Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Dã?

 

Trời ạ! Anh không dám tin nhìn vào con mèo này, đây không phải là Tiểu Dã mà anh làm mắt một năm trước hay sao?

 

“Tiểu Dã, con chưa chết ư?” Hình Nhất Phàm kích động quan sát Tiểu Dã đã lớn, đôi chân ngắn vẫn ngắn như cũ, nhưng thân hình lại tròn trịa hơn rồi.

 

Trong lòng Hình Nhất Phàm giống như nhận được sự cứu rỗi, anh lập tức ôm chặt Tiểu Dã vào trong lòng, còn không ghét bỏ mà cúi xuống hôn lên mặt nó.

 

“Hôm đó con chạy đi đâu vậy? Ba còn tưởng là…” Lúc này tâm trạng của Hình Nhất Phàm thật sự kích động cùng nói chuyện với một con mèo.

 

Hai mắt Tiểu Dã cũng mở to kinh ngạc nhìn Hình Nhất Phàm, giống như tìm lại được loại cảm giác quen thuộc.

 

Đều nói mèo có trí nhớ siêu phàm, lúc này mặc dù khi đó còn nhỏ, chỉ chung sống cùng Hình Nhất Phàm có một tháng, nhưng ít nhất ở trong trí nhớ của Tiểu Dã, anh là một người chủ nhân ấm áp.

 

“Meo…” Tiểu Dã cũng nhớ ra anh.

 

Hình Nhất Phàm thực sự có một loại tâm tình kích động khi lấy lại được bảo bối, bây giờ anh quyết định cả đời này sẽ không làm mắt nó nữa.

 

Đúng lúc này, ở cách đó không xa có một giọng nữ lo lắng gọi: “Đóa Đóa, con đi đâu rồi Đóa Đóa! Mau trở lại… Đóa Đô.

 

Tiểu Dã vềnh tai lên nghe, đây không phải là nữ chủ nhân xinh đẹp dịu dàng của nó sao? Nó lập tức nhảy xuống từ trong lòng Hình Nhất Phàm, Hình Nhất Phàm không chú ý ôm chặt nó, Tiểu Dã liền nhảy lên bãi cỏ, sau đó nó vừa đi vừa quay lại nhìn, giống như là đang chào tạm biệt với Hình Nhất Phàm.

 

“Tiểu Dã, em đi đâu?” Hình Nhất Phàm lập tức đứng dậy đi theo.

 

Bạch Hạ vừa rễ vào từ bụi cây bên kia liền nhìn thấy thú cưng của mình trên bãi cỏ, cô lập tức vui mừng kích động chạy đến: “Đóa Đóa, em ở đây à? Dọa chết chị rồi, chị còn tưởng làm mắt em rồi cơ đầy!”

 

Hình Nhất Phàm còn chưa kịp phản ứng lại với sự xuất hiện đột ngột của cô gái thì nhìn thấy Tiểu Dã của anh bị cô gái này ôm lên từ bãi cỏ, trên miệng gọi Tiểu Dã là Đóa Đóa, một bên vuốt lông mèo rồi chuẩn bị rời đi.

 

Bạch Hạ tìm lại được thú cưng nên toàn bộ tâm tư đều ở trên người con mèo, làm gì còn để ý được những người xung quanhI!

 

Vừa nãy cô thật sự bị dọa sợ, Đóa Đóa chính là một phần quan trọng trong cuộc đời cô, nếu như làm mắt nó, cô sẽ khóc chết mắt.

 

Sự bầu bạn hơn một năm nay, tình cảm giữa hai người họ đã được gắn bó sâu sắc.

 

Ánh mắt Hình Nhất Phàm kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cô gái ôm Tiểu Dã đi, sau khi cô quay người đi được vài bước, cuối cùng anh cũng lạnh lùng lên tiếng: “Này! Đợi một chút.”

 

Bạch Hạ kinh ngạc quay đầu, chỉ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen đang ở đó, cô thầm kinh ngạc, tại sao vừa rồi cô không chú ý đến anh?

 

Người đàn ông này không những cao mà còn rất đẹp trai, quả thực hoàn hảo giống với nam nhân vật trong truyện tranh của cô.

 

“Có chuyện gì sao?” Bạch Hạ lịch sự hỏi một câu.

 

Hình Nhất Phàm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sạch sẽ xinh đẹp của cô gái này, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

 

“Mèo ở trong lòng cô từ đâu mà có?” Hình Nhất Phàm hỏi, trong ánh mắt dường như có chút tức giận, trong mắt anh, Tiểu Dã mà anh làm mát năm đó chẳng lẽ là do cô gái này cố ý ôm đi mất sao? Vậy thì cô chính là một kẻ trộm mèo.

 

Bạch Hạ chớp mắt chỉ vào mèo con trong lòng nói: “Anh nói mèo của tôi sao?”

 

“Đúng vậy!” Hình Nhất Phàm lạnh lùng trả lời.

 

Bạch Hạ thấy hai người đều là người xa lạ, anh quan tâm nhiều như vậy làm gì? Nên cô tủy ý trả lời một câu: “Tôi mua nó ở tiệm mèo, sao vậy?”

 

Nghe thấy câu này, trong lòng Hình Nhất Phàm hừ lạnh, cuối cùng có thể xác nhận được cho dù năm đó Tiểu Dã có chạy ra khỏi nhà, nhưng cũng là bị người phụ nữ này tiện tay nhặt mát, chẳng lẽ cô không biết Tiểu Dã lúc đó có chủ rồi hay sao?

 

“Cô chắc chắn không phải là do mình trộm sao?” Hình Nhất Phàm không chút lưu tình vạch trần lời nói dối của cô, mang theo một loại ác ý.

 

Vốn dĩ Bạch Hạ chỉ coi anh là một người đàn ông xa lạ, nên nói qua loa một câu rồi rời đi, đột nhiên nghe thấy câu nói này, trong lòng nóng nảy có chút tức giậ ¡ tiên sinh này, tôi chọc đến anh rồi sao? Tôi và anh có quen biết sao?”

 

Nói xong, Bạch Hạ có chút tức giận ôm Đóa Đóa xoay người rời đi, Hình Nhất Phàm ở phía sau làm sao có thể để cô đưa Tiểu Dã đi được đây?

 

Đó là mèo của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK