Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một nụ cười thoáng qua trong mắt Ôn Lệ Thâm. Anh nên tiết lộ thân phận của mình với cô rồi, anh gật đầu: “Đúng, lấy thân phận Tổng giám đốc Tập đoàn Thiên Mộ để trao giải cho cô ấy.”

 

Mấy người đứng phía sau lập tức nhìn nhau. Từ khi Ôn Lệ Thâm tiếp quản Tập đoàn Thiên Mộ thì vẫn luôn che giấu thân phận. Không ngờ lần này vì Tô Hi anh lại trực tiếp để lộ thân phận của mình, sức hấp dẫn của Tô Hi thật sự rất lớn.

 

Ôn Lệ Thâm bắt đầu chờ mong, khi anh đứng trên sân khấu đọc tên cô, chờ đến khi cô lên sân khấu thì biểu cảm của cô sẽ như thế nào đây?

 

Tại cổng chính của Tập đoàn Hình thị, Nghê Yên mặc một chiếc váy đỏ gợi cảm đi vào. Bởi vì cô ta đã lưu lại thân phận của mình ở Tập đoàn Hình Thị cho nên nhân viên lễ tân chỉ hỏi một tiếng chứ không ngăn cản cô ta.

 

Nghê Yên đến tìm Trương Huy, nhưng khi cô ta bước vào thang máy thì cô ta trực tiếp ấn số tầng có phòng làm việc của Hình Liệt Hàn.

 

Cửa thang máy mở ra, trợ lý của Hình Liệt Hàn đứng dậy hỏi: “Cô Nghê, chào cô, xin hỏi cô và Tổng giám đốc Hình có hẹn trước không?”

 

“CóI Phiền cô dẫn tôi đi gặp anh ấy.” Nghê Yên luống cuống.

 

“Vâng ạ!”

 

Trợ lý biết thân phận của cô ta cho nên không dám thát lễ.

 

Hình Liệt Hàn họp xong sẽ nghỉ ngơi trong phòng làm việc, trợ lý gõ cửa một cái thì Nghê Yên nói với cô ta: “Để tôi tự đi vào, cô bận thì đi trước đi!”

 

Trợ lý gật đầu rời đi, Nghê Yên đưa tay đầy cửa đi vào.

 

Hình Liệt Hàn đang xem tài liệu trên ghế làm việc uy nghiêm của mình. Quản lý một công ty lớn, thứ hai hàng tuần khối lượng công việc của anh cũng sẽ tăng lên không ít, cho nên bình thường vào thời gian này anh sẽ ở trong phòng làm việc lâu hơn.

 

Anh ngước mắt nhìn người phụ nữ vừa đi vào, đôi mày kiếm nhíu lại.

 

Nghê Yên nhìn anh trong ánh mắt dâng lên tình cảm yêu thương dịu dàng: “Bây giờ anh trốn tránh không gặp em cho nên em đành phải tới đây tìm anh.”

 

Hình Liệt Hàn bỏ tài liệu xuống, khoanh hai tay lên bàn và lạnh giọng hỏi: “Tìm tôi có việc gì không?”

 

Nghê Yên cúi đầu xuống, lấy mấy bức ảnh từ trong túi xách ra, cô ta đi đến trước mặt anh, đặt lên trên bàn của anh và mở ra: “Anh còn nhớ lần đó chúng ta ở trên bờ biển không? Anh nắm tay em và nói rằng sẽ cho em cả cuộc đời.”

 

Hình Liệt Hàn hờ hững nhìn bức ảnh, cũng không đồng cảm, anh nhíu mày nói: “Cô có thể vứt những tắm hình này đi, giữ lại cũng không có ý nghĩa gì.”

 

“Đối với anh thì không có nhưng với em mà nói thì nó lại vô cùng ý nghĩa.” Nghê Yên có chút tổn thương cầm lấy ảnh và xem kỹ: “Anh có biết sáu năm qua em đã trải qua thế nào không? Mỗi ngày em đều hối hận, hối hận ngày đó em đã vứt hoa của anh đi và nói ra lời chia tay đó. Nếu như thời gian quay trở lại, giữa gia tộc và anh, em sẽ không chút do dự lựa chọn anh.”

 

Hình Liệt Hàn cũng không thích nghe máy câu này, thậm chí có chút bài xích. Nếu như thời gian thực sự quay ngược lại sáu năm trước thì anh sẽ hối hận.

 

Như vậy thì anh sẽ không gặp được Đường Tư Vũ.

 

“Nghê Yên, tôi đã nói rồi, tất cả mọi chuyện sáu năm trước đối với tôi mà nói đã không có bát kỳ ý nghĩa gì.” Hình Liệt Hàn hi vọng cô ta nhận rõ nếu tiếp tục dây dưa thì chỉ có lãng phí thời gian của nhau.

 

Vành mắt Nghê Yên đã đỏ ửng lên, cô ta xúc động như muốn bật khóc bất cứ lúc nào, cô ta đưa tay lên chóp mũi, khẽ hít một hơi: “Thế nhưng với em mà nói thì đó là tất cả đối với em, là những kỷ niệm còn quan trọng hơn so với mạng sống của „ em.

 

Đôi mắt Hình Liệt Hàn vẫn lạnh lùng không một gợn sóng nhìn cô ta: “Ýướng mắc quá khứ sẽ chỉ làm cô đau khổ hơn thôi, cách tốt nhất chính là lãng quên.”

 

Nghê Yên cắn môi, điềm đạm đáng thương nhìn anh: “Anh có thể quên nhưng em không quên được.”

 

Hình Liệt Hàn cảm thấy hơi phản cảm với thủ đoạn dây dưa của Nghê Yên. Anh nhíu đôi mày kiếm một cái, hơi thở lạnh lùng lại càng mãnh liệt hơn, anh đứng lên nói: “Nếu như cô đến chỉ để nói những lời này thì tốt nhát cô nên về đi!”

 

Nghê Yên rơm rớm nước mắt, nhân lúc Hình Liệt Hàn đi qua bên cạnh mình, cô ta lập tức không màng đến thể diện của phụ nữ, đưa tay ôm lấy eo anh từ phía sau: “Đừng đi, Liệt Hàn, đừng đối xử với em như vậy, em thực sự yêu anh.”

 

Hình Liệt Hàn lại một lần nữa không chút lưu tình gạt tay của cô ta ra, quay người giữ khoảng cách, ánh mắt lạnh lùng thể hiện sự cảnh cáo: “Nghê Yên, rốt cuộc cô muốn thế nào?”

 

Sắc mặt Nghê Yên tái nhợt nhìn anh, nhìn vẻ mặt chán ghét của anh đối với cô lòng cô bị tổn thương sâu sắc. Cô thật sự không biết trong lòng Hình Liệt Hàn mình đã bị chán ghét đến mức không đáng một đồng.

 

“Anh ghét em đến vậy sao?” Nghê Yên không dám tin, tự giễu hỏi.

 

“Nếu như không muốn bị tôi ghét thì cách tốt nhất chính là rời đi, cô sống cuộc sống của cô, tôi sống cuộc sống của tôi.”

 

“Có phải anh vẫn còn hận em chuyện chia tay sáu năm trước không?” Nghê Yên nghĩ thầm, sự thù hận của Hình Liệt Hạnh đối với cô chắc chắn là bắt nguồn từ sáu năm trước, lần đó cô đã tàn nhẫn làm anh tồn thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK