• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 259 Sư huynh, huynh phong lưu thật (2)

La Hồng quay lại Đông Sơn, mặc dù Triệu Tinh Hà đã nhắc nhở hắn rằng Sở Thiên Nam - người đứng thứ hai trong Hoàng bảng có thể tìm tới hắn để cướp lại tướng quân lệnh trong tay, nhưng hắn không để ý lắm.

Chảng mấy chốc, La Hồng cùng với Triệu Đông Hán và Tiểu Đậu Hoa đã đi tới bãi đất trống giữa sườn núi.

Trong huyện đất tràn ngập máu, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến học cung trên Đông Sơn.

Cây hoa đào vẫn như cũ.

Lý Tu Viễn vẫn nằm nghiêng dưới gốc cây, tay áo rộng đung đưa, trong tay cầm cuốn sách thánh hiền chăm chú đọc.

La Tiểu Tiểu cũng không khóc, ngồi bên cạnh Lý Tu Viễn cười đùa, trong tay còn cầm một nhánh đào cài vào búi tóc của Lý Tu Viễn, khuôn mặt nhỏ nhắn cười như hoa, vui vẻ vỗ tay.

La Hồng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi sững sờ.

Hắn không ngờ rằng quan hệ của La Tiểu Tiểu cùng với Nhị sư huynh đã tiến triển nhanh tới vậy.

“Ca.”

La Tiểu Tiểu nhìn thấy La Hồng, đôi mắt to sáng lên, vui mừng gọi.

Lý Tu Viễn hơi nhướng mi, nhìn qua hướng La Hồng, trong lòng không khỏi thở dài khi nhìn toàn thân La Hồng đầy máu.

Tiểu sư đệ này sát tâm rất nặng, muốn hướng hắn theo con đường chính đạo quả thực là gánh nặng đường xa.

Lý Tu Viễn không đọc sách nữa.

Y đứng dậy ôm lấy La Tiểu Tiểu. La Tiểu Tiểu nhân cơ hội lại cắm vài cành đào lên đầu Lý Tu Viễn, trên mặt cười tươi như hoa.

Lý Tu Viễn cưng chiều nhìn vào mắt cô bé, đưa tay phủi lấy bụi đất dính trên mặt La Tiểu Tiểu: “Nhìn đẹp không?”

Lý Tu Viễn mỉm cười, cũng không lấy cành đào xuống, tay áo phất phơ, đi kèm với hoa đào rơi từ trên cây tựa như tiên cảnh.

“Giải quyết mọi chuyện xong rồi thì vào học học cung đi, phu tử bảo ta hôm nay dẫn đệ đi đọc sách.”

Lý Tu Viễn ôn nhu cười.

La Hồng nghe vậy gật đầu.

“Ta thu nhận Tiểu Tiểu làm đồ đệ, Tiểu Tiểu còn nhỏ, cần một tỳ nữ.”

Lý Tu Viễn quay người ôm lấy La Tiểu Tiểu đi lên theo con đường đá.

La Hồng ngẩn người.

Hồng Tụ cũng lộ vẻ vui mừng, đuổi theo sau đi vào con đường đá. Lực ngăn cách vốn có trên đường giờ như gió mát thổi qua mặt, lay động mái tóc xanh của nàng ta.

La Hồng cười cười, mang theo Tiểu Đậu Hoa tiến vào đường đá, đi về hướng học cung trên đỉnh núi.

“Công tử, còn ta thì sao?”

Vẻ mặt Triệu Đông Hán mờ mịt, nói.

Sao ai cũng lên núi hết rồi?

Còn hắn ta thì sao?

“Ngươi… tự lo liệu đi, thích đi đâu thì đi không thì cứ ở lại bãi đất trống này cũng được.”

La Hồng bật cười, nói.

Vết sẹo trên mặt Triệu Đông Hán mấp máy một hồi, nhìn bóng lưng của đám người La Hồng dần biến mất, không khỏi uất ức ngồi xổm trên đất vẽ vòng tròn.

Lý Tu Viễn dẫn theo La Hồng đến cung điện, y cưng chiều mà ôm lấy La Tiểu Tiểu.

Sắc mặt của La Hồng kỳ quái, cảm thấy Lý Tu Viễn giống ca ca của cô bé hơn là hắn.

Nhưng may mắn là La Hồng rất giỏi kể chuyện xưa còn Lý Tu Viễn thì không.

“Đúng rồi sư huynh, huynh có biết một kẻ tên là Sở Thiên Nam không?”

La Hồng hỏi.

“Sở Thiên Nam? Đệ đệ của Sở Nguyệt sao? À, ta biết, năm đó tỷ tỷ của hắn ái mộ ta.”

La Hồng kinh ngạc.

Sư huynh, huynh cũng phong lưu thật.

“Thực lực của Sở Thiên Nam không tồi, đứng thứ hai trong Hoàng bảng, nếu luận về sức mạnh thì mạnh hơn Gia Luật Sách. Hơn nữa khi còn nhỏ, Sở Thiên Nam đã được Sở Vương Tằng đưa vào cung, rất được Hạ hoàng xem trọng, cũng từng được Hạ hoàng đích thân dạy bảo…”

Lý Tu Viễn chậm rãi nói.

“Nếu không có gì bất trắc thì tương lai người này sẽ tiến nhập Thiên Bảng của Đại Hạ mà chẳng khó khăn gì.”

Mặc dù giọng của Lý Tu Viễn không nặng không nhẹ, nhưng có thể nhận thấy rằng, y cũng đánh giá cao Sở Thiên Nam.

Thiên Bảng của Chiến Bảng Đại Hạ là tiêu chuẩn cao nhất để đánh giá chiến lực đứng đầu, người có thể lọt vào trong Thiên Bảng thì đều là những cường giả đỉnh cấp.

“So với Gia Luật Sách thì thực lực của Sở Thiên Nam nhỉnh hơn. Hơn nữa Sở Thiên Nam còn là một Kiếm tu, được Hạ hoàng ban cho thanh kiếm “Thuần Quân” vang danh thiên hạ, nếu sư đệ chạm mặt y, ha… sư huynh khuyên đệ một câu quân tử động khẩu bất động thủ*.”

*Chỉ nói chuyện chứ không đánh nhau.

Lý Tu Viễn nói.

“Sở Thiên Nam phụng mệnh của Thái Tử chuẩn bị tiếp quản năm nghìn hắc kỵ bên ngoài huyện An Bình, mà trong tay đệ đang nắm giữ tướng quân lệnh nên chắc chắn y sẽ đến tìm đệ.”

La Hồng nói.

“Không sao, sư huynh dẫn đệ đi đọc sách, hắn muốn tìm đệ thì cứ để cho hắn tìm. Nếu đệ không đọc sách xong thì Sở Thiên Nam dù có gầm trời phá đất cũng chẳng thể nào động được tới một cọng tóc của đệ…”

“Sư đệ đọc sách đi. Trên đời này, còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện sự đệ đọc sách chứ?”

Lý Tu Viễn trêu chọc La Tiểu Tiểu, nói.

La Hồng nghe xong, sắc mặt kỳ dị, lời của sư huynh nói có ý là… đọc sách có thể trâu bò như vậy sao?

“Hôm nay… huynh không gõ chuông sao?”

La Hồng hỏi.

Lý Tu Viễn lắc đầu: “Không gõ.”

La Hồng thở phào nhẹ nhõm, vậy thì thực không tệ.

Lý Tu Viễn ôm theo La Tiểu Tiểu cùng đưa La Hồng đi đến Tàng Thư Các.

Đây là Tàng Thư Các của học cung, có vẻ không cho người ngoài vào, mặt khác học viên của học cung cũng không được đặc cách bước vào.

Lý Tu Viễn mở cửa ra, bên trong Tàng Thư Các tối om.

“Sư đệ, vào thôi.”

Lý Tu Viễn nói: “Sư đệ từ từ mà đọc, sư huynh sẽ ở đây canh chừng ngươi.”

La Hồng nhìn Tàng Thư Các tối thui, do dự, lưỡng lự không muốn vào.

Lý Tu Viễn thấy vậy, giơ tay lên đẩy hắn vào.

Y đẩy với một lực lớn, La Hồng đứng không vững mà ngã vào trong Tàng Thư Các.

Lý Tu Viễn tay nhanh mắt lẹ, một tay ôm La Tiểu Tiểu, một tay đóng cửa Tàng Thư Các, tiện tay còn đóng chốt cửa lại.
Chương 260 Đánh cược một khối tướng quân lệnh (1)

Một tiếng rầm vang lên.

Cánh cửa Tàng Kinh Các đóng lại, thậm chí, La Hồng còn nghe được tiếng khóa rơi.

Lý Tu Viễn đây là muốn nhốt hắn ở bên trong các?

Chết tiệt!

Đọc sách mà cần phải làm đến thế này sao?

Lập tức, trong lòng La Hồng xuất hiện một dự cảm không lành.

La Hồng một mực bài xích việc gõ chuông, Lý Tu Viễn biết điều đó, cho nên Lý Tu Viễn không dẫn hắn đi gõ chuông, mà lại dẫn hắn đến Tàng Kinh Các, đã vậy còn khóa cả cửa lại.

Điều này nói lên rằng, Lý Tu Viễn biết chắc La Hồng sẽ bài xích những đồ vật trong Tàng Kinh Các giống như việc hắn bài xích việc gõ chuông.

Trong lòng La Hồng đột nhiên cảm thấy bi thương.

Tại sao hắn lại gặp phải một kẻ không đáng làm sư huynh như thế.

“Sư đệ, ngoan ngoãn đọc sách đi, sư huynh làm vậy cũng chỉ là muốn tốt cho ngươi.”

Bên ngoài Tàng Kinh Các lời khuyên của Lý Tu Viễn truyền vào trong.

La Hồng liếc mắt.

Mang theo ý nghĩ nhập gia tùy tục, đưa mắt quét qua bên trong Tàng Kinh Các.

Bên trong Tàng Kinh Các vốn tối đen, bỗng có ánh lửa nhảy lên, ánh nến đung đưa, chiếu sáng một mảng đen tối.

Không gian bên trong căn phòng rộng hơn tưởng tượng rất nhiều, hàng loạt quyển sách được xếp ngăn nắp chỉnh tề trên giá sách, phía bên trên trưng bày rất nhiều thư tịch, đủ các niên đại, khiến cho người ta gợi nhớ đến một khoảng thăng trầm của thời gian.

Mỗi một quyển tịch thư cũng giống như một vị hiền triết thượng cổ, đứng sừng sững ở trong dòng chảy thời gian, nghịch ngợm nháy mắt ra hiệu cho ngươi.

Vốn dĩ trong lòng La Hồng có chút bức bối, ở thời điểm này lại trở nên yên lặng.

Máu của những người vừa bị hắn giết còn vương lại, dường như cũng được vô số hương sách tẩy rửa.

La Hồng mặc y phục trắng, nhanh nhẹn di chuyển giữa từng giá sách, ngón tay thon dài kẽ vuốt lên cạnh giá sách, mùi mực lan tỏa, quẩn quanh ở giữa hơi thở.

Hắn vương tay, lấy ra một quyển sách. Mắt chưa nhìn đến thì trong sách đã có vô số ý niệm phun trào, giống như có ai đó đang thấp giọng thì thầm vào tai hắn.

Trong đan điền của La Hồng, hư ảnh Thánh nhân mở mắt, giống lộ ra nụ cười vui mừng.

Nơi ma kiếm A Tu La cư ngụ hiện lên hình ảnh hồng y xinh đẹp, hừ một tiếng nhỏ xíu như không hề có, hóa thành một luồng sáng một lần nữa quay trở lại ma kiếm.

Mà hư ảnh Tà thần đang ngồi xếp bằng trong Nê Hoàn Cung của La Hồng thì ghét bỏ mà nhếch miệng, thu liễm khí tức, tựa như trở nên trong suốt.

Trong lúc La Hồng đọc sách, thời gian lặng lẽ trôi qua.

……

Không phải tất cả học sinh trong học cung đều có thể vào được Thiên Cơ bí cảnh, cho nên, vẫn có không ít học sinh đến học cung, tu tập ở các cung điện lớn.

Cho nên học cung cũng không cô quạnh, ngược lại thỉnh thoảng có bóng người lấp lóe.

Tiêu Nhị Thất và Ngô Mỵ Nương một lần nữa lại bị trưởng bối đưa đến, đi đến Đông Sơn, bước vào học cung.

Ngay thời điểm hai người chạm mặt, xuất hiện trăm mỗi cảm xúc

Tiêu Nhị Thất đeo đao hai bên hông, có vài phần biếng nhác, có mấy phần bất cần đời: “Lão Ngô, người đã nghe chứ? Lão La lại gặp rắc rối…… Thái tử Đại Hạ hạ lệnh muốn bắt hắn vào Đế Kinh, hắn liền trực tiếp đoạt thánh chỉ, giết khâm sai, giết sạch binh lính muốn bắt hắn vào kinh thành…….”

Tiêu Nhị Thất chậc chạc, kinh thán không thôi.

Bí cảnh Thiên Cơ mới được đóng lại không bao lâu, La Hồng lại gây ra chuyện lớn như vậy.

“Đây là chuẩn bị trở mặt hoàn toàn với Hạ gia sao?” Tiêu Nhị Thất không khỏi tò mò, nói.

Ngô Mỵ Nương lưng đeo hộp kiếm, thẳng chân, co duỗi mấy cái.

Nàng liếc nhìn Tiêu Nhị Thất một cái, tức giận nói: “La Hồng đã làm gì sai? Thái tử Đại Hạ hạ lệnh sai người bắt hắn vào kinh thành, còn bổ nhiệm u Dương Phi làm khâm sai, rõ ràng là đang dự định mượn u Dương Phi âm thầm ra tay giết chết La Hồng, nếu La Hồng ngoan ngoãn vào kinh thành, hiện tại thi thể cũng đã lạnh luôn rồi.”

Ngô Mỵ Nương ngược lại nhìn thấu tất cả.

Tiêu Nhị Thất gật gật đầu, suy luận này không hề sai.

Hai người không nói gì nữa, chuẩn bị vào trong học cung tu hành.

Lúc đi qua Tàng Kinh Các, hai người liếc nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ.

“Tàng Kinh Các này, chỉ có đệ tử của phu tử mới có thể vào, nghe nói ở trong đó có thể gia tăng ngộ tính, nếu có cơ hội tiếp xúc với sách của Thánh nhân thì rất có thể sẽ được ý chí Thánh nhân tẩy rửa và hun đúc, tương lai đạo tu hành…… sẽ lên như diều gặp gió.”

Tiêu Nhị Thất nói.

Ngô Mỵ Nương quả thực có mấy phần hâm mộ, đáng tiếc, có hâm mộ cũng không được.

Trước đó rất nhiều người tranh giành vị trí đệ tử của phu tử, cuối cùng chỉ có La Hồng là được.

Để trở thành đệ tử phu tử, không chỉ có cơ duyên, mà còn cần vận khí.

“Lão Ngô……ngươi nói, bây giờ Lão La có đang ở trong Tàng Kinh Các này không?

Tiêu Nhị Thất đột nhiên hỏi.

Ngô Mỵ Nương nghe vậy, khẽ giật mình.

Lập tức, đôi mắt hai người hướng nhìn về phía Tàng Kinh Các có mấy phần u oán, cũng có chút chua xót.

Phu tử lại mở cửa sau cho La Hồng.

Đây chính là sự khác biệt giữa đệ tử thân truyền và đệ tử bình thường.

……

Bên ngoài huyện Bình An, đình Nam Lý.

Cây cỏ mọc bên ngoài đình.

Một thanh niên thân mặc cẩm bào, đầu đội kim quan nghỉ ngơi ở trong đình.

Bạch mã bị cột một bên đang gặm cỏ.

Trong đình, ngoài người thanh niên này ra, còn một ông lão trông vô cùng bình thường, mặt đầy nếp nhăn, giống như một lão nông dân quanh năm dãi nắng dầm sương. Quần áo mặc trên người cũng không giống người thanh niên áo quần lộng lẫy kia, mà là một bộ y phục bằng vải lanh bình thường, giống như một lão nông phu ở tầng lớp dưới chót, cười hé lộ hàm răng ố vàng.

“Lão Hoàng, ông nói xem, nếu ta đến thẳng đại doanh Hắc Kỵ thì Triệu Tinh Hà có đồng ý để ta tiếp quản không?”

Thanh niên tiện tay rút sợi cỏ dại khô đang ngậm trong miệng ra, nhìn lên mấy đám mây trên trời, nói.
Chương 261 Đánh cược một khối tướng quân lệnh (2)

“Khó.”

Ông lão nông phu kia nở nụ cười lộ cả hàm răng, nói.

“E là hai người chúng ta vừa bước vào thì đã bị đánh ra rồi?

“Người có đối kháng được với Triệu Tinh Hà không? Không cản được thì hai ta phách lối xong rồi e rằng đến chạy trốn cũng khó.”

Sở Thiên Nam quay đầu nhìn về phía ông lão.

“Tiểu Hầu gia đừng xem thường người khác, cũng đừng xem thường Triệu Tinh Hà, nói thẳng ra, lão Hoàng ta không cản được hắn.”

Ông lão nói.

“Triệu Tinh Hà kia thực lực không yếu, lại có thế của mấy ngàn quân Hắc Kỵ kia gia trì, lực chiến gần như bằng với cao thủ Thiên bảng. Bộ xương già của lão Hoàng ta nếu như đi chiến đấu với Triệu tướng quân nóng tính kia, sợ là sẽ bị vò nát ngay tại chỗ mất.”

Sở Thiên Nam nghe vậy không khỏi bật cười khẽ.

Mắt dài nhỏ nheo lại, nhìn lão Hoàng, lão đầu này, luôn luôn nói bản thân rất yếu.

“Vậy xem ra, Hạ Cực kia để ta tiếp nhận năm ngàn Hắc Kỵ này, là muốn chỉnh ta?”

“Nếu là Triệu Tinh Hà giận quá hóa thẹn muốn giết Tiểu Hầu gia ta thì đúng là có uất ức mà không có chỗ tố rồi.”

Sở Thiên Nam hít vào một hơi, nói.

Ông lão miệng đầy răng vàng lập tức quay đầu, nhỏ giọng thì thào: “Tiểu Hầu gia, nếu không… chúng ta chạy đi? Đi phủ Giang Lăng, nghe nói hoa khôi của Hoa Quế Lâu ở phủ Giang Lăng, là nữ tử đến từ vùng sông nước Giang Nam, vô cùng xinh đẹp……”

“Phi! Cái lão gìa này, đừng có làm hư bản hầu, ta chính là Tiểu Hầu gia đương triều, ông lại bảo ta đi chơi gái?” Sở Thiên Nam trợn mắt, thật lâu sau, lại nhỏ nhẹ hỏi: “Đẹp đến mức nào?”

Lão Hoàng cười toét hàm răng vàng: “Đẹp vô cùng!”

Sở Thiên Năm thở dài, “Thôi, không đi không đi… Công pháp ta đang tu luyện là không thể phá thân, đẹp hơn nữa thì có ích gì chứ?”

“Nếu như đại doanh Hắc Kỵ và Hoa Quế Lâu đều không đi được, vậy đi tìm đứa cháu của Trấn Bắc Vương kia thôi, nghe nói trong tay hắn có tướng quân lệnh được La Nhân Đồ cho, có được tướng quân lệnh cũng không khác gì việc có thể tiếp quản năm ngàn Hắc Kỵ rồi.”

Lão Hoàng gật đầu.

Nhưng nói đến La Hồng, hai người cũng không khỏi nhớ đến trước đó, lúc còn ở trên đường, nhìn thấy dị tượng bạch mãng duỗi người.

“La Hồng này, cũng là nhân vật đáng gờm, nghe nói, ở bên trong Thiên Cơ bí cảnh, hắn ta đã từng đánh đuổi Gia Luật Sách. Tên Gia Luật Sách này… có thể xếp thứ ba Hoàng bảng thì chắc chắn thực lực cũng không yếu, đáng tiếc ta lại chưa từng có cơ hội giao thủ với hắn.” Sở Thiên Nam lắc lắc đầu.

“Tiểu Hầu gia định làm thế nào?”

Lão Hoàng tò mò hỏi.

“Còn có thể làm gì? Trực tiếp đi tìm La Hồng thôi, tướng quân lệnh có thể lấy được thì lấy, nếu không lấy được thì quên đi, ta cũng không muốn phải mất cả cái mạng nhỏ này vì Hạ Cực. Ông ta không xứng.”

Sở Thiên Nam đứng dậy, duỗi người một cái, toàn bộ Nam Lý Đình run lên bần bật.

Một khắc sau, đôi mắt y hướng về phía huyện An Bình, ánh mắt sáng rực, tựa như thấy được tòa cung điện trên đỉnh Đông Sơn đầy ánh hào quang.

“La gia, Sở gia chẳng qua đều là đao của Hạ Hoàng mà thôi, bây giờ, một cây đao đã cùn, một cây đao khác nên ra khỏ vỏ thể hiện sự sắc bén, nhưng…… chung quy, đều chỉ là đao, bị kẻ cầm đao vỗ tay bỡn cợt”

“Con trai của La Nhan Đồ, giết khâm sai, đồ sát cả đội quân……”

“Thú vị.”

Sở Thiên Nam lẩm bẩm nói.

Sau đó, hai người liền xoay người leo lên bạch mã của mình.

Tiếng vó ngựa âm vang, bờm ngựa bay phấp phới như cuồng phong, hóa thành tia chớp màu trắng, phi nước đại tiến về phía trước.

Bạch mã vào An Bình, như lôi kinh chấn thế.

Tiểu Hầu gia Sở Thiên Nam vào huyện An Bình.

Tin tức này, như gió lốc, khiến cho cả huyện An Bình rung động dữ dội.

Đối với rất nhiều hiệp khách giang hồ mà nói, bọn họ cũng không để ý đến thân phận Tiểu Hầu gia của Sở Thiên Nam, mà là để ý thực lực hạng hai Hoàng bàng của Sở Thiên Nam!

La Hồng ở trong Thiên Cơ bí cảnh đè ép Gia Luật Sách – hạng ba Hoàng bảng, tin tức này đã sớm truyền ra nhanh như gió chớp.

Mà ngay thời điểm mấu chốt này, hạng hai Hoàng bảng Sở Thiên Nam xuất hiện khiến thế nhân có cảm giác có chuyện kinh khủng sắp bạo phát.

Trong huyện nha, Lưu huyện lệnh vừa ngồi xuống, thở dốc uống một ngụm trà, nghe đươc tin tức này, chén trà trực tiếp rơi xuống đất, vỡ nát thành bốn năm mảnh.

Nước mắt suýt nữa thì rơi xuống , có thể cho người ta sống yên ổn một ngày được không?

Lưu huyện lệnh rất muốn khóc, nhưng không khóc được.

Ông ta đội mũ quan lên, chỉnh lý quan phục, rời khỏi nha môn.

Bạch mã là ngựa tốt, không nhiễm bụi trần, một thân trắng như tuyết rơi trên đỉnh núi tuyết.

Lưu huyện lệnh nhìn thấy Sở Thiên Nam. Vị thiếu niên yêu nghiệt tuổi còn trẻ đã được phong Hầu này, dung mạo tuấn tú phi phàm, trên người như có một luồng khí tím cao quý bức người.

“Hạ quan Huyện lệnh huyện An Bình, tham kiến Hầu gia.”

Lưu huyện lệnh thở dài, nhấc vạt áo lên quỳ sát xuống.

Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn.

Sở Thiên Nam giờ phút này đến huyện An Bình, mục đích để làm đương nhiên không cần phải nói. Y chính là đại diện cho Sở gia, cũng có thể nói là đại diện cho hoàng tộc Hạ gia.

Sở gia không giống với La gia. Những năm gần đây Sở gia là gia tộc liên tục được đề bạt, tấn phong, là một gia tộc mới nổi.

Trong số những người thanh danh hiển hách hiện giờ, ngoại trừ Sở Vương đang chống đối với Trấn Bắc Vương ra thì còn vị thiếu niên hầu Sở Thiên Nam này.

Hạng hai Hoàng bảng, đệ nhất thiên kiêu Đại Hạ!

“Ngươi chính là Huyện lệnh huyện An Bình à, thật đáng thương……”

Sở Thiên Nam mỉm cười nhìn Lưu huyện lệnh, cũng không hề tỏ ra kiêu ngạo mà đưa tay đỡ ông ta lên.

Lão Hoàng nở nụ cười toe toét để lộ hàm răng vàng, cũng đồng tình nhìn Lưu huyện lệnh.
Chương 262 Đánh cược một khối tướng quân lệnh (3)

Huyện lệnh huyện An Bình chỉ là một chức quan nhỏ như hạt vừng. Ngày bình thường, mấy khi gặp phải chuyện lớn gì, mà bây giờ, huyện An Bình xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy nhưng vị huyện lệnh này lại chẳng dám hó hé gì, bởi vì những kẻ gây chuyện đều có thể giết chết ông ta.

“La hồng công tử ở La phủ sao? Tiểu Hầu gia cố ý tới chơi, nghe nói Lưu huyện lệnh cùng La công tử rất thân, có thể giới thiệu cho hai bên gặp mặt không?”

Lão Hoàng nói.

Lưu huyện lệnh nghe vậy da mặt run lên.

Ai quen với La Hồng?

Lúc trước La Hồng âm thầm đưa hối lộ ông ta cũng không có thu nhận đâu đấy.

“La Hồng công tử thân là đệ tử phu tử, bây giờ chắc là đã ở trong Tắc Hạ Học Cung trên Đông Sơn tu hành rồi.”

Lưu huyện lệnh nói.

Sở Thiên Nam nghe vậy, nhíu mày, nhìn lướt qua con đường phố dài đã được dọn sạch thi thể nhưng vẫn còn vết máu kia, mỉm cười.

“Ở Tắc Hạ Học Cung sao, vậy thì tốt…… thế đi học cung đi một chuyến vậy.

Lão Hoàng nghe vậy, cũng nhếch miệng, để lộ hàm răng vàng, “Được, lên Đông Sơn, đi học cung.”

……

Thành Thiên An.

Kiếm bay gào thét, chim bồ câu vỗ cánh.

Đủ loại công cụ truyền tin tại thời khắc này nhanh chóng thể hiện phong thái.

Hoàng thành thâm cung.

Một tiểu thái giám gỡ xuống thư tín từ chân của chim bồ câu trắng, dáng vẻ phục tùng, bước vội từng bước nhỏ, tới gần Thái tử điện hạ tóc tai bù xù, đang ngồi thiền minh tưởng giữa thiên địa trong ngự hoa viên.

“Điện hạ, có tin tức truyền về từ huyện An Bình.

“Đọc.”

Thái tử khoanh chân, hai tay đặt trước bụng ôm lò luyện đan, từ từ nhắm hai mắt, thản nhiên nói.

Tiểu thái giám nuốt nước miếng một cái, giọng nói lộ vẻ sắc bén, chậm rãi đọc: “Khâm sai u Dương Phi giả truyền thánh chỉ, cấu kết với một tên người Hồ Nhị phẩm, bị vạn kiếm xuyên tim mà chết, năm trăm binh mã đuổi bắt La Hồng bị giết sạch, máu chảy thành sông.”

Thái tử chầm chậm mở mắt, toàn bộ ngự hoa viên ở thời khắc này đều ảm đạm mấy phần.

“Cấu kết với một tên người Hồ Nhị phẩm? Giả truyền thánh chỉ?”

“Ngu xuẩn, phế vật, cho hắn cơ hội báo thù cũng làm không được, còn tìm Huyền Ngọc phi mượn người, đầu óc bị heo gặm sao?”

Thái tử chửi mắng.

Hiếm thấy lại có lúc thái tử mắng chửi người khác như vậy.

“Giả truyền thánh chỉ ...... Là La hồng cướp đi thánh chỉ từ trong tay u Dương Phi, nói thánh chỉ là giả?”

Thái tử nhíu mày.

“Truyền lệnh bản cung, nói u Dương Phi giả truyền thánh chỉ, phạm tội lớn ngập trời, tru cửu tộc.”

“Tiểu Hầu gia chắc cũng đã sắp đến huyện An Bình rồi chứ? Tiếp tục chú ý tin tức, có tin gì, lập tức thông báo cho bản cung.”

Thái tử nói xong, phất phất tay, để tiểu thái giám lui xuống dưới.

Còn y thì tiếp tục nhắm mắt, ôm đan thiền định.

……

Hạng hai Hoàng bảng Sở Thiên Nam xuất hiện tại huyện An Bình, đồng thời còn đi thẳng đến Đông Sơn, tin tức này, được rất nhiều khách giang hồ nhanh chóng truyền ra ngoài.

Từng vị khách giang hồ giống như điên như cuồng, không ngừng chạy vội đi về hướng Đông Sơn.

Mặc dù bọn họ không cách nào lên núi, nhưng mà, có thể ở dưới chân núi xem náo nhiệt cũng không tệ.

Dưới chân núi.

Sở Thiên Nam tay giữ bạch câu, nhìn qua Đông Sơn mỹ lệ hùng vĩ bao la kia, không khỏi cảm khái, nhìn thấy cung điên trong đám mây trên đỉnh Đông Sơn, lại càng tán thưởng không thôi.

“Không hổ là Tắc Hạ Học Cung mà ngay cả Hạ Hoàng bệ hạ cũng phải lễ ngộ ba phần.”

Sở Thiên Nam tán thưởng không thôi, lão Hoàng cũng nhếch miệng cười ngây ngô: “Phu tử, thật trâu bò nha.”

Sau đó, hai người liền leo thẳng lên bậc thang, hướng cung điện mà đi.

Chẳng bao lâu đã đến bãi đất trống giữa sườn núi.

Nhưng mà, Sở Thiên Nam và lão Hoàng cũng không dừng bước.

Mà lại bật cười.

Lão Hoàng đi đầu phóng ra một bước, đặt chân lên con đường đá phía sau Đông Sơn.

Vụt một tiếng!

Phần lưng một thanh đao chẻ củi đen nhánh rút ra, đao vung lên, bỗng nhiên có cơn mưa gào rít rơi xuống núi, lão Hoàng lúc này giống như đang ở giữa rừng núi tràn đầy bụi gai, vượt mọi chông gai tiến lên.

Chỉ trong chốc lát, hoa đào xinh đẹp đang nở rộ khắp núi lần lượt bị chém rơi rụng, như bị mưa rơi đập xuống đầy đất.

Một đao, hoa đào giữa núi rơi hết xuống bùn.

Lão Hoàng mở đường ở phía trước.

Sở Thiên Nam đầu đội tử kim quan, người mặc vân bào, mang theo một thanh kiếm còn giấu mình trong vỏ, khí tức liên tục tăng lên.

“Thiếu niên Hầu Đại Hạ Sở Thiên Nam, đặc biệt đến bái phỏng Tắc Hạ Học Cung.”

“Nghe nói tướng quân lệnh ở trong tay La Hồng công tử, đặc biệt đến ước chiến, Sở Thiên Nam nguyện áp chế thực lực ở cùng cấp chiến một trận, cược một khối tướng quân lệnh!”

Lời nói vang vọng truyền ra, giống như một thanh ngút trời, muốn xuyên qua phá vỡ tầng mây trên trời.

m thanh của Sở Thiên Nam như sấm sét trên mặt đất, âm thanh cũng không lớn, nhưng lại vang vọng truyền ra.

Khắp núi, hoa đào tàn lụi rơi xuống bùn.

Một thanh đao bổ củi yên lặng vung chém, sức mạnh ngăn trở vô hình bị cắt ra thành một con đường.

Lão Hoàng cùng Sở Thiên Nam chậm rãi di chuyển, đạp trên đường đá đi lên.

Trên con đường đá này, có một luồng uy áp đặc biệt, luồng uy áp này vô cùng mạnh, đó là quy tắc của Tắc Hạ Học Cung.

Nếu mà Lão Hoàng hít sâu một hơi, trực tiếp leo núi thì chỉ là việc nhỏ.

Nhưng mà, nếu muốn mở đường cho Sở Thiên Nam muốn tự nhiên sẽ phải gánh chịu áp lực trút xuống như núi.

Dưới chân núi.

Một tiếng này vang vọng ở bên tai rất nhiều khách giang hồ, nổ tung như tiếng sấm. Tất cả mọi người xôn xao đứng dậy, trong đôi mắt không ngừng lấp lóe sự hưng phấn.

Đệ tử phu tử, đều có thể xưng là tiên sinh.

Hạng hai Hoàng bảng Sở Thiên Nam, lấy danh xưng tiên sinh, ước chiến với La Hồng, cược một khối tướng quân lệnh!
Chương 263 Ngưng tụ Thánh ngôn, La Hồng muốn phát hỏa! (1)

Giờ phút này, những khách giang hồ ở đã chứng kiến La Hồng chém giết ở trên con phố dài, thấy được sự bá đạo của Hắc Kỵ, rất rõ ý nghĩa việc nắm giữ tướng quân lệnh là như thế nào.

Nắm giữ tướng quân lệnh cũng đại biểu cho nắm giữ năm ngàn Hắc Kỵ ngoài thành kia!

Cho nên tầm quan trọng của tướng quân lệnh không cần nói cũng biết, mà cược tướng quân lệnh, đây là chuyện kích thích dường nào.

Nhưng nói thế nào, đây cũng là một trận đánh cược!

La Hồng sẽ tiếp nhận sao?

Thế nhân không hiểu, bọn họ ngẩng đầu nhìn Đông Sơn, vở kịch đặc sắc này, có thể mở màn không?

Đám người Lạc Phong, Tử Vi, Phương Chính cũng là nhanh chóng chạy đến chân núi, ngửa đầu nhìn đỉnh núi.

Lưu huyện lệnh ngược lại là thở dài một hơi, tảng đá lớn trong lòng, bỗng nhiên rơi xuống.

May mắn Tiểu Hầu gia là ước chiến với La Hồng, chỉ là ước chiến, mặc kệ là thắng hay thua, đều chẳng liên quan gì đến một huyện lệnh như ông ta.

Ngoài thành.

Khí tức kinh khủng bùng nổ.

Có hai thân ảnh lao vùn vụt, một bóng người mặc giáp đen, hóa thành một đường cung sáng, cắt ngang bầu trời, từ đại doanh ngoài thành, đạp mạnh bước liền rơi xuống bãi đất trống giữa sườn núi ở phía trên Đông Sơn.

Một bóng người khác chính là Viên Hạt Tử ôm cây gậy trúc, bên trong thân thể gầy yếu ẩn chứa sức mạnh vô tận.

Triệu Tinh Hà mặc giáp đen, đôi mắt thâm thúy như sao trời.

Ông đã sớm biết Sở Thiên Nam đến, thậm chí ông còn đang chờ đợi Sở Thiên Nam đến Hắc Kỵ doanh.

Nhưng, mọi chuyện vẫn như ông đã đoán trước, Sở Thiên Nam quả nhiên là không có tới Hắc Kỵ doanh, mà là trực tiếp leo lên Đông Sơn, tìm La Hồng.

Nhưng là, ngoài dự đoán của Triệu Tinh Hà chính là, Sở Thiên Nam lại tuyên bố ước chiến, muốn thông qua ước chiến để lấy được tướng quân khiến.

Triệu Tinh Hà đặt chân xuống bãi đất trống, trầm mặc không nói gì mà chỉ nhìn hai thân ảnh đang leo núi kia, hít một hơi thật sâu.

Ông lão nông bên cạnh Sở Thiên Nam kia, khiến Triệu Tinh Hà không khỏi nhíu mày.

Hộ đạo giả của Sở Thiên Nam, sao có thể chỉ là một hộ đạo giả bình thường chứ?

Bất kể nói thế nào, cách mà Sở Thiên Nam lựa chọn để lấy tướng quân lệnh này khiến Triệu Tinh Hà không thể đưa ra lời phản bác.

Không hổ là người được phong hầu khi tuổi còn trẻ, thiếu niên hầu Nam chinh đại phá cổ tộc Nam Cương.

Y quả thực biết rõ đạo lý trong quân, nếu là y trực tiếp tới Hắc Kỵ doanh tiếp nhận, năm ngàn Hắc giáp quân sẽ không nển mặt, cũng sẽ không phục hắn ta.

Thống soái một quân, nếu không cách nào phục chúng, vậy thì cũng giống một người không cách nào điều khiển tay chân mình, khiến cho ngay cả đi đường cũng không vững.

Cho nên, Triệu Tinh Hà cảm thấy, lựa chọn mà Sở Thiên Nam đưa ra, chính là là lựa chọn tốt nhất rồi. Nếu có thể thắng thì có thể đường đường chính chính lấy được tướng quân lệnh.

Hắc Kỵ cũng là sẽ phục y.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Sở Thiên Nam có thể thắng được La Hồng, lấy được tướng quân lệnh.

Không thắng được, vậy thì cái gì cũng không cần nói.

Trong học cung, phía trên Đông Sơn.

Đám học sinh ở trong rất nhiều cung điện tu hành, nghe tiếng kêu này, lần lượt từ trong cung điện đi ra.

Trong con mắt của bọn họ toát ra vẻ kinh ngạc.

Sở Thiên Nam?

Hạng hai Hoàng bảng Sở Thiên Nam!

Y đến học cung trên Đông Sơn, còn muốn áp chế thực lực xuống cùng cảnh giới với La Hồng để chiến một trận !

Cược tướng quân lệnh!

Chuyện lớn!

So với học tập khổ tu, rất nhiều học sinh tự nhiên cảm thấy hứng thú với việc xem náo nhiệt hơn, huống chi là được xem một trận long tranh hổ đấu như thế này.

Thực lực La Hồng rất mạnh, chí ít phần lớn học sinh ở đây cũng không phải đối thủ, cho nên đối bọn họ mà nói, La Hồng là cường giả.

Sở Thiên Nam cũng là cường giả, trận chiến giữa các cường giả như thế này, sao lại thể không thu hút sự chú ý cho được?

Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương cũng đi ra cung điện, vẻ mặt bọn họ nghiêm túc, quả nhiên vẫn đến.

Lấy thực lực của Sở Thiên Nam, dù là là áp chế xuống cũng là cực mạnh!

“Thú vị, đây chắc chắn là một trận chiến rất đáng để xem.”

Khóe miệng Tiêu Nhị Thất nhếch lên thành một độ cong, lộ ra vẻ hứng thú.

Nhưng mà, ngay khi tất cả mọi người nghĩ rằng La Hồng sẽ tiếp chiến, thanh âm của Lý Tu Viễn lại nhàn nhạt phiêu đãng mà đến.

“Tiểu sư đệ ở Tàng Kinh Các đọc sách, thời gian này không tiếp nhận bất kỳ ước chiến nào.”

Hả?!

Lời của Lý Tu Viễn, khiến sắc mặt của tất cả học sinh trong học cung đều trở nên kỳ quái.

Đánh không được rồi……

Thế nhưng, lý do lại làm cho người khác không thể nói gì.

Cho dù là Sở Thiên Nam cũng không cách nào bất mãn.

Ở trong Tàng Kinh Các đọc sách, Tàng Kinh Các của Tắc Hạ Học Cung, đó là nơi nào?

Đó là nơi bí mật nhất trong thiên hạ, nơi chỉ có đệ tử phu tử mới có thể di, chẳng kém gì bí cảnh chứa đựng cơ duyên.

La Hồng ở trong đó, rất có thể sẽ đươc ý chí thánh nhân tẩy rửa, hun đúc.

Tàng Thư Các cho dù là đệ tử phu tử cũng không được ra vào thường xuyên, cho nên, việc La Hồng vào Tàng Kinh Các chính là cơ duyên to lớn.

Sao lại vì một trận chiến cùng Sở Thiên Nam mà từ bỏ cái cơ duyên này được?

Sở Thiên Nam khí thế ngút trời, nghe Lý Tu Viễn nói, thần sắc hơi đổi, nhưng, khí thế trên người lại là không có chút nào suy yếu.

Vẫn duy trì dao động như cũ.

“Vậy ta sẽ đợi.”

Sở Thiên Nam nói.

Lão Hoàng đột nhiên dùng thanh đao bổ củi bổ ra một đao, kết giới vô hình lập tức bị chém ra ba trăm trượng, như là có một con đường đầy nắng hiện ra trước học cung.

Vạt áo Sở Thiên Nam bay lên, tử kim quan sáng chói lóa mắt, bước lên từng bước một.

Lão Hoàng nhếch miệng để lộ ra hàm răng ố vàng. Ông ta cũng định đặt chân bước lên học cung, nhưng mà, một cái chớp mắt tiếp theo, ông ta đột nhiên biến sắc.

Chỉ nhìn thấy trong sân rộng của học cung, Lý Tu Viễn một tay ôm La Tiểu Tiểu, búi tóc trên đầu cắm mấy đóa hoa đào, mặt lạnh lùng.

“Hoàng Lão Tà, bổ hoa đào rất vui phải không?”

Lý Tu Viễn nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK