Bữa cơm vẫn trôi qua nhẹ nhàng và vui vẻ như mọi ngày, ở nhà này không có mâu thuẫn cũng không có cãi nhau, mọi thứ đều vô cùng ấm áp thân mật.
Sáng sớm, máy bay tư nhân của Hình gia chuẩn bị cất cánh, 8 người vệ sĩ hộ tống về nước.
Trong nước, tại Viện thiết kế cung đình hoàng gia đang bày ra các thiết kế váy cưới cao cấp, ở đây chỉ nhận làm váy cưới cho các gia đình quý tộc, tất cả đều được dựa theo phương thức cao cấp nhất để làm ra.
9 giờ sáng, xe riêng của Hiên Viên Thần đưa Tô Thắm đến đây thử váy cưới, Tô Thắm vốn dĩ muốn em gái qua cùng, nhưng giờ em gái có thai không thể đi lung tung, Hiên Viên Thần có một buổi họp vào buổi sáng nên cô đành tự mình đến chọn váy cưới.
Thẩm mỹ của cô cũng vô cùng độc đáo, cô không lật album liền chọn một chiếc váy cưới trong tủ, váy cưới đó được thiết kế theo dạng đuôi cá, phần vai, trước ngực được đính kim cương thủ công may với vải ren, chiếc váy đầy đặn, dịu dàng, tựa như bầu trời sao tự nhiên vậy.
Tô Thắm mặc thử lên người, quả thực rất hoàn mỹ, như dùng số đo của cô để may ra vậy, không thừa không thiếu một phân nào.
Bởi vì dáng người của cô giống như người mẫu, chỉ là khi thử váy lên, Tô Thắm mới chú ý đến vết hôn mới trên xương quai xanh của mình, làm mặt cô tự dưng nóng bừng lên.
May mà nhân viên phục vụ ở đây đều vô cùng chuyên nghiệp, mặc dù nhìn thấy cũng không có phản ứng gì.
Tô Thắm đeo thêm khăn voan cô dâu, uyễn chuyển, tôn quý, vô cùng đẹp.
Tô Thắm đứng trước gương tự đánh giá bản thân mình, chiếc váy cưới trắng noãn, tượng trưng cho tình yêu đẹp đế, còn cô có được tình yêu mỹ lệ nhát thế giới.
Trong lúc thất thần, Tô Thắm không phát hiện ra nhóm nhân viên nữ sau lưng cô đã rời đi từ lúc nào.
Tô Thắm đang nghĩ, sau khi thử váy xong muốn nhờ họ giúp cô thay đồ. Cô nhìn xung quanh, sau đó quay đầu liền giật mình.
Chỉ thấy ở cửa phòng thử đồ, không biết bóng dáng thon dài mê người của Hiên Viên Thần đã dựa ở đó từ lúc nào, cũng không lên tiếng, chỉ dùng đôi mắt thâm thúy đó cười cười ngắm cô.
“Anh… sao anh không lên tiếng?”
Tô Thắm có chút buồn cười lườm anh một cái.
Lúc Hiên Viên Thần vừa tới là lúc cô đang soi gương ngắm bản thân mình, hai người trước gương và sau gương, mỹ lệ như bươm bướm song sinh, làm anh không nỡ làm phiền hình ảnh đẹp đẽ này, vì vậy anh chỉ đứng ở đây lặng lẽ thưởng thức.
“Anh đến từ lúc nào?”
Tô Thắm cười hỏi.
“Vừa đến không lâu.”
Hiên Viên Thần nói xong liền bước đến chỗ cô.
Hôm nay anh mặc một bộ vest sẫm màu, anh tú bất phàm, khí phách hiên ngang, đứng một chỗ với cô.
Giống như hai người cùng bước trên thảm đỏ, tổ chức hôn lễ vậy, Tô Thắm ngại ngùng nhìn hình ảnh trong gương cười.
Hiên Viên Thần cầm tay cô, nhìn thấy ngón tay giữa có một chiếc nhẫn, anh trầm giọng hỏi: “Cái này ai tặng vậy?”
Tô Thấm ngẳng đầu nhìn anh đáp: “Là món quà em tự tặng nhân dịp sinh nhật mình.”
“Sao xấu thế?”
Hiên Viên Thần khó hiểu, cô nhất định có thể mua một cái đẹp hơn mà.
Tô Thắm không kìm được mà cười lên: “Em thích những thứ đơn giản.”
Hiên Viên Thần bị nụ cười của cô me hoặc, anh cúi người, hôn lên trán cô: “Sau này em phải đeo cái anh tặng rồi.”
“Vâng!”
Tô Thắm nhắm mắt nhẹ nhàng đáp.
Hiên Viên Thần hôn xong, cũng chú ý đến vết hôn trên xương quai xanh của cô, tất nhiên, sau gáy cô cũng có máy vết, bị tóc của cô che khuất, cô không phát hiện ra mà thôi.
Tô Thắm thấy anh nhìn chằm chằm vét hôn, cô lập tức oán hận nói: “Trước kết hôn mấy ngày, anh phải chú ý một chút, em không muốn đến lúc đó đến váy cưới cũng không dám mặc.”
Hiên Viên Thần thấp giọng cười: :Được, anh sẽ chú ý, hôn lên chỗ mà không ai nhìn thấy.”