Hình Nhất Nặc cũng trở nên bình tĩnh. Tuy rằng cô rất sợ hãi, nhưng cô không muốn cảm xúc của mình khiến Ôn Lương Diệu lo lắng.
Ôn Lương Diệu giờ phút này đăm chiêu suy nghĩ hét thảy, đều là sự an toàn của Hình Nhất Nặc. Thậm chí bản thân anh ở trong nguy hiểm, anh cũng không khẩn trương như vậy.
“Nhất Nặc, anh sẽ cho người sắp xếp một chiếc trực thăng đến đây, đến lúc đó chúng ta đi trước.” Ôn Lương Diệu không dám lấy an toàn sinh mệnh của cô ra thử.
“Được.” Hình Nhất Nặc gật đầu.
Ôn Lương Diệu lập tức ở một bên gọi điện thoại sắp xép. Vừa lúc gần đó có một công ty thuộc tập đoàn hợp tác với Ôn thị, công ty đó lập tức nhận mệnh lệnh. Sáng sớm ngày mai, phái đến một chiếc trực thăng, đại khái cần ba giờ mới đến nơi.
Đêm nay, sẽ là một đêm khó ngủ.
Trong phòng, Ôn Lương Diệu bưng một ly nước ấm đưa cho Hình Nhất Nặc. Hình Nhất Nặc nhìn anh, sợ hãi trong lòng đột nhiên biến mắt. Có anh ở bên cạnh, những chuyện đã trải qua đã tính là gì? Trong suốt đường đi, những gì cô khát vọng nhát, không phải là ở bên cạnh anh sao? Thậm chí là gió to bão tuyết, đối với họ đều là một loại khảo nghiệm. Ôn Lương Diệu ôm chặt cô, loại tâm tình vừa rồi lúc cô đột nhiên biến mất, cả đời này anh không bao giờ muốn trải qua nữa.
Cho nên, anh tin tưởng trong thời gian mình hôn mê, cô chờ đợi có bao nhiêu vất vả.
“Nhất Nặc, em có muốn lên giường nghỉ ngơi một lúc không?
Anh trông chừng giúp em.” Ôn Lương Diệu nhìn trong mắt cô xuất hiện một chút mệt mỏi.
Hình Nhất Nặc lắc đầu, tựa vào vai anh: “Ở bên cạnh anh là tốt rồi.”
b Lúc này, số của Kỷ Dạ Trạch lần nữa gọi đến, Ôn Lương Diệu nghe máy: “Alo, anh thế nào?”
“Tôi vừa xâm nhập vào danh sách đăng ký trên tàu, đem số phòng của hai người xóa bỏ, cho nên dù cho nhóm sát thủ đó muốn điều tra hai người, hẳn là cũng tương đối khó khăn…
hừ…” Bên kia truyền đến âm thanh đau đớn của Kỷ Dạ Trạch.
“Anh làm sao vậy?” Ôn Lương Diệu quan tâm hỏi.
“Không có gì… chỉ là… bị bắn vào vai, không sao.” Kỷ Dạ Trạch ra vẻ thoải mái nói.
Ôn Lương Diệu tuy rằng không vui vì anh ta đem phiền phức đến cho họ, nhưng nghe anh ta bị thương cũng không thể không quản.
“Anh có thể đến phòng tôi không? Tôi băng bó cho anh.”
“Có thể không? Hai người bằng lòng giúp tôi?” Kỷ Dạ Trạch giống như cảm nhận được một chút ấm áp.
“Anh đến đây đi! Chỉ cần không đem hai tên sát thủ kia đưa đến là được.” Ôn Lương Diệu nhắc nhở.
“Được!” Kỷ Dạ Trạch có chút suy yếu đáp một câu.
Ôn Lương Diệu ngắt máy, Hình Nhát Nặc không khỏi quan tâm hỏi: “Anh ta làm sao vậy?”
“Bị thương, lấy thân phân của anh ta không thể đến phòng y tế.
Cho nên anh lo lắng tính mạng anh ta gặp nguy hiểm.” Ôn Lương Diệu không thể thấy chết mà không cứu.
Mười phút sau, chuông cửa phòng Ôn Lương Diệu vang lên.
Anh lập tức để Hình Nhất Nặc tránh đi, anh di đến mở cửa, liền thấy Kỷ Dạ Trạch đang tựa vào cửa.
Anh mở của ra, Kỷ Dạ Trạch vừa tiến vào cả người liền ngã xuống.
Ôn Lương Diệu đóng cửa lại, thấy cả vai anh ta đều là máu, xem ra là mắt máu quá nhiều nên ngắt xỉu.
Ôn Lương Diệu đặt anh ta lên ghế sofa, để Hình Nhất Nặc nhanh chóng lấy hộp thuốc đi tới. Ở trong này cũng chỉ có thể băng bó đơn giản, hy vọng Kỷ Dạ Trạch có thể vượt qua.
Hình Nhất Nặc có chút sợ máu, cô đứng bên cạnh nhìn cách Ôn Lương Diệu băng bó, hoàn hảo khiến miệng vét thương ngừng chảy máu.
“May mắn là viên đạn không trúng chỗ nguy hiểm, nếu không chỉ sợ không thể cứu.” Ôn Lương Diệu băng bó xong, nhặt máy tính của anh ta lên. Kỷ Dạ Trạch vẫn đang trong trạng thái xâm nhập vào mạng nội bộ của con tàu
Ôn Lương Diệu liếc mắt nhìn một cái liền bắt đầu dùng máy tính của anh ta điều chỉnh giám sát toàn bộ hành lang tầng 6, luôn chú ý những người ra vào.
Ôn Lương Diệu cũng là một học bá thuộc loại thiên tài, lúc 22 tuổi anh đã cầm được 2 bằng cử nhân. Lúc này, anh hoàn toàn có thể điều khiển máy tính của Kỷ Dạ Trạch, nắm trong tay toàn bộ chuyển động của con tàu.
Hình Nhất Nặc nhìn Kỷ Dạ Trạch, thở dài một tiếng, một kỳ nghỉ êm đẹp xem ra là phải kết thúc rồi.