Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hình Nhất Phàm vừa tắm xong, chuẩn bị thư giãn trước khi đưa Tiểu Dã đi ngủ, đột nhiên anh cảm thấy có một ánh mắt từ ban công đang sáng ở đối diện dọi tới.

 

Ngước mắt lên, anh nhìn thấy có một cô gái đang đứng trên ban công, chính là cô gái hôm nay.

 

Hình Nhất Phàm chỉ liếc nhìn, uống cạn nước trong cốc rồi trở về phòng.

 

Giống thân hình hoàn hảo quấn khăn tắm của anh không để cô gái đối diện ngắm nhìn miễn phí.

 

Lúc này Bạch Hạ làm gì còn tâm trạng mà xuýt xoa thân hình của anh chứ? Cô chỉ muốn gào với sang, kêu anh ta trả Đóa Đóa lại cho cô.

 

Nhìn thấy người đàn ông này bước vào, cô ôm một bụng tức vào lại phòng, không có Đóa Đóa, thật sự quá buồn tẻ!

 

Đêm nay, Hình Nhất Phàm đưa Tiểu Dã đi ngủ, Tiểu Dã cũng mệt, ngủ rất say, cuộn mình trên chăn bông.

 

Hình Nhất Phàm còn chưa ngủ, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc, anh nhoẻn cười, còn có cảm giác như tình cha con, như thể Tiểu Dã chính là con của mình vậy.

 

Ánh mắt của Hình Nhát Phàm qua khung cửa sổ, nhìn sang người phụ nữ ở phía đối diện, anh quyết định ngày mai sẽ trả tiền nuôi dưỡng cho cô, sau này đừng bao giờ: xuất hiện trước mặt anh nữa.

 

Bạch Hạ lại mất ngủ, cô ngồi trên giường với tập bản vẽ dày cộp trước mặt, đó là đủ mọi dáng vẻ của Đóa Đóa trong cả năm qua. Đóa Đóa trong bức tranh rất dễ thương và đáng yêu, sống động như thật.

 

Bạch Hạ mắt ngủ đến bốn giờ sáng, mới vì không nhịn được mà ngủ mê man, còn gặp phải ác mộng, trong mơ vẫn không ngừng gọi tên Đóa Đóa.

 

Nhưng một gương mặt điển trai lạnh lùng đột nhiên xuất hiện, anh vô cùng ngang ngược giật Đóa Đóa khỏi tay cô.

 

Cô giật mình tỉnh dậy, vội vàng mở mắt ra, nhìn quanh, sau khi chạm vào mặt mình, mới nhận ra Đóa Đóa đã bị giành đi mắt.

 

Bạch Hạ liếc xem giờ, 6 giờ 30 phút sáng, cô nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ vẫn còn chút sương mù bao phủ xám xịt, cả căn biệt thự đối diện cũng có bầu không khí thần bí.

 

Bạch Hạ chợt nảy ra một ý, người đàn ông đó chắc chắn là không dậy sớm như vậy, nhưng cô hiểu Đóa Đóa, giờ này Đóa Đóa đã dậy rồi.

 

Vì vậy, cô chỉ cần đến biệt thự của anh gọi vài câu, nói không chừng Đóa Đóa còn biết tự tìm đường chạy ra ngoài.

 

Đúng, sẽ làm như vậy, Bạch Hạ nói xong liền vội đứng dậy tắm rửa sạch sẽ, sau đó buộc tóc lại, mặc một chiếc áo phông dài rồi đi ra ngoài.

 

Nghĩ đến việc cô là một tiểu thư, lại buộc phải lén lút làm chuyện như vậy, cô cũng có chút bát lực.

 

Vì Đóa Đóa, cô cũng chẳng cần mặt mũi nữa.

 

Bạch Hạ cẩn thận nhờ làn sương mù mờ ảo, tiến gần tòa biệt thự đối diện, cô đứng ở cửa, sau lan can cổng sắt, bắt đầu thấp giọng gọi mèo cưng của mình.

 

“Đóa Đóa… Đóa Đóa… về đây với mẹ.” Bạch Hạ nhỏ giọng gọi, không quá lớn, vì sợ làm ồn tới người đàn ông kia, nếu bị phát hiện sẽ rất xấu hỏ.

 

Có điều, Bạch Hạ chắc không biết, vì Đóa Đóa dậy sớm giẫãm lên người của người đàn ông nên cũng đánh thức người đàn ông đang say ngủ, lúc này, Hình Nhất Phàm đang đưa Tiểu Dã cùng vào phòng tập ở tầng ba.

 

Thính giác của con mèo rất nhạy bén, mặc dù Bạch Hạ không gọi to nhưng Tiểu Dã vẫn nghe tháy, lập tức kêu lên một tiếng meo, sau đó quay người đi xuống lầu tìm người phụ nữ đang gọi nó.

 

Hình Nhất Phàm đương nhiên cũng nghe tháy tiếng gọi, sắc mặt lập tức có chút khó coi, người phụ nữ này đúng là quá đáng, sáng sớm đã lén lén lút lút đến cửa nhà anh, rốt cục là muốn làm gì?

 

Hình Nhất Phàm lúc này đang cởi trần, nhìn Tiểu Dã đang đi xuống lầu, anh cũng theo sau đi xuống lầu, Tiểu Dã còn đợi anh, ngồi xổm ở cửa, quay qua meo meo với anh như: nói anh mở cửa.

 

Hình Nhất Phàm mỉm cười, đưa tay ra ôm nó: “Vào lồng nằm một lát, ba sẽ quay lại ngay.”

 

Nói xong, Tiểu Dã bị nhót lại, còn Hình Nhất Phàm mở cửa và sải bước về phía cổng.

 

Giờ phút này, trong vườn vẫn còn chút sương mai chưa tan, Bạch Hạ ngoài cửa vẫn nhìn chằm chằm sau màn sương mù, mong nhìn thây Đóa Đóa của cô bước ra.

 

Có điều, lúc này, một bóng dáng cao ráo xuyên qua màn sương, đến gần cô như thể một vị thần.

 

Bạch Hạ khi nhìn thấy rõ, kinh hãi trợn to mắt, hoảng sợ muốn trốn, trời ạ! Tại sao anh ta lại ra đấy? Bạch Hạ vừa định chạy trốn, một giọng nam lạnh lùng nói: “Đứng lại.”

 

Bạch Hạ vẫn cố chạy đi, mặc kệ người đàn ông phía sau có bảo cô dừng lại hay không!

 

Hơn nữa vừa rồi cô liếc nhìn, anh đi ra ngoài vẫn để ngực trần, anh rõ ràng là biến thái, tưởng thân hình của đẹp lắm chắc?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK