• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 304 Dưới Nhị phẩm đều có thể tới chiến! (3)

Có điều thanh kiếm sáng kia còn chưa tới gần La Hồng, trên xe ngựa, Viên hạt tử ném gậy trúc ra.

Thanh kiếm sáng kia trong nháy mắt nổ tung trên không trung, một bóng trúc rơi xuống, mạnh mẽ đâm vào thuyền hoa, làm cho Nhị phẩm Lưu gia âm thầm ra tay trên thuyền hoa kia, nháy mắt mũi miệng chảy máu, bị gậy trúc đóng đinh trên thuyền hoa, hấp hối.

"Đại hội thưởng kiếm tất có quy tắc của đại hội thưởng kiếm, nếu ngấp nghé Phiêu Tuyết kiếm vậy thì tự chuẩn bị sẵn tinh thần bỏ mạng đi, quy tắc bày ra ở đây, nếu như công tử nhà ta chết dưới quy tắc, vậy thì cũng đành thôi, nhưng quy tắc quy định dưới Nhị phẩm mới có thể tham gia, Nhị phẩm mà cũng dám ra tay, Viên Thành Cương ta mắt mù chứ tim không mù."

Viên hạt tử lạnh lùng nói.

Giọng nói của ông vang vọng gầm gừ, giống như ông trời tức giận.

Một chiêu đã làm bị thương, suýt chút nữa giết chết Kiếm tu Nhị phẩm, nhưng vẫn hời hợt như đang ăn cơm uống nước.

Đây là uy thế của cao thủ trên Thiên bảng.

"Ngụy Thiên Tuế, lão phu nói đúng hay không?"

Viên Thành Cương nghiêng đầu nói với Ngụy Thiên Tuế đang chắp tay đứng trên chiếc thuyền hoa chính giữa.

Khuôn mặt trắng bệch của Ngụy Thiên Tuế cười cười, ngón trỏ và ngón giữa quấn một sợi tóc bạc buông xuống bên trán, cười nhạt: "Đương nhiên."

Sau đó cũng không nhiều lời thêm nữa.

Vẻ mặt La Hồng bình tĩnh, Nhị phẩm ra tay kia cũng không làm cho vẻ mặt của hắn có bất cứ thay đổi nào, hắn chắp tay sau lưng, vẫn phóng khoáng như cũ.

Hắn liếc mắt nhìn Ngụy Thiên Tuế, nở nụ cười, cười trắng trợn không thèm kiêng dè.

"Đại bá của La Hồng ta, tuyệt thế thiên kiêu, dù cho có bỏ mình thì kiếm của ông ấy tới lượt đám phế thải có thể đến tranh giành hay sao?"

"La Hồng ta không có tài cán gì, thực lực cũng thấp kém, mới Ngũ phẩm."

"Có điều hôm nay ta chính thức tuyên bố tại đây, muốn lấy được Phiêu Tuyết kiếm, muốn trở thành chủ của Phiêu Tuyết kiếm, thì hãy chuẩn bị sẵn tinh thần bỏ mạng đi."

"Lấy mặt hồ này làm võ đài, hôm nay bản công tử sẽ xếp đặt đấu trường sinh tử này, quy tắc vẫn như quy tắc cũ, dưới Nhị phẩm, đều có thể tới chiến!"

"Đánh thắng được ta, giết được ta thì có thể lấy được Phiêu Tuyết kiếm!"

Chớp mắt tiếp theo, mắt sáng như đuốc, khí Chính Dương như tiếng nổ vang của mặt trời nóng rực, một chữ "Chính" cực kỳ to lớn hiện lên trên đỉnh đầu, khoảnh khắc tiếp theo, chữ "Chính" như tiên nữ rải hoa, khổng tước xòe đuôi, vô cùng vô tận.

La Hồng liếc nhìn tất cả thuyền hoa trên mặt hồ, nhìn về phía những chiếc thuyền hoa rộn ràng tíu tít kia.

Cao giọng quát lên: "Các ngươi, dám không?!"

Dám không?

Các ngươi dám không?!

La Hồng ta mới Ngũ phẩm, Ngũ phẩm cực kỳ nhỏ yếu!

Đã bày ra cả sàn đấu sinh tử rồi, các người hãy mau tới giết ta, đừng sợ, người nào can đảm thì tới đi!

La Hồng hơi hất cằm lên, liếc nhìn toàn trường bằng nửa con mắt.

Miệt thị!

Chế nhạo!

Ăn nói hùng hồn mạnh mẽ lại làm cho toàn trường im lặng.

Ngay cả Ngụy Thiên Tuế cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ là La Hồng lại đưa ra quyết định như vậy.

Quyết định này rất điên cuồng.

Cho dù là La Hồng xếp thứ hai trên Hoàng bảng, thế nhưng trình độ năng lực không phải tuyệt thế gì, dù sao việc áp chế Gia Luật Sách, đánh bại Sở Thiên Nam, đều là mượn sức mạnh bên ngoài.

Năng lực của chính La Hồng cũng chỉ thuộc Ngũ phẩm, dù là Gia Luật Sách và Sở Thiên Nam ở đây cũng không dám phát ngôn bừa bãi như vậy.

Dù sao vào Tam phẩm cũng chính là tiến lên cấp độ của tu sĩ Thượng phẩm, đó chính là cảnh giới lột xác.

Tam phẩm là một cảnh giới tốt xấu lẫn lộn, kẻ yếu thì có lẽ thật sự yếu, nhưng kẻ mạnh mẽ... thì cũng mạnh đến đáng sợ!

Lần này La Hồng thật sự quá kiêu ngạo rồi!

Rất nhiều người trên thuyền hoa, khí tức lên xuống, một kẻ kiêu căng ngông cuồng như vậy thật sự làm không ít người không nhịn được muốn xông lên.

Huống hồ những người lần này tới tham gia đại hội thưởng kiếm, vốn là vì muốn xem trò cười của La gia, vốn là nể mặt Thái tử, muốn chà đạp thể diện của La gia.

Nếu La Hồng đã kiêu căng bày ra sàn đấu sinh tử.

Vậy đường đường chính chính giết chết La Hồng trên sàn đấu sinh tử này thì La gia cũng không thể nói gì được!

Trên xe ngựa, Viên hạt tử lại kinh ngạc.

Công tử... Lại làm chuyện khác người rồi.

Có điều, Viên hạt tử im lặng, có lẽ công tử thật sự có năng lực.

Trước đó công tử dùng tu vi Lục phẩm chiến đấu với Tứ phẩm, bây giờ dùng Ngũ phẩm chiến đấu với Tam phẩm...

Có lẽ... Được đó.

"Hay cho một La công tử kiêu ngạo."

"Sàn đấu sinh tử? Dưới Nhị phẩm đều có thể lên tùy thích, ngươi nghĩ ngươi là tồn tại vô địch trong Tam phẩm đấy à?"

"Một Ngũ phẩm nho nhỏ, nực cười, thật sự nực cười."

Tiếng cười nhạo quanh quẩn khắp bốn phương tám hướng.

Ầm!

Trong thuyền hoa có người tiên phong đi lên, vừa bước ra một bước, mặt hồ phút chốc sôi trào, có cột nước bắn lên, người này đạp cột nước, ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo.

Hắn quăng một tấm thơ văn vào người tên thái giám trên thuyền hoa ở giữa.

Nhưng mà trước khi thơ còn chưa kịp rơi vào tay của thái giám, La Hồng đã liếc mắt, giơ tay lên, kiếm khí gào thét.

Xì xào một tiếng.

Trang giấy viết thi từ kia nhất thời nát vụn, bị nghiền nhỏ vụn.

"Có thơ của ta ở trước, ai dám ra thơ?"

"Thơ của các ngươi cũng xứng với kiếm của đại bá ta sao?"

La Hồng cười nói.

Vừa nói dứt lời, sắc mặt của không ít văn nhân thi sĩ trên các thuyền hoa ở đây đều cực kỳ khó coi, lúng túng, phẫn nộ, nhưng cũng không thể nào nói được.

Thật sự là không bằng với thi từ của La Hồng, dám lấy ra, vậy thì cũng chỉ có thể làm trò cười cho thiên hạ mà thôi.

Vị Liễu tài tử kia ngửa đầu uống rượu, cười to: "Thơ hay thơ hay, ta buông bút, ta không bằng."

Những văn nhân thi sĩ ở xung quanh đều hơi biến sắc, đều mắng thật to, Liễu tài tử này đang làm gì?

Cứ tâng bốc người ta lên, diệt uy phong của mình như vậy?!

Sắc mặt La Hồng cũng hơi kỳ dị, Liễu tài tử này cứ pha trò xuất sắc như vậy... Hửm? Người của mình à?

Sắc mặt của người đạp nước bay tới kia có hơi khó coi.

Đệt!

Đó là thơ từ lão tử đã bỏ ra ba ngàn lượng bạc tìm người mua!

Con mẹ nó mi cứ thế nói thẳng là không bằng thơ của La Hồng.

Ba ngàn lượng bạc của lão tử coi như mất trắng à?!
Chương 305 Pháp ngoại cuồng đồ (1)

Chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt của tên này nhìn về phía La Hồng đây sự lạnh lùng nghiêm túc.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của đối phương.

Kiếm chỉ của La Hồng đè xuống, kiếm Thuần Quân lơ lửng bên người hắn toát ra kiếm khí lạnh lẽo âm trầm.

"Người đều phải chết, còn để ý tới tiền tài làm chi nữa?"

"Lưỡi kiếm của La Hồng ta không giết loại người vô danh, hãy xưng tên tuổi."

La Hồng nói.

Gã nam tử cao lớn đạp cột nước kia phút chốc cười to.

"Tại hạ, Chu gia Giang Lăng, Chu Hải! Võ tu Tứ phẩm Thiên Cương cảnh!"

Vừa dứt lời, một bước đạp trên sóng, làn sóng bắn ra tung tóe.

La Hồng nhanh chóng viết tên của người này lên trên Sách Da Người, sau đó thỏa mãn cất vào.

Nhìn Chu Hải đang đạp sóng bay đến, nụ cười nơi khóe miệng dần dần biến mất.

"Không phải Kiếm tu mà cũng tới giành kiếm sao?"

"Sàn sinh tử mà cũng lên góp vui, bị ngu à?"

La Hồng bĩu môi nói.

Võ tu Tứ phẩm Thiên Cương cảnh, thật sự rất mạnh.

Nhưng mà...

Lúc ta ở Lục phẩm đã có thể truy đuổi đánh nhau với Gia Luật Sách thuộc Tứ Phẩm đỉnh phong.

Bây giờ ta đã là Ngũ phẩm, có thể chùn bước hay sao?

La Hồng cứ ngỡ đâu sẽ có một Tam phẩm đi lên.

Nhưng mà người xuất hiện trước tiên lại là một tên Tứ phẩm...

Chậc, xem thường ai vậy?!

Trong nháy mắt con ngươi của La Hồng nhìn chăm chú.

Tinh Thần Hoa trong Nê Hoàn cung ở mi tâm run lên, như tỏa ra vô số phấn hoa.

Sau một khắc, Bách Thủ Tà Phật!

Và...

La Hồng đứng yên, sau lưng dường như hiện lên một pho tượng Phật hái hoa.

Thân hình đang đạp trên cột nước của Chu Hải bỗng chốc mơ màng ngơ ngác, tinh thần thảng thốt.

Mà kiếm chỉ của La Hồng giơ lên một cái.

Từng viên Sát châu quanh người hiện lên, Sát châu hóa thành kiếm.

Hóa thành kiếm khí màu đen, mũi kiếm chĩa lên vòm trời, rít gào xông lên tầng mây.

Sau đó La Hồng đưa một tay ra sau, một tay từ từ đè kiếm chỉ xuống.

Bầu trời giống như bị xé rách.

Mặt hồ Lạc Thần, ánh chiều tà đỏ rực như máu.

Một tòa kiếm sơn màu đen tựa như Côn Luân tiên sơn bỗng dưng đè xuống.

Côn Luân Kiếm!

Tinh thần của Chu Hải vừa bừng tỉnh khỏi Bách Thủ Tà Phật, bỗng chốc trừng to như muốn rách cả mí mắt.

Sau một tiếng gào thét bén nhọn, cương khí bàng bạc vọt lên, một quyền đánh về phía kiếm sơn!

"Phá cho ta!"

Tiếng rống giận dữ phát lên, kích động đến mức mặt mũi đỏ bừng.

Hắn ta muốn lấy sức mạnh phá kiếm sơn.

Hắn ta là Tứ phẩm, thân thể cường tráng, hắn ta có thể!

Trong lúc gào thét một quyền bằng máu thịt đụng vào kiếm sơn.

Sau đó, không có sau đó nữa.

Tiếng gào thét tắt lịm.

Thân thể của Chu Hải bị kiếm sơn đè nát, nháy mắt nổ tung thành vô số thịt vụn, bay tán loạn khắp nơi...

Kiếm sơn biến mất, chỉ còn sót lại một mảnh máu tươi và xương cốt, như mưa rơi ào ào rớt tán loạn xuống mặt hồ.

La Hồng vẫn trên mặt hồ, kiếm Sát Châu trôi nổi trên vai.

Hắn khoanh chân ngồi xuống, sóng nước lấp loáng, đường có ánh chiều tà mịt mờ, tựa như ảo mộng.

Trên mặt hồ, âm thanh lạnh lùng vang vọng.

"Lên tiếp."

"Người tiếp theo."

"Người tiếp theo"

Thanh âm bình tĩnh quanh quẩn ở ven hồ, hoàng hôn như ngọn lửa thiêu đốt, thiêu đỏ bầu trời, cũng thiêu đỏ cả mặt hồ.

Chiếu xuống thân ảnh bạch y như tuyết, đang ngồi xếp bằng trên mặt hồ như muốn cho đối thủ thêm một thần huyết y kia.

Ngũ phẩm, Lưu Nguyệt Hoa, chết dưới một kiếm.

Tứ phẩm, Chu Hải cũng chết dưới một kiếm này.

Bá đạo, mạnh mẽ.

Tiêu sái khoái ý.

Như một người cũng đủ trấn giữ quan ải, khí thế vạn người không thể khai thông.

Chu Hải bị một kiếm nghiền nổ tung, Côn Luân Kiếm này chính là kiếm thuật đã giết chết Cung Hạo ở trong Thiên Cơ bí cảnh trước đó, cũng chính là kiếm thuật mạnh nhất của Cung Hạo, hơn nữa còn là kiếm thuật sau khi hắn ta khổ tu ở Côn Luân Cung mới có được.

Thời điểm Cung Hạo chết, hắn ta xếp thứ bảy trên Hoàng bảng, trên thực tế, nếu hắn ta sử dụng phong thái chân chính của một kiếm này thì việc Cung Hạo tiến vào năm vị trí đầu trên Hoàng bảng chẳng phải là vấn đề.

Đáng tiếc, bây giờ, Cung Hạo đã chết.

Tuy rằng Cung Hạo đã chết, nhưng kiếm thuật của hắn ta lại ở trong tay La Hồng thể hiện ra phong thái của nó một lần nữa.

Chỉ một kiếm đã giết chết Tứ phẩm.

Tuyệt kỹ chấn quần phương.

Toàn bộ hồ Lạc Thần an tĩnh đến độ nghe thấy được cả tiếng tiếng châm rơi, rất nhiều cường giả đang ngo ngoe rục rịch trong thuyền hoa, cũng bình tĩnh lại.

Chu Hải có mạnh không?

Võ tu Tứ phẩm Thiên Cương cảnh, hơn nữa còn xuất thân từ thế gia Lăng gia, tuy không được tính là cường đại nhưng cũng không thể coi là yếu.

Nếu Chu Hải trẻ đi vài tuổi, thậm chí còn có cơ hội tiến vào Hoàng Bảng.

Thực lực Tứ phẩm hàng thật giá thật Nhưng vẫn bị La Hồng dùng một kiếm chém chết, nhanh đến mức người ta không kịp nhìn, thậm chí còn không kịp phản ứng.

Chu Hải chết, không ai có thể nói gì......

Vốn tưởng rằng Tứ phẩm ra tay có thể cùng La Hồng tranh phong một phen, nhưng không nghĩ tới, La Hồng lấy tốc độ như chớp đánh tới, đánh cường giả Chu gia chết cũng không kịp gọi cứu viện.

Rốt cuộc hồ nước khôi phục sự tĩnh lặng, thi thể bị áp lực ngiền thành thịt nát, tất cả đều rải vào trong hồ nước.

Từng ánh mắt nhìn thẳng vào La Hồng đang ngồi xếp bằng ở trên hồ, hơi thở dân trở nên dồn dập, có ngưng trọng, có kinh hãi, cũng có sát khí.

Bạch y trên hồ vẫn phong lưu.

La Hồng lấy hồ làm lôi đài, bày ra đấu trường sinh tử, chấn kinh toàn bộ phủ Giang Lăng, kinh động đến tất cả môn khách giang hồ đến quan sát.

Trên thuyền hoa trung tâm, Ngụy Thiên Tuế chắp tay, híp mắt.

Nhìn bạch y ngồi xếp bằng kia, tươi cười trên khuôn mặt lão ta dần dần biến mất.

"Khó trách người này có thể được Văn Thiên Hành khen ngợi như vậy, quả nhiên......Bất phàm, có thể được Trấn Bắc vương coi trọng như thế, đích xác xứng với cái danh là chân long của La gia.

Nguy Thiên Tuế chậm rãi nói, lão vừa dứt lời, sát khí quanh quẩn trong ngữ khí lại càng khiến người ta thêm sởn tóc gáy.

Hai tên tiểu thái giám theo phía sau lão, thân hình run nhè nhẹ.
Chương 306 Pháp ngoại cuồng đồ (2)

"Bổn gia đã hiểu, khó trách người này dám lộ diện sớm như vậy, hắn muốn ngăn cản đại hội thưởng kiếm này"

Trong âm thanh bén nhọn của Ngụy Thiên Tuế mang theo tiếng cười lạnh, nhìn thấu vài phần mục đích của La Hồng.

"Giết hết những kẻ đến đoạt kiếm, đại hội thưởng kiếm này...... ắt sẽ thành trò cười."

"Có ý tứ, gan phách mười phần, nhưng....... Hắn thật sự cho rằng một Ngũ phẩm nho nhỏ như hắn có thể trở thành tồn tại vô địch trong tầng lớp tu sĩ dưới Nhị phẩm hay sao."

Nguy Thiên Tuế cười nhạo Viên hạt tử ở trên xe ngựa, gương mặt tràn đầy nếp nhăn, vẻ mặt lạnh nhạt.

Một kiếm của công tử đã giết chết Chu Hải Tứ phẩm cũng chỉ hành động bình thường, Viên hạt tử cũng không kinh ngạc, cái này chẳng qua cũng chỉ là đồ ăn khai vị thôi.

Tiểu Đậu Hoa kích động ôm lấy kiếm Thiên Cơ, kích động đến mức mặt mũi đỏ bừng vì phấn khích.

"Công tử, giỏi...... Thật là lợi hại!"

Dùng một kiếm chém chết Tứ phẩm, cực kỳ mạnh mẽ.

Nàng đã chứng kiến toàn bộ quá trình công tử trở nên mạnh mẽ, hiện giờ người đã mạnh như vậy, nàng thân là kiếm thị của công tử cũng cảm thấy vinh dự lây.

Nhóm môn khách giang hồ bên ven hồ đều kích động không thôi, đây là đại sự mười năm khó gặp, bọn họ không kịp xem đại sự huyện An Bình lúc trước, lúc này Lạc Hồng công tử lấy hồ Lạc Thần làm sàn đấu, bày ra lôi đài sinh tử, quả thực đã khiến cho lỗ chân lông của từng hiệp khách đều căng tràn cảm giác sảng khoái.

Tin tức được truyền đi rất nhanh, truyền tới toàn bộ phủ Giang Lăng, trong phủ Giang Lăng to như vậy, môn khách giang hồ vô số, một số môn khách giang hồ không có ý định đi xem trận chiến này cũng biết La Hồng một người, một kiếm, bạch y tuyết trắng, đơn độc ngồi trên hồ Lạc Thần, chiếm hết phong lưu tiêu sái của đại hội thưởng kiếm cũng buông động tác trong tay xuống, đi tới ven hồ.

Cách ven hồ Lạc Thần không xa có một tòa lầu thấp.

Tri phủ Trương Tĩnh Chi chắp tay sau lưng, đứng an tĩnh, từ tòa lầu này nhìn ra hồ Lạc Thần phía xa, có thể thu tất cả tình cảnh trên hồ vào đáy mắt.

Mà ở bên cạnh Trương tri phủ còn có thống lĩnh phủ quân.

Giờ phút này, sắc mặt thống lĩnh phủ quân có chút quái dị, nhìn sắc mặt âm tình bất định của Trương tri phủ, không biết nên nói gì.

"Tri phủ đại nhân, điều này...... hợp quy củ sao?"

Ánh mắt Trương Tĩnh Chỉ nheo lại, trong lúc nhất thời có chút không biết nói gì.

Vừa lúc trước ở trước cửa thành, y bảo La Hồng chỉ cần tuân thủ quy củ, y có thể bảo đảm an toàn cho La Hồng.

Kết quả, La Hồng vừa vào hồ Lạc Thần đã bắt đầu giết người ngay.

Dùng một kiếm giết người, trong chốc lát, đã giết hai người, quan trọng là hai người này đều là người của thế gia trong phủ Giang Lăng.

"Giết người trong phủ Giang Lăng...... Hình như không hợp quy củ." Thống lĩnh phủ quân do dự nói.

Trương tri phủ liếc mắt nhìn gã, nói: "Ngươi có thể coi đây là cuộc báo thù trong giang hồ bình thường..."

"Hơn nữa, đây là quy củ do chính La Hồng định ra, lôi đài sinh tử, người khác có thể giết hắn, hắn cũng có thể giết người khác, cho nên...... cũng nằm trong quy tắc"

Trương tri phủ nói.

Thống lĩnh phủ quân mang vẻ mặt dở khóc dở cười: "Điều này xem như lỗ hổng trong quy tắc sao? Ngông cuồng nhưng không phạm luật sao."

Trương Tĩnh Chỉ lại không nói gì nữa.

Trận chiến trên hồ Lạc Thần, vô số môn khách giang hồ hò hét sảng khoái rất đã nghiền.

Mà trong lòng rất nhiều người lại là phẫn uất, sát khí nổi lên bốn phía.

Từng chiếc thuyền hoa xuôi theo dòng nước, kéo ra khoảng cách, có rất nhiều người từ trong khoang thuyền buông hoa khôi mỹ nữ trong tay, đi ra, đứng lặng ở trên boong thuyền, nhìn chằm chằm hồ Lạc Thần đang trở thành sàn đấu sinh tử của nam nhân bạch y.

Phiêu Tuyết kiếm treo ở phía trước thuyền hoa, kiếm khí như tuyết quang, trong lúc hoàng hôn chiếu rọi tỏa ra ánh sáng mê ly, lộng lẫy.

Nhưng, giờ phút này, không người nào chú ý tới một Phiêu Tuyết kiếm vang danh thiên hạ này.

Bọn họ đều nhìn chăm chú vào kiếm khách một thân áo trắng kia.

Không ít người sắc mặt khẽ biến, cái chết của Chu Hải đã có tác dụng làm người khác kinh sợ.

Ở đây có không ít người mạnh hơn Chu Hải, nhưng những người có thể một kiếm chém chết Chu Hải cũng không nhiều.

La Hồng......mạnh đến đáng sợ.

Hắn có vốn liếng rất lớn.

Đệ nhị Hoàng bảng, danh bất hư truyền.

"Một người thủ lôi đài có thể trụ được bao lâu?"

"Sức người cũng sẽ có lúc cạn kiệt, dù sao thì sức lực một người cũng hữu hạn, cuối cùng cũng sẽ tiêu hao sạch sẽ."

"Nếu xa luân chiến (1), La Hồng ngươi ......có thể chịu được bao lâu?"

(1) Trong Binh thư của Tôn Tử, "xa luân chiến" là phương pháp sử dụng 2 cánh quân xa thay nhau tấn công làm đối thủ xoay sở không kịp, liên tục bị động, không biết nên tập trung đối phó với bên nào.

Thanh âm yếu ớt không biết từ trong thuyền hoa nào phiêu đãng truyền ra.

La Hồng điên cuồng thật, nhưng nếu có thể lấy sức của một người làm kinh sợ nhiều tu sĩ, chiếm hết phong lưu của đại hội thưởng kiếm lần này vẫn có chút hơi quá.

Bởi vì, dù sao La Hồng cũng chỉ là một người.

Trong thuyền hoa Ngô gia.

Ánh mắt của một người trung niên đeo hộp kiếm sâu thăm thẳm, nhìn chằm chằm La Hồng.

"Đó là La Hồng, bạn tốt mà Ngô Mị Nương kia kết giao được ở trong học cung sao?"

Người trung niên hỏi.

Một thủ hạ bên người gã liền gật đầu.

"Học cung đúng thật là một nơi tốt, tuổi trẻ thật tốt biết bao, Ngô Mi Nương ở trong học cung có thể biết được người bạn tốt như vậy, thật là hâm mộ"

"Nếu đến lúc người này trưởng thành vẫn còn duy trì quan hệ với Ngô Mị Nương, tương lai người sở hữu được vị trí kiếm đạo đứng đầu Ngô giahẳn sẽ là Ngô Mị Nương"

Tên trung niên buồn bã nói: "Vậy con ta...... Còn cơ hội sao?"

Gã ngẩng đầu nhìn bầu trời rực rỡ ánh vàng, cười cười.

"bi liên hệ với tu sĩ của mấy thế lực lớn, xa luân chiến để hắn tiêu hao hết kiếm khí, nguyên khí, lẫn tỉnh khí thần của hắn"

"Một người chặn đại hội thưởng kiếm, quá điên rồ."

"Đã điên thì chắc chắn phải trả giá"

Gã trung niên nói, làm đôi mắt của thủ hạ phía sau gã trở nên ngưng trọng, sau đó, thủ hạ khom người, rời khỏi thuyền hoa.
Chương 307 Pháp ngoại cuồng đồ (3)

"Người tiếp theo"

La Hồng nhíu mày, lần thứ hai lên tiếng.

"Sao lại không có ai thế này? Các ngươi dám đến đoạt kiếm của đại bá La Hồng ta mà lại không có chút can đảm này sao?"

La Hồng nhàn nhạt nói, trong giọng nói mang theo vài phần châm chọc.

Đừng nha, hắn còn chưa thoải mái đâu?!

Hắn mới viết hai cái tên trên sách da người thì có thể đạt bao nhiêu tội ác? Còn chưa bằng được sự sung sướng khi thu hoạch tội ác trong Thiên Cơ bí cảnh lúc trước.

La Hồng đã mong đợi đại hội thưởng kiếm lần này từ lâu, nhưng đừng kết thúc đầu voi đuôi chuột như vậy chứ, sẽ làm hắn khó chịu.

Lời La Hồng vừa dứt.

Trong thuyền hoa đã có người ra tay.

Bay vụt ra, hơi thở rung chuyển, là một Ngũ phẩm......

Hửm?

La Hồng cảm thấy ngoài ý muốn, hắn kiêu ngạo như vậy vậy mà còn có tên Ngũ phẩm đi tìm cái chết?

Tên ngũ phẩm này vừa xuất hiện, tức khắc từng lá từng lá bùa chú đạo môn trôi nổi phóng ra, đây đều là đạo phù, là đạo phù mà không cần phải là tu sĩ đạo môn cũng có thể thúc giục được, giá trị xa xỉ.

"Sau này những người tới khiêu chiến ta, nhớ báo tên mình"

La Hồng nói.

"Nếu không đến chết cũng không được biết tên, đúng là quá thảm"

Tên Ngũ phẩm kia vô cùng ngưng trọng, cắn răng nói: "Chu gia, Chu Thụy."

Sau khi gã báo tên thì đột nhiên kích hoạt từng đạo bùa chú đạo môn.

Oanh!

Bùa chú đó hóa thành lực sĩ mặc phù giáp, bay vút qua mặt hồ, đánh về phía La Hồng.

Bùa chú này, giá cả sang quý, uy lực không hề tầm thường, nhưng La Hồng lại nhíu mày, Linh hoa phù như từng cánh hoa nở rộ, dễ dàng tìm được sợi tơ sinh khí mà Chu Thụy dùng linh khí trời đất để thao túng lực sĩ.

Kiếm vừa xuất ra đã chặt đứt sợi tơ này.

Chỉ trong nháy mắt, Chu Thụy đã mất khả năng kiểm soát sợi tơ, sắc mặt đại biến:

"Không, ta nhận thua!"

Chu Thụy gầm nhẹ, xoay người bay về phía thuyền hoa của Chu gia.

Gã bị phái tới tiêu hao tinh khí thần của La Hồng, gã thật sự không muốn, nhưng Chu gia cho gã một ít bùa chú sang quý cho nên gã định thử một lần.

Mới thử một lần đã lộ ra điểm yếu rõ ràng đến vậy.

La Hồng không nhanh không chậm viết tên Chu Thụy trên quyển số nhỏ.

Ngồi xếp bằng trên mặt hồ như cũ, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên.

"Bước lên lôi đài sinh tử của hồ Lạc Thần này, ta và ngươi nhất định phải phân sinh tử, ngươi đánh không lại liền chạy trốn......

Coi sống chết là chuyện đùa sao?"

La Hồng nhàn nhạt nói.

Ngay sau đó, hắn nhẹ nhàng gõ vào Thuần Quân kiếm.

Thuần Quân kiếm tức khắc gào thét bay ra, xuyên qua phù lực sĩ đã mất đi khống chế, khiến cho phù lực sĩ hóa thành bùa chú rách, bay xuống mặt hồ.

Một kiếm xé rách tạo nên tiếng nổ lớn.

Áp lực bốn phía bay về phía Chu Thụy "Ta nhận thua!"

Trong ánh mắt Chu Thụy đây sợ hãi, chạy như điên về thuyền hoa của Chu gia.

Bỗng nhiên, gã sởn tóc gáy, bước chân như bị bùn lầy bao trùm, chuyển động trở nên vô cùng khó khăn.

Lại thấy trong bóng dáng gã chiếu rọi trên mặt hồ, có một bàn tay màu đen nắm lấy mắt cá chân gã.

Phụt!

Thuần Quân kiếm xẹt qua.

Trực tiếp chém đứt đầu Chu Thụy, một khối thi thể không có đầu, vô lực ngã vào hồ Lạc Thần, khiến mặt hồ gợn lên từng đợt sóng.

"Định dùng xa luân chiến tiêu hao lực lượng của ta? Phái Ngũ phẩm tới làm gì thế?"

La Hồng cười nhạo.

Tiếng cười này như một cái tát, hung hăng tát vào mặt rất nhiều người.

Trong thuyền hoa của Chu Gia, lại có người vụt ra.

"Báo tên." Thanh âm La Hồng truyền ra.

"Chu gia, Chu Khải"

Người mới tới quát lớn, lần này là Tứ phẩm, hiển nhiên Chu gia cũng đã rõ ràng, muốn dựa vào Ngũ phẩm để tiêu hao lực lượng của La Hồng không quá khả thi, đệ nhị Hoàng bảng, bất khả chiến bại trong cùng cấp không phải chỉ là hư danh.

La Hồng lại cắm đầu vào quyển sách nhỏ, viết tên xuống.

Ngay sau đó, kiếm Sát Châu chen chúc xuất ra hóa thành một ngọn núi kiếm, hình dáng giống như một chiêu đã giết chết Chu Hải, Côn Luân Kiếm.

Tinh thần của vị Chu Khải này run lên từng đợt, quát lên chói tai, không hề chống cự, trên mặt hồ bay vụt đi, nhanh chóng di chuyển, muốn thông qua tránh né để lôi kéo La Hồng đánh theo kiểu du kích, tiêu hao lực lượng của La Hồng.

La Hồng ngẩng đầu nhìn hắn ta như nhìn một tên ngốc.

Sau đó, Phật hóa trăm tay, Tà Phật giáng thế.

Tà ảnh cũng từ trong bóng dáng Chu Khải thò tay ra, nắm lấy chân hắn ta.

Thân hình Chu Khải cứng lại, sởn tóc gáy, còn chưa hiểu được vì sao đã bị núi kiếm nghiền nát.

Lại chết mất rồi......

Lại bị hạ gục trong nháy mắt.

Máu tinh nồng đậm tràn ngập mặt hồ, không có lấy một mảnh xương.

Nếu nói lần đầu tiên là trùng hợp, vậy thì lần thứ hai chính là thực lực chân chính.

Cho dù không dựa vào ngoại lực, La Hồng cũng dễ dàng trấn áp được thực lực Tứ phẩm, thậm chí có thể giao phong cùng Gia Luật Sách, Sở Thiên Nam, hai vị thiên kiêu Hoàng bảng.

Trái tim băng giá, sợ hãi......

Những điều vốn đã được tính toán tốt, kế hoạch tiêu hao lực lượng của La Hồng lại bắt đầu dao động.

Suy cho cùng, trong kế hoạch của bọn họ, đánh không lại La Hồng sẽ bỏ chạy, mục đích chủ yếu là tiêu hao thực lực của La Hồng.

Kết quả, một khi ra tay sẽ không có cơ hội bỏ chạy từ trong tay La Hồng.

Nếu muối ra tay rồi bỏ chạy ư, không thể, đây hoàn toàn là lấy mạng của mình để bỏ vào.

Rất nhiều tu sĩ trong thuyền hoa trầm mặc.

Chu gia cảm thấy đau khổ vô cùng, Chu gia lúc này chính là......

mất máu nghiêm trọng.!

Trên mặt hồ, La Hồng vẫn ngồi xếp bằng, thậm chí mông cũng không dịch chuyển đi chút nào, cười đến xán lạn.

"Hóa ra cũng chỉ có như vậy, a miêu a cẩu cũng xứng tới tranh kiếm của đại bá ta"

La Hồng cười nhạo.

Bỗng nhiên.

La Hồng nheo mắt lại.

Mặt trời đỏ như lửa chiếu trên mặt hồ, có một trận gió lạnh đột nhiên thổi qua.

"Quỷ Kiếm Tông, Thôi Khuê"
Chương 308 Pháp ngoại cuồng đồ (4)

Thanh âm u ám kéo dài quanh quẩn như thanh âm dùng đao mài trên phiến đá.

Rất nhiều cường giả trong thuyền hoa đều có tinh thần hẳn lên.

Quỷ Kiếm Tông?

Tông môn Tà tu hạng nhất trong danh sách đăng ký chính thức của vương triều Đại Hạ!

"Thôi Khuê? Hiện đang đứng hạng mười một trên Hoàng bảng, Thôi Khuê?"

"Một vị thiên kiêu trên Hoàng bảng? Tuy là Tà tu, nhưng ...... Rất cường đại!"

"Tới! Rốt cuộc cũng có người nên hình nên dạng ra tay rồi."

Không ít người kích động, môn khách giang hồ vây xem đều trừng lớn mắt, sợ mình sẽ bỏ lỡ cảnh chiến đấu kế tiếp.

Chỉ nghe tiếng người, không thấy bóng người.

Khí Tà Sát nồng đậm cuồn cuộn xuất hiện.

La Hồng ngồi xếp bằng trên mặt hồ, bạch y đột nhiên phiêu đãng bay lên.

Hắn nheo mắt lại.

Tìm vị trí của Thôi Khuê này.

Bỗng dưng, La Hồng cúi đầu.

Hồ nước dưới mông, dường như có một đoàn sương đen đang không ngừng tới gần, càng lúc càng lớn trong mắt La Hồng.

Ngay sau đó, hóa thành quả cầu tà sát màu đen thật lớn, nổ ra những đợt sóng kinh thiên, bao phủ La Hồng!

Oanh!

Hồ nước nổ tung, vô số khí Tà Sát cuồn cuộn tuôn ra.

Một thân ảnh được một đạo khí Tà Sát màu đen bao phủ hoàn toàn, rút kiếm trên lưng ra, hai tay cầm kiếm.

Thôi Khuê cảm thấy hơi hưng phấn, không nghĩ tới lồng giam tà sát lại dễ dàng vây khốn La Hồng đến vậy.

Quá đơn giản đi!?!

Cho dù La Hồng có một thân khí Chính Dương nhưng nếu đã bị lồng giam tà sát bao vây thì Thôi Khuê cảm thấy mình gần như thắng được hơn một nửa.

Kể cả là Sở Thiên Nam bị lồng giam tà sát này bao vây cũng phải chịu nhiều đau khổ.

Dù sao La Hồng cũng chỉ là một tên Ngũ phẩm, cho dù sát phạt mạnh mẽ nhưng chắc hẳn không có sức chống cự lớn như Sở Thiên Nam.

"Đệ nhị Hoàng bảng ...... Hóa ra cũng chỉ như vậy"

Thôi Khuê tay cầm kiếm, cười.

Ngay sau đó gã hóa thành một đạo kiếm quang màu đen, chui vào lồng giam tà sát, phóng thích sát khí.

Trong lồng giam tà sát.

La Hồng bày ra vẻ mặt mơ màng, hắn gặp được tà tu?!

Hắn trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, không phải tà tu Thiên Địa Tà Môn, mà là tà tu được chính thức công nhận!

Nhìn lồng giam tà sát xung quanh, khuôn mặt La Hồng hiện lên kinh ngạc, sau đó không nói gì mà bày ra vẻ mặt vui sướng như nhặt được tiền.

Đan điền đáng thương bị ma kiếm A Tu La hút khô, khí Tà Sát hiện giờ đang thiếu đến đáng thương lại còn ở trạng thái khô cạn.

Vị tà tu này tới thật quá đúng lúc!

Vận chuyển công pháp.

Một lực hút đột nhiên vận chuyển.

Khí Tà Sát trong nhà giam nháy mắt bị đan điền La Hồng hấp Một đạo kiếm quang màu đen đánh úp lại.

Tâm thần La Hồng vừa động, phía trên đỉnh đầu hắn có một đống chữ thánh ngôn chữ "Chính tuôn ra.

Thôi Khuê bị một đống thánh ngôn chữ "Chính" chói lòa đến mù mắt này ập vào mặt, khí Chính Dương uy vũ hùng tráng khiến thân thể gã nhũn ra, sức chống cự rơi về con số không, lâm vào trạng thái hoảng hốt vô cùng.

La Hồng bấm tay bắn ra, bắn bay kiếm của Thôi Khuê, vươn tay bóp lấy cổ gã, nhấc toàn thân gã lên.

"Nho tu Ngũ phẩm...... Vấn Tâm?"

Giọng nói Thôi Khuê nghèn nghẹn, thanh âm chua xót quanh quẩn mặt hồ.

"Tà tu?"

La Hồng nhìn Thôi Khuê bằng sắc mặt cổ quái.

"Tà tu cũng dám phạm tới ta?"

Ngay sau đó, tròng mắt Thôi Khuê đột nhiên trợn to, gã cảm giác được toàn bộ lực Tà Sát trong cơ thể đang bị La Hồng hút đi hết "Ngươi, không đúng......

Oanh!

Lồng giam tà sát chợt tan rã.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng hình ảnh trên mặt hồ.

Trong hình ảnh ấy, La Hồng đứng lên, vươn tay bóp lấy cổ Thôi Khuê, bạch y phiêu dật, chính khí như lửa, chữ "Chính" như khổng tước xòe đuôi, như sao đầy trời, tà khí trên người Thôi Khuê như băng chảy tuyết tan, giống như...... Bị tỉnh lọc.

Sau đó.

Trong trong ánh mắt dại ra vì kinh hãi, không thể tin được của mọi người.

Một tiếng rắc giòn giã vang lên.

Thôi Khuê, tà tu Quỷ Kiếm Tông, hạng mười một trên Hoàng Bị bóp gãy cổ.

Hạn hán gặp mưa rảo.

Thống khoái!

Dưới ánh nhìn chăm chú của vạn người, La Hồng bóp chết Thôi Khuê, một Tà tu Tứ phẩm, nội tâm lại như được ăn mật.

Người tốt!

Tà tu quả nhiên đều là người tốt!

La Hồng đang lo tà sát khí trong đan điền chưa được khôi phục khiến con át chủ bài có thể dùng được ở Giang Lăng sẽ thiếu nhiều, mà sự xuất hiện của tên Thôi Khuê này lại giống như tia nắng mặt trời xé tan bóng đêm vô tận làm La Hồng cảm giác được sự ấm áp dào dạt.

Hóa ra đây chính là...... Nhân gian có chân tình, nhân gian có chân ái!

Buông tay.

Thôi Khuê bị hút khô khí tà sát, cơ thể bị vặn gãy cổ tức khắc mất đi sức sống, trên gương mặt gã còn lưu lại về hoảng sợ, khó tin còn có.... hoài nghi nhân sinh trước lúc tử vong.

Trong ánh mắt gã vẫn còn hiện lên ánh nhìn như đã phát hiện ra một bí mật lớn đáng sợ.

Bùm.

Một tiếng vang lên, thi thể Thôi Khuê ngã vào trong hồ Lạc Thần như ngã vào vòng ôm của hò Lạc Thần, vô lực chìm vào đáy hồ.

Trên mặt hồ, La Hồng mặc bạch y trắng như tuyết, Thuần Quân kiếm an tĩnh bên người.

Khí Chính Dương càng thêm lộng lẫy khiến không ít người không đám nhìn thẳng, cảm giác được vài phần chói mắt đến chảy cả nước mắt.

Sáng...... Sáng quá!

Còn có vô số chữ 'Chính' nở rộ trên đỉnh đầu, mỗi một chữ 'Chính' đều là chân ngôn thánh nhân, những chữ 'Chính' như sao trải đầy trời, thỉnh thoảng lại loé lên ánh sánh lấp lánh.

Tĩnh mịch, không tiếng động.

Thôi Khuê - đứng thứ mười một trên Hoàng bảng, thực lực Tứ phẩm đỉnh phong, thiên kiêu của Quỷ Kiếm tông, nhưng gã ......

Bị hạ gục trong tay La Hồng trong nháy mắt!

Không, phải nói là bị tỉnh lọc!

Lực tà sát trên người Thôi Khuê trước mặt La Hồng hoàn toàn không tạo thành uy hiếp gì, bị tỉnh lọc đến sạch bách.

Đây là thiên địch khắc chế sao?

"Đệ nhị Hoàng bảng thật sự rất mạnh!"

"Nho tu Ngũ phẩm, Vấn Tâm cảnh!"

"La Hồng đúng là đệ tử của Phu Tử, một Nho tu chính thống, Thôi Khuê bị ấm đầu mới dám đi trêu chọc Nho tu"

"La Hồng trở thành đệ tử của Phu Tử đâu được bao lâu? Chắc Thôi Khuê không ngờ rằng La Hồng đã trở thành Nho tu Ngũ phẩm"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK