Mộ Phi mỉm cười, nhìn bóng lưng cô đang đứng bên bàn cắm hoa, trong mắt anh, dù hoa đẹp đến đâu, cũng không sánh bằng nụ cười của cô.
Thư Thuần cắm hoa xong, mới nghĩ đến Mộ Phi vẫn còn ở cửa, cô quay đầu nhìn anh vẫn còn vịn khung cửa, cô cười nói: “Em đỡ anh đến sofa.”
Mộ Phi gật đầu, lúc Thư Thuần đi đến, anh nói với cô: “Em đứng bên cạnh anh. Nếu anh ngã, em đỡ anh một chút. Nếu anh không ngã, em liền để anh tự mình đi.”
“Được.”
Thư Thuần gật đầu.
Thư Thuần đứng bên cạnh Mộ Phi, anh nói: “Em đứng trước mặt anh, để anh nhìn em.”
Mặt Thư Thuần có chút nóng lên, cô đứng trước mặt Mộ Phi, cô cũng ngẳng đầu, dùng một loại ánh mắt cỗ vũ nhìn anh.
Mắt Mộ Phi không nhìn xuống mặt đất, anh nhìn cô, trong lòng anh bắt đầu có một loại tín niệm kiên định, anh phải từng bước từng bước đi đến trước mặt cô, anh phải giống như một người đàn ông bình thường.
Tương lai phải bảo vệ cô, không để cô bị bắt nạt.
Một Phi tiến từng bước một, Thư Thuần liền lùi về sau từng bước. Mộ Phi đi thật sự rất chậm, Thư Thuần kiên nhẫn đợi anh, ánh mắt của cô và Mộ Phi chạm nhau.
Trong ánh mắt của cô không có bất kỳ sự coi thường hoặc hàm xúc chê cười nào. Trong mắt cô chỉ có sự chờ đợi, còn có sự vui sướng cùng tình yêu.
Mộ Phi nhìn đôi mắt trong suốt lại sạch sẽ đó, anh bước từng bước kiên định đi về phía trước. Thư Thuần cuối cùng cũng lui đến bên cạnh ghế sofa, mà Mộ Phi cũng sắp đi tới rồi. Đây đại khái cũng là giới hạn hiện tại Mộ Phi có thể kiên trì được, cơ thể anh đột nhiên ngã về phía trước.
Thư Thuần tháy thé, lập tức vươn tay ôm lấy anh . Nhưng mà, Mộ Phi rất cao, cô lại tương đối mảnh mai, cô không thể ôm vững, hai người cùng nhau ngã xuống sofa.
Lúc này cũng không có người giúp việc ở đây, Thư Thuần bị thân hình cao lớn của anh trực tiếp đặt dưới thân. Mặt cô ửng hồng, hô hấp cũng có vài phần gấp gáp.
Ánh mắt Mộ Phi thâm thúy dừng trên mặt cô, anh mỉm cười, vươn tay chống đỡ thân thể: “Đè trúng em rồi?”
“Không có, em không sao.”
Thư Thuần ngồi dậy, nhưng vẫn đỏ mặt.
Mộ Phi nhìn cô, trong lòng đột nhiên quyết định một việc. Nếu có một ngày anh có thể đi đứng bình thường, như vậy, chuyện đầu tiên anh làm chính là lấy cô làm vợ.
Chỉ là bây giờ, ngay cả khi anh muốn cầu hôn và Thư Thuần sẽ đồng ý, anh cũng vẫn không xứng làm người đàn ông của cô.
“Đừng sốt ruột, từ từ thôi, anh nhất định có thể.”
Thư Thuần thấy anh đang suy nghĩ gì đó, liền sợ anh lại mắt đi lòng tin.
Mộ Phi ngẳng đầu cười: “Anh biết, anh rất có lòng tin.”
Thời gian Thư Thuần ở đây, đảo mắt lại qua vài ngày, tình trạng của Mộ Phi cũng càng ngày càng tốt lên. Bác sĩ cũng thường xuyên tới thăm, thay Mộ Phi làm kiểm tra.
Ban đầu chân của Mộ Phi cũng không có gì đáng ngại, chỉ là lúc trước không đứng lên, có lẽ là thật sự là do sợ hãi chướng ngại, hơn nữa trong lòng anh cũng không có ham muốn muốn đứng lên tác động.
Hiện tại, anh có một người con gái khiến cho anh phải đứng lên.
Thư Thuần trong cuộc sống này rất vui vẻ, cô cũng gọi điện thoại cho viện trưởng ở trong nước.
Viện trưởng Trần để cô ở lại đây chăm sóc Mộ Phi, bởi vì Mộ Phi đối với cô nhi viện có đóng góp quá lớn, họ lại không có gì để trả ơn. Nếu Mộ Phi cần Thư Thuần, mà Thư Thuần cũng muốn ở bên cạnh Mộ Phi. Họ liền vô cùng thành toàn.
Ba mẹ Mộ Phi nghe nói anh có thể đứng lên, cũng từ trong nước bay đến đây. Lúc trước Mộ Phi vì không muốn để ba mẹ lo lắng cho mình, anh ta mới không ở bên cạnh ba mẹ.
Bây giờ, ông bà Mộ nhìn thấy Thư Thuần quay trở lại bên cạnh con trai mình. Họ cũng có thể từ trong ánh mắt con trai nhìn ra, anh đã lấy lại niềm tin trong cuộc sống.
Xem ra, công lao của Thư Thuần là lớn nhất, bọn họ cũng ngầm thừa nhận để con trai mình cùng Thư Thuần ở bên nhau.
Thư Thuần cũng có thể cảm giác được Mộ Phi đáp lại tình cảm của cô, cô càng quý trọng thời gian bồi bạn cùng anh, có lẽ đời này cô đều sẽ không rời xa anh.
Cho dù anh một lần nữa đuổi cô đi, cô cũng sẽ không đi.
Nhưng Mộ Phi sẽ không đuồi cô đi nữa, anh sẽ giữ cô lại bên cạnh, cả đời.