Lý Sâm gật đầu, duỗi tay ấn chuông cửa phòng của Tô Thắm.
Tô Thắm đang ở trên ban công, định đi ngủ thì bất thình lình truyền tới tiếng chuông cửa, dọa cô giật hết cả mình, cô nhíu mày, là ai vậy chứ, muộn như vậy rồi còn tới ấn chuông cửa?
Lẽ nào là khách uống say? Hay là tên tội phạm nguy hiểm nào?
Tô Thắm lập tức nắm chặt tay, giữ chặt điện thoại trong tay.
Đồng thời cô liền nghĩ tới con dao gọt hoa quả trên bàn, cô vội vã cầm lên nắm chặt trong tay rồi từng bước đi ra của.
Dựa vào ánh đèn lờ mờ trong phòng nín thở nhìn người ở bên ngoài thông qua mắt mèo.
Ánh đèn ở hành lang bên ngoài vẫn còn sáng, hơn nữa người đàn ông đang đứng ở bên ngoài cửa phòng cô hiện ra vô cùng rõ ràng.
Tô Thắm thầy được rõ người này liền bị dọa sợ đến trợn to hai mắt, sao lại là Lý Sâm?
Mà lúc này đây, Lý Sâm cũng sợ rằng cô không nhìn rõ người tới là ông, ông còn lùi lại về phía sau một bước, nhìn về phía mắt mèo mỉm cười một chút.
Tô Thắm lại xác định thêm một lần nữa, là Lý Sâm, sao ông lại tới đây? Trên đời này ngoại trừ ba mẹ và người thân ra thì người mang lại cảm giác an toàn và đáng dựa vào nhát chỉ có Lý Sâm mà thôi.
Tô Thấm bật đèn trong phòng khách lên, trực tiếp mở cửa phòng ra, thấy Lý Sâm đứng bên ngoài cửa: “Chú Lý, sao chú lại tới đây?”
Lý Sâm có chút bất đắc dĩ: “Không chỉ mình chú tới.”
Tô Thắm đang đứng ở trong phòng nên cô chỉ thấy mỗi Lý Sâm đứng ở bên ngoài cửa, mà không thấy một người đàn ông khác đang núp ở bên cạnh.
“Còn ai nữa ạ?”
Tô Thấm không khỏi kinh ngạc, Lý Sâm còn dẫn theo ai tới?
Đúng lúc này, một giọng nam quen thuộc truyền tới, trầm thấp mà có lực: “Còn có tôi.”
Sau đó thân ảnh của Hiên Viên Thần từ bước tường bên cạnh bước ra.
Thân ảnh cao lớn mà áp bách tựa như một tắm lưới dày đặc bao phủ lấy Tô Thắm.
Lý Sâm lại lùi về phía sau một bước rồi rời đi, lúc này mà ông vẫn còn đứng ở đây thì cản trở biết bao.
Tô Thắm khiếp sợ che miệng lùi về phía sau hai bước, cô không dám tin nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt cô, điều này giếng như là một giấc mơ vậy.
Sao anh lại tới đây? Sao anh có thể tới được đây? Hai câu hỏi này thay nhau phóng đại trong đại não cô.
Bởi vì người đàn ông này căn bản không thể tới đây được, với thân phận của anh, anh làm sao có thể đi lại lung tung như vậy được.
“Ngài tổng thống… ngài… sao ngài…”
Tô Thắm kinh ngạc đến mức nói lắp ba lắp bắp.
Hiên Viên Thần bước một bước dài tiến vào phòng của Tô Thám, đồng thời cũng đem cánh cửa đóng lại, vang lên một tiếng ầm.
Ngăn cách với thế giới ban ngoài và tạo cho họ một không gian riêng tư.
“Ngài…”
Tô Thắm tựa như muốn ngắt đi, tim cô đang không ngừng đập loạn vì anh.
Ánh mắt của Hiên Viên Thần khóa chặt trên cô gái trước mắt này, tim anh cũng đang đập loạn, chỉ vì cô mà đập.
“Em cho rằng em chạy tới nơi này là tôi không tìm ra được em sao?”
Giọng nói của Hiên Viên Thần có chút khàn khàn hét lên, nhưng một vài giây tiếp theo, anh lại duỗi tay ôm chặt lầy thân thể cứng ngắc của Tô Thắm vào trong lòng, một cái tay khác của người đàn ông nâng cằm cô lên.
Ánh mắt của Tô Thắm nhìn về phía ánh mắt thâm thúy của Hiên Viên Thần, ánh mắt đó tựa như muốn nhấn chìm cô, cả người đàn ông này tản ra một loại hơi thở mang tính xâm lược khiến cô trở tay không kịp, mà căn bản cô cũng không có cách nào để chống lại nó.
Một giây tiếp theo, Hiên Viên Thần lại nghĩ mọi nợ nần thì để sau rồi tính, còn bây giờ anh chỉ muốn phạt cô gái này thật nghiêm khắc, để an ủi cho nhớ thương đầy đau khổ, và tâm tình vô cùng xấu mấy ngày qua của anh.
“Ô…”
Cả người Tô Thắm run rấy, ở trong lòng anh tựa như một chú chim nhỏ bị dọa sợ vậy.