Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong mơ, Lam Thiên Thần bị đuổi giết, cô lại bị nhốt ở trong xe, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh bị đánh, cô không làm gì được, loại cảm giác tuyệt vọng ấy, vô cùng chân thực.

 

Giống như bản thân cô thực sự đã trải qua chuyện như vậy Vậy.

 

“Anh biết.” Lam Thiên Thần nhẹ nhàng vỗ lưng cô, đôi môi mỏng nhẹ hôn lên tóc cô.

 

Bùi Nguyệt Hoàng ôm thật chặt lấy eo anh, yên tâm dựa vào trong ngực anh nhắm mắt lại, cô nghĩ, nếu như có thể ôm anh mãi như này thì tốt biết bao!

 

Lam Thiên Thần nhẹ nhàng rút tay của cô ra, giống như: muốn rời đi, Bùi Nguyệt Hoàng liền lại ôm chặt hắn, cầu xin nói: “Đừng đi.”

 

“Anh không đi, anh đi rót cho em cốc nước.” Lam Thiên Thần an ủi cô, nhìn cô toát mồ hôi, chắc chắn sẽ rất khát.

 

Bùi Nguyệt Hoàng thế mới buông tay, để anh đi rót nước mang vào, sau khi cô uống nước xong, liền ôm lấy anh, dựa vào trong lòng anh nói: “Em không dám ngủ.”

 

Lam Thiên Thần vỗ nhẹ lưng an ủi cô: “Yên tâm, anh ở đây cùng em, an tâm ngủ đi!”

 

Bùi Nguyệt Hoàng nhẹ đáp: “Ù! Tối nay ngủ cùng em được không?”

 

Trong mắt Lam Thiên Thần xẹt qua tia vui mừng, đây coi như là đang mời anh sao? Nhưng cho dù có như hội như vậy, anh cũng sẽ không nhân lúc cô bị thương mà làm gì cô.

 

“Được! Anh ngủ cùng em.” Giọng nói Lam Thiên Thần thấp đi vài phần.

 

Lam Thiên Thần cúi xuống ôm Bạch Nguyệt Hoàng ngủ, Bạch Nguyệt Hoàng năm trên cánh tay anh, dưới ánh đèn mờ ảo, hai người đối diện nhau, cách một bàn tay nhìn đối phương chăm chú.

 

Trong mắt Lam Thiên Thần, khóe mắt và đuôi lông mày của Bùi Nguyệt Hoàng là thứ anh yêu thích nhất, giống như viên kim cương sáng bóng, khiến anh từ việc thưởng thức sang bá đạo chiếm hữu.

 

Trong mắt Bạch Nguyệt Hoàng, hơi thở xuất thần sạch sẽ đó trên người Lam Thiên Thần, là thứ mà trong mấy năm này cô chưa từng gặp qua, trái tìm trong suốt trong suốt, không chút tạp chất, còn là người đàn ông đã quen với thương trường, Lam Thiên Hạo là người đặc biệt như vậy.

 

Bạch Nguyệt Hoàng chớp mắt, trong ánh mắt đánh giá của anh, vậy mà cô lại là người ngại ngùng cụp mắt xuống đầu tiên, dù sao ở tuổi của cô cũng vẫn có chút tự ti, thậm chí là còn có chút sợ hãi.

 

Năm tháng không tha ai cả! Huống hồ người đàn ông này còn kém cô ba tuổi! Cô giống như là đang chiếm tiện nghỉ của anh vậy.

 

Lam Thiên Thần không khỏi cong môi, cười thầm nhìn cô, anh đưa tay vén vài sợi tóc rối trên trán cô, Bạch Nguyệt Hoàng chỉ cảm thấy hơi thở anh gần kề, giây tiếp theo, giữa trán có một nụ hôn mát lạnh.

 

Dưới ánh đèn mờ ảo, hai má cô không khỏi đỏ bừng, ánh mắt mơ màng quyến rũ, cô nhìn Lam Thiên Thần, đột nhiên có một loại kích động, cô ôm chặt cổ anh chủ động hôn lên.

 

Lam Thiên Thần ngạc nhiên, cơ thể cô áp sát vào người khiến thân thể anh căng thẳng, thậm chí anh có chút hụt hãng, cánh tay mạnh mẽ nhẹ nhàng ôm lấy cô, dường như đang giật giật.

 

Lam Thiên Thần ở trước mặt Bạch Nguyệt Hoàng, cũng có một loại tự ti, bởi vì cô giống như nữ thần, có khí chất mạnh mẽ, khiến anh cảm thấy áp lực phải kiềm chế.

 

Bạch Nguyệt Hoàng trên phương diện này cũng không có kinh nghiệm gì, cô chỉ nhẹ nhàng dán chặt vào môi anh, nhưng không có bắt kỳ động tác nào khác.

 

Nhưng bầu không khí lúc này vô cùng mãnh liệt, dường như có một ngọn lửa vô hình bao trùm lấy hai người, khiến mọi hơi thở đều thiêu đốt họ.

 

Dù cho Lam Thiên Thần không có kinh nghiệm gì, nhưng ít nhất anh vẫn còn có bản năng của người đàn ông, cơ thể tuần tú dịch chuyển, nụ hôn càng sâu hơn. Trong không khí, tất cả yếu tố khác đều loạn cả lên, dường như ngay cả không khí cũng đều nóng như lửa đốt. Lam Thiên Thần nghĩ đến dáng vẻ lần đầu tiên gặp cô, mặc dù cô trưởng thành quyến rũ, nhưng tất cả những lời cô nói lại ngây thơ như vậy, giống như một đứa trẻ thiếu tình yêu thương, vô cùng khát khao sự quan tâm của anh.

 

Lúc này, Lam Thiên Thần cũng không chắc chắn, anh có thể…

 

Sau nụ hôn, hai người đều thở dốc, Lam Thiên Thần chống khủy tay, ánh mắt mờ nhạt nhìn cô, giọng nói anh có chút khàn: “Còn muốn tiếp tục không?”

 

Bởi vì vừa rồi anh cảm thấy Bạch Nguyệt Hoàng chủ động.

 

Sắc mặt Bạch Nguyệt Hoàng trong ánh đèn mờ ảo đều trở nên hồng hào, những sợi tóc rồi khiến cô trông thật quyến rũ.

 

Cô cong môi cười: “Em cũng không phải trẻ con, em có thể tự chịu trách nhiệm cho những việc mình làm.”

 

Lúc này Lam Thiên Thần có chút thiếu lý trí, anh không dám suy đoán ý nghĩa khác trong lời nói của cô.

 

Hơn nữa cánh tay mảnh khảnh của Bạch Nguyệt Hoàng kéo anh, thì thầm vào tai anh nói: “Thiên Thần, tiếp tục đi!”

 

Tối nay, cô muốn để cho lửa này đốt cháy toàn bộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK