang giày vải, khoác hạc y, an tĩnh đứng lặng, nhìn về phía Vọng Xuyên Tự, nhìn thẳng vị đại Phật kia, trên đỉnh đầu có mây tía nồng đậm cuồn cuộn.

La Hồng ngồi xếp bằng trên đài sen màu đen, cảm giác an toàn không gì sánh được bao phủ hắn.

Công phạt của những cường giả Nhị phẩm rơi xuống đều đã bị đẩy lùi, không tạo nên bất kì chế ước và ảnh hưởng gì tới hắn.

Hắn cảm thấy thật an toàn!

La Hồng có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại cảm giác an toàn này là hắn sắp dùng thân thể mình để đổi lấy, trong lúc nhất thời lại có chút thương cảm.

La Hồng hắn, một Đại Phôi Đản lại rơi vào tình cảnh như vậy.

Quá thảm.

Hắn có lẽ đó là Đại Phôi Đản được chính thức công nhận thảm nhất trong lịch sử.

Nhưng, hiện giờ, La Hồng cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước, may mắn hắn còn có một con át chủ bài, đó là Hư Ảnh Tà Thần.

Thật sự không được, phải tìm mọi cách để tà thần ra tay.

La Hồng ngồi xếp bằng trên đài sen màu đen, trịnh trọng gật đầu.

Trong lòng thậm chí đã chuẩn bị tốt những từ ngữ tốt lành để chửi tà thần.

Oanh!

Đài sen màu đen như mở ra một Phật lộ, vô số phật quang chiếu rọi, có Phật âm, có phật đà ở hai bên tiếp dẫn.

Một đường hướng thẳng đến chỗ sâu trong thành Tần Quảng.

Trên đường đi, cả người La Hồng như run lên, cảm giác trong thành Tần Quảng có một đôi mắt chứa đầy cảm xúc phức tạp liếc hắn một cái.

Đó chỉ là ánh mắt nhìn thoáng qua lại làm lông tơ trên người La Hồng dựng ngược.

Nhưng, loại cảm giác này tới nhanh, biến mất cũng nhanh.

Bỗng nhiên, chung quanh La Hồng hết thảy đều trở nên an tĩnh lại, có thanh âm đập thẳng vào màng nhĩ hắn.

Như một lá lục bình trôi vào hãn hải đen!

Thuỷ triều hắc ám!

Trong lòng La Hồng giật mình, trăm triệu cũng không nghĩ tới, Phật liên màu đen này thế mà lại dẫn hắn lao vào chỗ sâu trong thuỷ triều hắc ám.

Thuỷ triều hắc ám tựa hồ đang càn quét, xoay quanh một xoáy nước thật lớn.

La Hồng ngẩng đầu có thể nhìn thấy mười tòa thành.

Oanh!

Trung tâm xoáy nước kia, hoặc cũng gọi là vị trí đầu nguồn của thuỷ triều hắc ám, cũng có một đài sen màu đen nổi lơ lửng, trấn áp hải nhãn kia.

Đài sen màu đen chỗ La Hồng bị thúc đẩy, chậm rãi tiến đến đài sen kia.

Thời điểm còn cách đài sen trong trung tâm hãn hải kia vài trăm thước.

Những cao thủ Nhị phẩm truy đuổi đến đều cảm giác có một cổ lực lượng mạnh mẽ ngăn cản bọn họ.

Thịch thịch thịch!

Rất nhiều cao thủ Nhị phẩm cảm thấy cả người nặng trình trịch, giống như đang đạp trong vũng bùn, đi lại khó khăn.

Bọn họ không thể nào đến gần, chỉ có thể đứng nhìn La Hồng trên đài sen phiêu đãng trôi về trung tâm của thuỷ triều hắc ám phía xa xa.

Trên thực tế, các cao thủ Nhị phẩm cũng đã bình tĩnh xuống lại, sổn cả lông tơ.

Khi bọn họ quan sát bốn phía, lúc phát hiện bản thân trong thuỷ triều hắc ám, sợ đến hồn bay phách lạc.

Nhờ có Phật Quang trên Phật lộ, thuỷ triều hắc ám tràn đầy khí tử linh hình như cũng không ăn mòn bọn họ.

Đây cũng coi như an ủi nho nhỏ cho tâm hồn mong manh của bọn họ.

Mà La Hồng rốt cuộc cũng thấy được nữ tăng buông lời cợt nhả, rủ hắn song tu.

Nữ tăng mặc bạch y kia ngồi xếp bằng trên đài sen màu đen, tản ra bạch quang mênh mông, phảng phất như gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, bên khóe miệng lộ hai má lúm đồng tiền, nhìn La Hồng.

Vân Trùng Dương ngồi ngay ngắn trên lưng tiên hạc, nhìn La Hồng được nữ tăng tiếp dẫn, sắc mặt có chút cổ quái.

"Là hắn?"

Vân Trùng Dương nói.

Y nhận ra La Hồng, gia hỏa lấy kiếm Thiên Cơ cùng ( Bắc Đầu kinh } trong bí cảnh Thiên Cơ.

Vân Trùng Dương cười cười, nói với nữ tăng: "Cho nên, người ngươi lựa chọn...... Là hắn sao?"

Nhìn gần trăm Nhị phẩm đuổi theo sau La Hồng, ánh mắt của Vân Trùng Dương càng thêm quái dị, tiểu tử này thế mà rất có khiếu gây hoạ, ngang nhiên chọc đến gần trăm Nhị phẩm tới vây giết hắn.

Nhưng, vận khí cũng thật tốt, nếu không có nữ tăng tiếp dẫn, người này sợ đã bị vây ấu đến chết.

"Ngươi cảm thấy với thực lực của hắn có thể thay thế ngươi tọa trấn nơi đây?"

Vân Trùng Dương nhìn nữ tăng, nghiêm túc hồi.

Nữ tăng không để ý tới Vân Trùng Dương, chỉ ôn nhu nhìn La Hồng.

La Hồng đưa mắt nhìn nữ tăng, lại nhìn Vân Trùng Dương, như cảm thấy sự việc không đúng lắm.

Rầm, râm......

Bỗng nhiên, trên vòm trời, mây đen bắt đầu rải rác.

Đó là khí tử linh ngưng tụ thành nước mưa.

Chẳng mấy chốc, mưa to như trút nước.

Khuôn mặt xinh đẹp của nữ tăng tuyệt mỹ vô cùng, phong hoa tuyệt đại.

Khí tử linh hóa thành mưa, lúc đến gần quanh thân nàng đều bốc hơi không tiếng động.

Vân Trùng Dương nhàn nhạt nhìn, trên người y, cũng tản mát ra một ánh sáng chói lòa, ngăn chặn những khí tử linh đã biến thành nước mưa màu đen đó.
Chương 410 Bồ Tát mọc tóc (4)

Mà trên Phật lộ.

Rất nhiều cao thủ Nhị phẩm lại ồn ào náo động, mưa đen xối xả như gột rửa Phật lộ.

Phật lộ không ngăn cản được mưa đen, vô số cao thủ Nhị phẩm phóng thích ra nguyên khí thiên địa của bản thân, ngăn cản mưa tử linh.

Đài sen màu đen của La Hồng không có phật quang ngăn cản, không ngăn được mưa tử linh.

Cho nên, mưa tử linh không ngừng gột rửa trên người La Hồng.

Nhưng, màn mưa tử linh khiến người ta kiêng kị lại không thể nào tổn thương đến La Hồng.

La Hồng thậm chí còn có cảm thấy vài phần thoải mái, vô cùng thoải mái khiến cho hắn nheo mắt lại.

Đôi mắt Vân Trùng Dương vẫn luôn như giếng cổ không gợn sóng, thấy tình huống này, tức khắc co rụt lại, lúc này, gã đã hiểu rõ vì sao nữ tăng lại lựa chọn La Hồng.

"Đến, đến nơi này với ta"

Nữ tăng lộ lúm đồng tiền như hoa, cười xán lạn, vươn cánh tay trắng như bạch ngọc, nhẹ nhàng vẫy tay.

Đài sen nhỏ màu đen của La Hồng tức khắc không chịu khống chế, như thuyền nhỏ trở về thuyền lớn, dừng trên đó.

Mưa đen xối xả như có đấng tối cao trên không phát ra tiếng rống giận La Hồng nghĩ nghĩ, đối mặt với tồn tại bậc này, hình như bản thân hắn cũng không phản kháng được, nếu không đối đầu được...... vậy thì liền lựa chọn chấp nhận nó đi.

Thế là, La Hồng cất bước, đi ra khỏi đài sen nhỏ màu đen, bước lên đài sen của nữ tăng kia.

Chỉ là trong phút chốc, La Hồng liền có cảm giác khí tử linh vô biên như hóa thành ngân hà đổ xuống, đột nhiên ập xuống.

Phanh!

La Hồng đột nhiên thấy áp lực trầm trọng vạn phần, cả lưng như bị đè cong xuống.

Vân Trùng Dương kinh hãi vạn phần.

Nữ tăng cười khanh khách.

Nàng đứng lên từ phía trên đài sen.

Tăng bào màu trắng bay bay, gót sen nhẹ nhàng bước về phía La Hồng như một trận gió nhẹ.

Nàng đến trước mặt La Hồng.

"Giờ ta truyền cho ngươi kiếm Địa Tạng, ngươi thay ta chống đỡ trong chốc lát được chứ?"

Nữ tăng cười, xán lạn như hoa mùa hạ.

La Hồng còn chưa mở miệng.

Vân Trùng Dương cưỡi hạc bên cạnh đã mở miệng: "Không thể"

Gã nói không thể, là không thể truyền Á Địa Tạng kinh }.

La Hồng đưa mắt nhìn Vân Trùng Dương, sau đó, gật gật đầu với nữ tăng.

Ngay sau đó, nữ tăng cười xán lạn, nâng tay lên, tạo một chiêu.

Trong đài sen màu đen.

Tức khắc có một chuôi kiếm màu vàng từ từ hiện lên ở giữa.

Kiếm Địa Tạng!

"Nắm lấy nó"

La Hồng tức khắc cảm giác được áp lực trên người tiêu tan hết, bò lên, vươn tay về phía kiếm Địa Tạng, nắm lấy nó.

Ánh mắt Vân Trùng Dương ngay lập tức trở nên nghiêm trọng.

"Bần đạo nói không thể!"

Oanh!

Một cổ khí thế mạnh mẽ vô cùng bốc lên từ trên người gã.

Trong nháy mắt, sau lưng gã, một hư ảnh khổng lồ hiện lên, giống như tiên trên trời quan sát nhân gian.

La Hồng bị đập mạnh vào, tinh thần run lên, trong cái mũi xiêu xiêu vẹo vẹo của hắn có máu chảy ra.

Nhưng hắn vẫn cắn răng, liếc Vân Trùng Dương một cái?"

"Ngươi nói không thể là sao không thể sao? Ngươi mẹ nó là cái quái gì?!"

La Hồng cao giọng cười to.

Sau đó, cả người hung hăng chộp vào chuôi kiếm như xé rách rào cản đất trời.

Oanh!

Khoảnh khắc La Hồng nắm lấy kiếm ngay lập tức cảm thấy được một cổ khí tử linh mênh mông như ngân hà trên bầu trời hạ xuống nhân gian.

Áp lực cực lớn khiến cho La Hồng gần như phải quỳ rạp trên mặt đất.

Trong thân thể hắn, ma kiếm A Tu La phát ra quang hoa, Hư ảnh Thánh nhân hiện chân ngôn, chuông phật nhỏ vang lên, vang vọng không ngừng.

May mắn chống đỡ được uy áp khủng bố này.

Mà vào khoảnh khắc La Hồng nắm lấy Địa Tạng kiếm, nữ tăng...

Tăng bào trên người nàng bay tán loạn, phía trên đầu trọc bóng loáng nháy mắt có từng sợi tóc đen nhánh mọc ra Bồ Tát mọc tóc đen thoáng chốc đã dài đến eo.

Ba ngàn sợi tóc đen bay bay, nữ tăng bước một bước ra khỏi đài sen màu đen, xuất hiện bên người Vân Trùng Dương, nhàn nhạt mở miệng.

"Ai cho phép ngươi làm hắn bị thương?"

Âm thanh lạnh lùng trong trẻo vang vọng phía trên thủy triều hắc ám khiến cho sóng lớn của thủy triều hắc ám cũng dừng lại.

Nó đã hoàn toàn áp chế tiếng sóng đánh giữa trời đất.

Bồ Tát mọc tóc đen.

Nữ tăng mặc bạch y ngồi ngay ngắn trên đài sen kia, giờ phút này tóc đen đã mọc đến eo, tuyệt mỹ như tiên nữ bước ra từ trong tranh vẽ.

"Ai cho phép ngươi làm hại hắn?"

Bồ Tát mọc tóc đen nhìn Vân Trùng Dương ngồi trên lưng hạc, nhàn nhạt nói.

Giờ phút này sau lưng Vân Trùng Dương xuất hiện một hư ảnh khổng lồ, đó là một vị thiên nhân cao cao tại thượng, chí cao vô thượng, khí tức mạnh mẽ.

Vân Trùng Dương tiên khí ngất trời, nhìn chằm chằm nữ tăng.

"Ngươi thật sự định đem truyền thừa cho hắn?"

Vân Trùng Dương nhìn chằm chằm nữ tăng, nói.

"Ngươi biết rõ, ta thích hợp hơn hắn" Vân Trùng Dương hít một hơi thật sâu, nói.

Nữ tăng nở nụ cười, nụ cười này rực rỡ, xán lạn khiến cho cả thủy triều hắc ám cũng như lập tức biến thành đại dương xanh thẳm mênh mông tuyệt đẹp.

"Ai cho ngươi tự tin như vậy?"

Nữ tăng nói.

Dứt lời, bàn tay trắng nhẹ nhàng nâng lên, vô số sức mạnh hội tụ tại một khắc này, phảng phất có phật quang sáng loá xé rách mưa đen giăng đầy trời, từ trên trời chụp xuống.

Như một bàn tay khổng lồ che phủ cả bầu trời.

Hàng lông mày Vân Trùng Dương nhíu lại, không giận tự uy, trên người như tràn ngập hơi thở tôn quý của tiên nhân.

Gã nâng tay lên, chỉ lên đầu Phật ảnh, ngón tay gõ nhẹ ba cái.

Tiên Nhân Ấn Phật chưởng!

Muốn gõ nát chưởng của nữ Phật Nhưng, không thể thực hiện.

Phanh!

Trong trời đất như có tiếng sấm nổ.

Phật chưởng tiếp tục áp xuống, Vân Trùng Dương nháy mắt bị chụp vào trong thủy triều hắc ám vô tận.

Tiên Hạc có tiên khí lượn lờ kia rên rỉ một tiếng, nổ thành một đám máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK