Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam gia, bữa tối.

 

Mỗi một năm Lam Thiên Hạo đều sẽ đi đến mấy mỏ kim cương ở nước ngoài của mình đề kiểm tra, mà năm nay cũng đến lúc anh chuẩn bị đi.

 

“Ba, mẹ, con cũng muốn đi cùng anh cả.” Đột nhiên vẻ mặt Lam Sơ Niệm hưng phần nói.

 

Mỗi lần cô muốn đi, đều bởi vì chuyện công việc bận rộn mà không đi được, bây giờ, cô vừa hay có thể nghỉ ngơi nửa năm, có thể cũng anh cả đi chơi.

 

“Nơi đó có gì hay đâu? Đều là núi, mà điều kiện cũng không được tốt lắm.” Ba Lam không đồng ý cho lắm.

 

“Thế nhưng, con thực sự muốn đi giải sầu một chút.” Lam Sơ Niệm nháy mắt, khẩn cầu nhìn ba mẹ: “Con thực sự muốn đi, ba mẹ cho con đi đi mà! Con nhất định sẽ nghe lời của anh.”

 

Trong mắt Lam Thiên Hạo, cũng không có ý phản đối, cũng không có ý đồng ý.

 

“Ba, mẹ, Sơ Niệm khó có được thời gian, để cho em ấy đi đi! Ở bên đó phong cảnh cũng không tệ.” Lam Thiên Thần nói giúp em gái.

 

Hai người nhìn nhau, dù sao chuyện kia vẫn luôn ở dưới đáy lòng của bọn họ, có chút lo lắng.

 

“Sơ Niệm, đừng đi, ở nhà nghỉ ngơi đi!” Mẹ Lam khuyên nhủ.

 

Lam Sơ Niệm cắn môi đỏ, trong lòng khát vọng, nhưng đành phải gục đầu xuống, ngoan ngoãn nhẹ gật đầu.

 

Hai người thấy đã khuyên được, cũng thở phào nhẹ nhõm, Lam Thiên Thần có chút đồng tình nhìn cô.

 

Ánh mắt Lam Thiên Hạo thì lại lóe qua một vệt sáng.

 

“Ngày mai con đi, nhiều nhất là 10 ngày sau con về.”

 

“Được! Tối nay con sắp xếp một chút đi! Mang theo thêm mắy người trợ thủ đi.” Ba Lam gật gật đầu.

 

Cơm nước xong xuôi, Lam Sơ Niệm có chút thất lạc trở về phòng, nói thực, cô thực sự rất muốn đi, lần trước anh cả chụp ảnh ở bên kia về, vô cùng đẹp.

 

Ngay lúc Lam Sơ Niệm buồn bực ngồi ở trước gương trang điểm, tháo tóc dài chuẩn bị đi tắm, lúc này, cửa phòng của cô bị người gõ.

 

Lam Sơ Niệm nhanh chóng đứng dậy mở cửa, còn tưởng rằng là mẹ, không nghĩ tới là Lam Thiên Hạo.

 

“Anh, anh có chuyện gì sao?”

 

Chân dài của Lam Thiên Hạo rảo bước đi vào, đóng cửa lại: “Em thật sự muốn đi với anh?”

 

“Muốn chứ! Thế nhưng là ba mẹ không cho em đi.” Lam Sơ Niệm có chút buồn bực.

 

“Sáng ngày mai, 6 giờ sáng có thể dậy được hay không?”

 

“ÒI Có thể!” Lam Sơ Niệm gật gật đầu.

 

“Vậy bây giờ em có thể thu dọn quần áo đi ngủ rồi, buồi sáng ngày mai đi cùng anh.” Lam Thiên Hạo nói xong, kéo.

 

cửa phòng ra ngoài.

 

Lam Sơ Niệm vui mừng đến nhảy dựng lên, Yeah! Không ngờ anh cả lại âm thầm dẫn cô đi.

 

Quá tốt rồi, Lam Sơ Niệm trong hưng phấn lại có một loại cảm giác kích thích, cô lập tức lấy một cái cặp da màu hồng lớn từ trong vali ra, mở tủ quần áo, bắt đầu thu dọn.

 

Lam Sơ Niệm hưng phán đến có chút ngủ không yên, luôn nhìn đồng hồ, thật muốn thức đến 6 giờ sáng, như vậy sẽ không bị lỡ giờ.

 

Lúc đó, cô nhất định phải âm thầm đi theo anh cả, nếu không, bị ba mẹ phát hiện, thì cô không đi được.

 

Lam Sơ Niệm cứ như vậy mất ngủ đến 4 giờ sáng, thực sự không kiên trì tiếp được nữa, cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, mà trong mơ, cô đã ngủ say, căn bản không biết thời gian.

 

Năm giờ sáng, Lam Thiên Hạo đã rời giường, ngoài cửa số là bầu trời màu xám, Lam Thiên Hạo cầm điện thoại di động lên, gửi tin nhắn cho Lam Sơ Niệm: “Dậy chưa?”

 

Thế nhưng, gửi đi được 10 phút rồi, cũng không thấy cô trả lời.

 

Lam Thiên Hạo lập tức có một loại cảm giác bất đắc dĩ, cô nhóc này căn bản là không có bất kỳ khái niệm gì về thời gian.

 

Sau khi Lam Thiên Hạo mặc quần áo chỉnh tề liền đi ra cửa, anh mở cửa phòng bên cạnh, quả nhiên cô nhóc này đến cửa cũng không khóa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK