Có anh ở đây, thế giới này dường như không có gì đáng sợ nữa.
Trước đây, Bạch Hạ thường thích ở lì trong nhà vì cô không có cảm giác an toàn đối với thê giới bên ngoài, mỗi lần ra ngoài cô đều phải rất thận trọng, bởi vì cô đã từng bị những người đàn ông xấu bám theo đuôi.
Cô suýt chút nữa thì bị trầm cảm, tự kỷ, nhưng giò đây, trái tim cô tràn đầy ánh nắng và cảm giác an toàn, tất cả đều là nhờ có Hình Nhất Phàm.
Sự cưng chiều yêu thương mà ba không thể cho cô, cô đã nhận được tất cả từ Hình Nhất Phàm, vì vậy cô cảm thấy mình là người may mắn nhát trên thế giới này. Lúc cô đang ngây người nghĩ lung tung thì nghe thấy tiếng động trên bàn ăn, cô ngẳng đầu lên nhìn sang thì thấy Hình Nhất Phàm đã dọn bát đĩa ra, cô lập tức đứng dậy giúp anh xới hai bát cơm ra, Hình Nhất Phàm cởi tạp dề ra, rửa tay rồi đi ra, Bạch Hạ cũng chưa đụng đũa, ngồi ngay ngắn trên bàn ăn đợi anh.
Hình Nhát Phàm không khỏi thấy buồn cười, cô ngoan như một đứa trẻ vậy, anh đưa tay xoa đầu cô: “Thật là ngoan.”
Bạch Hạ nhoẻn miệng cười: “Anh tốt với em thì em sẽ ngoan, đối với em không tốt thì anh sẽ thấy được một bộ mặt khác của em, bộ mặt cọp cái.”
Hình Nhất Phàm cong môi cười: “Ừm, có vẻ như phải cưng chiều em rồi.”
Sau khi Hình Nhất Phàm ngồi xuống, anh vươn tay gắp tôm tươi đút cho cô, và Bạch Hạ ngượng ngùng cắn lấy.
Bạch Hạ ăn xong bữa tối no nê. Buổi tối rất nhàn nhã, hai người cùng nhau đi dạo ở quảng trường gần đó. Bạch Hạ thích uống trà sữa của một tiệm trà sữa, cô vào trong mua một ly mang đi, Hình Nhất Phàm đứng ngoài cửa đợi cô.
Khuôn mặt tuần tú không hề tầm thường của anh khiến nhóm nữ sinh ngồi bên trong không khỏi nhìn sang, kích động đến mức không thể chờ đợi được muốn tiền đến bắt chuyện.
Hình Nhất Phàm thì lại đang lom lom nhìn nam nhân viên trẻ tuổi với ánh mắt hơi khó chịu, người đang nói chuyện phiếm với người phụ nữ của anh!
Bởi vì Bạch Hạ thường xuyên đến đây, nên cô quen biết với cậu trai này, nhưng cũng chỉ là nói chuyện phiếm bình thường giữa khách hàng với nhân viên thôi.
Bạch Hạ mang theo ly trà sữa đi ra, cánh tay mạnh mẽ của Hình Nhất Phàm lập tức choàng qua vai cô, đồng thời anh quay đầu lại, nheo mắt liếc nhìn cậu nhân viên đang nhìn sang đây, ánh mắt lạnh như băng của anh khiến cậu nhân viên bị doạ hết hồn, lập tức nhận lời cảnh báo của anh.
“Anh đang nhìn gì vậy?” Bạch Hạ tò mò hỏi khi thấy anh quay đầu nhìn lại vài giây.
“Không có gì!” Ánh mắt của Hình Nhát Phàm nhìn sang cô thì đã vô cùng dịu dàng.
Bạch Hạ làm sao biết vị vua giắm bên cạnh cô đang ghen cơ chứ?
“Ngon lắm, anh uống thử một ngụm đi.” Bạch Hạ trước tiên đưa lên để anh uống một ngụm, sau khi Hình Nhất Phàm hút một ngụm, Bạch Hạ cũng không ghét bỏ mà ngậm ống hút trong miệng, ngọt ngào uống trà sữa.
Tâm trạng của người đàn ông bên cạnh cuối cùng cũng chuyển từ u ám sang sáng rỡ. Hai người nắm tay nhau, cùng nhau đi trên con đường rợp bóng mát bên cạnh quảng trường, một con đường lãng mạn mờ ảo được tạo bởi những ánh đèn, trong những bụi cây xung quanh còn vang lên tiếng nhạc, khoảnh khắc nhàn nhã đi dạo cùng người mình yêu nhất như vậy, thật là một loại hưởng thụ tuyệt vời.
Hai người cùng uông chung một ly trà sữa, thong thả đi vê phía trước.
9 giờ 30 tối, hai người trở về nhà, Bạch Hạ đi mở cửa phòng mình ra, thế nhưng người đàn ông phía sau lại không đi mở cửa nhà anh mà chỉ đứng đợi cô mở cửa.
Bạch Hạ không khỏi quay đầu nhìn anh: “Anh muốn đến nhà em à?”
Hình Nhất Phàm nheo mắt, bất mãn nói: “Ai cho em phân rõ nhà em nhà anh như vậy hả? Nhà của em chính là nhà của anh, nhà của anh cũng là nhà của em.”
Nói xong, ngay khi Bạch Hạ đầy cửa ra thì người đàn ông nào đó liền ngang ngạnh bước vào, Bạch Hạ ở phía sau có chút không biết nên khóc hay cười.
Hình Nhất Phàm ngồi xuống ghế sofa của cô, đưa tay kéo lấy tay cô: “Lại đây.”
Bạch Hạ theo đà anh kéo ngồi xuống, tay anh lập tức vòng tay ôm lấy cô: “Tối nay anh muốn ngủ ở nhà em.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Hạ lập tức đỏ bừng, nghĩ đến chuyện xảy ra trong khách sạn đêm qua, cô xấu hỗ đến mức muốn đào một cái hố chui xuống đắt.
Hình Nhất Phàm thầy da mặt cô mỏng như vậy, anh không khỏi muốn trêu chọc cô: “Em cũng đã gọi anh là chồng rồi, còn muốn đuổi anh ra ngoài à?”
Bạch Hạ cũng không phải nghĩ như vậy, chỉ là cô cần thời gian, phải từng bước từng bước một.
“Anh nhất định muốn sao?” Bạch Hạ cắn môi, đan hai tay vào nhau, trong lòng cô rõ ràng đang rất mâu thuẫn.