“Mẹ đối với con quá tốt đi, con rất cảm động.”Lam Sơ Niệm ôm lấy bà.
Mẹ Lam tâm trạng vô cùng tốt, lợi ích có một chiếc áo nhung, bà từ nhỏ đã được trải nghiệm rồi.
Trong hầm gửi xe, Trang Noãn Noãn cùng Dương Lệ đi đến trước một chiếc xe thể thao màu xám quen mắt, Dương lệ giúp cô mở cửa xe ghế lái phục ra: “Trang tiêu thư, mời cô lên xe!”
Trang Noãn Noãn lập tức khom người, liền nhìn thấy thân ảnh tao nhã tôn quý ngồi trên ghế lái được đèn màu xanh tối trong xe phản chiếu, cô ngồi vào trong xe.
“Kiều tiếninh, anh có việc tìm tôi sao?” Trang Noãn Noãn cũng chỉ có thể xưng hô với anh như vậy thôi.
Biểu cảm của Kiều Mộ Trạch có chút khó đoán, anh trả lời một câu: “Ừ, có chuyện muốn tìm để hỏi một chút.”
“Có phải liên quan đến chuyện của ba tôi?” Trang Noãn Noãn kích động hỏi.
Kiều Mộ Trạch lúc này mới phát hiện thì ra muốn gặp cô, bắt buộc phải có chuyện gặp cô mới được, anh suy nghĩ nói: “Đến quán cà phê gần đây rồi hãng nói đi!”
Nói xong, anh đạp chân ga, chiếc xe đi ra hướng lối ra.
Trong lòng của Trang Noãn Noãn dâng lên sự căng thẳng và hy vọng, có phải là anh có manh mối gì mới? Trong quán cà phê gần đây, vô cùng cao cấp, ở đây không có bóng dáng của fan, đều là nơi người có tiền hưởng thụ cuộc sống an nhàn.
Trang Noãn Noãn ngồi xuống, ánh mắt liền nhìn người đàn ông đối diện, trong ánh mắt có sự kỳ vọng.
“Là chuyện gì vậy, anh có thể nói cho tôi không?”
Ở trên đường Kiều Mộ Trạch đã nghĩ đến rồi, anh híp mắt hỏi: “Lúc ba cô còn sống, ông ấy có bạn tốt hoặc là người thân nào khác không? Có lẽ ba của cô có tài liệu được bảo quản ở chỗ ông ấy.”
Trang Noãn Noãn cần thận nghĩ lại, ba quả thật có bạn, nhưng bây giờ cô không biết những người đó ở đâu.
“Lúc đó tôi quá nhỏ, rất ít khi tham sự vào quan hệ xã giao của ba tôi, có lẽ tôi không tìm được bạn của ba.”
Kiều Mộ Trạch an ủi một câu: “Kệ đi, không tìm được thì trước tiên không tìm nữa.” Nói xong ánh mắt của anh nhìn bộ quần áo cô mới thay ra.
Ở trên sân khấu cô toả sáng rực rỡ, mà ở dưới sân khấu cô thanh thuần, sạch sẽ, giống như cô em gái hàng xóm. Nhưng cho dù cô ở mặt nào, đều bắt đầu khiến anh chú ý.
Trong quán cà phê, Trang Noãn Noãn khuấy ly cà phê, ngoài cửa số khoảng chừng là bốn giờ chiều, ánh nắng tràn vào cửa số kính suốt, phản chiêu một chút ánh sáng âm áp.
Trang Noãn Noãn ngẳng đầu nhìn về phía người đàn ông đối diện, anh mặc áo sơmi trắng muốt, sạch sẽ mà lịch lãm, cũng cao quý làm người ta không thể bì kịp.
“Kiều tiên sinh, thời gian không còn sớm, chúng ta cần phải trở về.” Trang Noãn Noãn nhắc nhở anh một câu.
Kiều Mộ Trạch nhìn thoáng qua đồng hồ, gật đầu: “Được, tôi đưa cô về nhà.”
Ngồi vào trong xe, Kiều Mộ Trạch mở nhạc, cũng không đến mức làm cho trong xe trở nên nặng nề.
Xe Kiều Mộ Trạch dừng ở cửa tiểu khu, Trang Noãn Noãn xuống xe, cúi người, nói một câu với người đàn ông ngồi ở chỗ điều khiển: “Cảm ơn anh, Kiều tiên sinh.”
Nói xong, Trang Noãn Noãn vẫy tay đi về hướng cửa tiểu khu của cô, Kiều Mộ Trạch đưa mắt nhìn bóng dáng của cô, mặc dù giọng nói cô vừa rồi rất vui tươi, cũng rất lễ phép, nhưng không rõ trong nội tâm của anh chính là có chút cảm giác khó chịu.
Bởi vì lời nói của cô đối với anh trong lúc đó quá mức khách sáo, loại cảm giác này anh không được vui.
Trang Noãn Noãn đi vào trong tiểu khu, bên cạnh có một người đàn ông cúi đầu đang nói chuyện điện thoại, Trang Noãn Noãn cũng đang suy nghĩ chuyện của chính mình, vai hai người không khỏi va vào nhau một phát.
Trang Noãn Noãn lập tức kinh ngạc xoay người, nhìn người đàn ông này xin lỗi: “Xin lỗi anh.”
Và người đàn ông đang nói chuyện điện thoại, khoảng ngoài ba mươi tuổi, anh ta nghe thấy giọng nói của Trang Noãn Noãn, nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp trong veo của cô, anh ta ngay cả điện thoại cũng quên nói, ngơ ngác nhìn bóng lưng Trang Noãn Noãn.
Trong đầu anh ta lập tức hiện lên một cái tên, Trang Noãn Noãn?
Cô gái vừa mới đụng phải anh ta chính là Trang Noãn Noãn!
Thật không may, người đàn ông này chính là thợ săn ảnh, mà mục tiêu của anh ta chính là Trang Noãn Noãn.