Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không cần khách khí!” Người bên kia nói xong liền tắt máy.

 

Hình Nhất Phàm nhìn thoáng qua thời gian, đã là 2 giờ 30 rạng sáng. Anh suy nghĩ, vẫn là gọi điện thoại cho Lam Thiên Thần.

 

Quả nhiên Lam Thiên Thần chưa ngủ, rất nhanh liền nghe điện thoại.

 

*Alo! Nhất Phàm.”

 

“Thiên Thần, tin tức tốt đây. Đã tìm được Vương Lượng rồi, đang trên đường quay về thành phố A. Ngày mai cậu có thể tìm gã tính sổ.”

 

“Nhất Phàm, cảm ơn.”

 

“Anh em tốt còn nói cảm ơn cái gì? Lần trước phiên tòa của ba vợ mình cũng không phải là do cậu giúp đỡ sao?”

 

Lam Thiên Thần bên kia cười: “Đúng là anh em tốt cả đời.”

 

*Ừ! Ngủ sớm một chút đi!”

 

“Được. Cậu cũng vậy.”

 

Hai người tắt điện thoại, đều quay trở về bên cạnh người phụ nữ của mình. Chuyện này xử lý xong rồi, bọn họ có thể an tâm đi ngủ.

 

Trên xe lượng, Vương Lượng biến thành tội phạm bị áp giải, gã nhiều lần lớn tiếng muốn náo loạn lại bị giáo huấn một trận. Vương Lượng lập tức thành thật, lá gan của gã có lớn cũng không dám cùng đám người này nháo loạn.

 

Vương Lượng bị trói hai tay, trái phải đều có người trông coi gã. Tuy rằng gã hỏi qua nguyên nhân bị bắt giữ, nhưng bọn họ vẫn không nói lời nào. Lúc này chỉ có thể tự mình suy nghĩ.

 

Nhưng mà không cần nghĩ cũng biết, lần này gã thật sự phạm tội. Lúc này chuyện xấu của Lam Thiên Thần phơi bày khắp nơi, mọi người đều được ăn một quả dưa lớn, đều chờ đến sự kiện tiếp theo, tưởng tượng còn có thể lớn đến thế nào, nhất định để bọn họ ăn no.

 

Sáng sớm.

 

Bùi Nguyệt Hoàng vươn tay ôm lấy người bên cạnh, nhưng mà lại đụng phải một mảng trồng không. Cô không khỏi mở mắt nhìn, thấy người đàn ông bên cạnh đã rời giường.

 

Lam Thiên Thần thay quần áo tiêu sái chỉnh tề bước đến, anh cúi người, hôn lên trái cô: “Em ngủ tiếp một chút, anh gọi Hứa Mẫn mang bữa sáng đến cho em. Hôm nay em ở nhà làm việc đi, đừng đến công ty.”

 

“Vậy còn anh?”

 

“Anh đến cảnh cục một chuyến, đem chuyện này xử lý một chút.” Lam Thiên Thần trầm thấp nói.

 

Bùi Nguyệt Hoàng nắm lấy tay anh: “Vâng! Vậy anh xử lý xong sớm một chút rồi quay về.”

 

“Được! Chờ tin anh.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng nhìn anh rời đi, cô yên tâm tiếp tục nghỉ ngơi. Có anh ở đây, cô luôn cảm thấy đặc biệt yên tâm.

 

Vương Lượng cùng Dương Điềm Điềm đã bị đưa đến cùng một nơi, Lam Thiên Thần mang theo Khúc Hạo đi qua.

 

Lam Thiên Thần đã chuẩn bị tốt để khởi tố án kiện, đem chuyện trên mạng kia cùng kế hoạch thu mua của tập đoàn Bùi thị kết hợp lại, thành một vụ án lừa đảo, xúc phạm danh dự.

 

Ngoài kẻ chủ mưu là Triệu Đống, Dương Điềm Điềm cùng Vương Lượng còn có trợ lý của tập đoàn Bùi thị Tiểu Lý đều có can dự.

 

Bùi Nguyệt Hoàng gọi cho Tiểu Lý đi qua, mặc dù Tiểu Lý sợ hãi, chính là biết chuyện này cô ta trốn không thoát, chỉ có thành thật khai báo, mới có thể bị xử nhẹ.

 

Mà người âm mưu chuyện này là Triệu Đống, đương nhiên cũng không thể thoát được.

 

Lúc này Triệu Đống vẫn đang ở nhà ngủ mê mệt, tối hôm qua đi xã giao về quá muộn, về đến nhà anh ta liền ngủ một mạch đến giờ. Bên ngoài biệt thự vang lên tiếng chuông cửa, người hầu của anh ta tiền lên mở cửa. Đứng ngoài cửa là một người đàn ông mặc quần áo rất trang nghiêm.

 

Người làm không khỏi bị doạ hết hồn.

 

Tuy nhiên, sau khi họ cho xem lệnh bắt, người hầu lập tức đứng sang một bên, không dám chắn đường bọn họ.

 

Lúc này, Triệu Đống vẫn còn đang ngủ mơ mơ màng màng, trong mơ anh ta thấy Bùi Nguyệt Hoàng và Lam Thiên Thần chia tay, Bùi Nguyệt Hoàng không có tâm tư lo cho công ty, khiến cho công ty của anh ta phất được dậy, anh ta còn mơ thấy mình lái máy bay tư nhân theo đuổi Bùi Nguyệt Hoàng.

 

Ngay khi anh ta đang chuẩn bị tổ chức hôn lễ hoành tráng với Bùi Nguyệt Hoàng trong mơ, chuẩn bị kết hôn, thì đột nhiên, một giọng nói uy nghiêm vang lên.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK