Cửa xe mở ra, Hồ Thắng làm sao sẽ bỏ lỡ thời gian thân mật với Diệp Giai Mị, ông ta lập tức đứng dậy nhanh chóng vòng ra ghế phụ, cầm lấy túi của Diệp Giai Mị, vừa khóa xe vừa đưa tay đặt lên eo của bà ta, ôm chặt lấy.
Bạch Hạ hơi trừng mắt, cô lập tức lấy điện thoại di động, chụp mấy bức ảnh cảnh hai người họ thân mật đi vào trong quán cafe.
Nhưng mà chỉ có bóng lưng, không có ảnh chính diện, Bạch Hạ thở dài một hơi, cô đành phải chụp biển số xe của chiếc xe kia.
Bây giờ, ảnh Diệp Giai Mị đi hẹn hò với người đàn ông khác cô cũng chụp lại được rồi, nhưng rốt cuộc thì người đàn ông đó là ai? Diệp Giai Mị lại dám to gan như vậy, đến một nơi xa như vậy hẹn hò với người đàn ông khác sau lưng ba cô.
Bạch Hạ trả tiền cho lái xe, cô quyết địng ngồi chờ ở đây, xem xem có thể chụp thêm được gì nữa hay không.
Trong quán cà phê, Diệp Giai Mị cùng Hồ Thắng giống như là vợ chồng vậy, bao một phòng riêng, hai người trốn ở đây, vừa uống cafe vừa anh anh em em.
Cuối cùng Diệp Giai Mị nhìn thời gian, phải đi về rồi, mới đẩy Hồ Thắng đang ở trên người mình: “Được rồi, lần sau anh đặt phòng xong rồi, chúng ta cùng đi khách sạn!”
“Anh nhớ em chết mắt thôi, bây giờ đến nằm mơ anh cũng muốn cướp em về.”
Diệp Giai Mị lập tức cảnh cáo nói: “Anh nhớ kỹ cho em, lúc mà chúng ta vẫn chưa nắm chắc phần thắng trong tay, tốt nhất là anh đừng có làm loạn, nếu không, cả đời này em cũng sẽ không tha thứ cho anh.”
“Được! Anh chắc chắn sẽ nghe lời của em, vì em và các con, anh sẽ nhịn!” Hồ Thắng lập tức ngoan ngoãn nghe lời.
Lúc này Diệp Giai Mị mới thỏa mãn, hai người đi ra từ quán cafe, mà lúc này Bạch Hạ cũng đã chọn được vị trí ở đối diện quán cafe còn có một quán trà, vừa hay là thiết kế kiểu cửa sổ sát đất, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào cửa ra vào của quán cafe.
Cuối cùng, cũng để cô chờ được hai người Diệp Giai Mị, Hồ Thắng vẫn cầm túi ôm eo bà ta, Diệp Giai Mị mặc dù vẫn có chút lo lắng nhìn xung quanh, nhưng Hồ Thắng vẫn ôm chặt bà ta bước lên xe.
Lần này Bạch Hạ trực tiếp quay video, nhìn chiếc xe màu đen đó rời đi, cô xem lại video, trong video Diệp Giai Mị cùng người đàn ông đoa không thể nào tránh được có quan hệ mờ ám.
Bạch Hạ lập tức nghĩ, cái video này có nên gửi cho ba hay không? Nếu như ba nhìn thấy rồi thì Diệp Giai Mị chắc chắn sẽ không được sống dễ chịu.
Nhưng, cô cũng không được để lộ bản thân mình, nếu không, Diệp Giai Mị chắc chắn sẽ không để cho cô được.
sống yên ổn, mặc dù cô không sợ bà ta, nhưng cũng không muốn nhìn nhiều bà ta thêm chút nào nữa.
Tạm thời Bạch Hạ vẫn chưa định làm gì, chờ buỏi tối Hình Nhất Phàm trở về thương lượng với anh xem, tóm lại, chuyện này cô nhất định phải để cho ba biết được.
Trên đường Bạch Hạ về nhà, nhận được điện thoại của Hình Nhất Phàm, hỏi xem cô có muốn ship đồ ăn trưa về nhà hay không, Bạch Hạ không muốn anh phải lo lắng cho mình, liền nói là mình đã ăn ở bên ngoài rồi.
“Buổi tối anh có thể về nhà sớm một chút hay không? Em có chuyện muốn thương lượng với anh.” Bạch Hạ hỏi anh.
“Được, anh sẽ cố gắng về sớm một chút.” Hình Nhất Phàm trầm giọng nói.
Bạch Hạ đang ở bên ngoài mua một phần bánh mì về nhà, hôm nay cô không có hứng thú ăn uống.
Tài liệu mà bây giờ Hình Nhất Phàm thu thập cũng đã được kha khá rồi, còn 3 ngày nữa, thì bản án của Trần Lương sẽ được hầu tòa.
Lúc này Hình Nhất Phàm đang ngồi ở một quan cafe gần công ty Trần Lương viết tài liệu, buổi chiều còn có 1 cuộc họp cần tham gia.
Nghĩ đến trong điện thoại Bạch Hạ nói có chuyện quan trọng cần thương lượng với anh, anh không nhịn được suy nghĩ xem là chuyện gì, nghe giọng nói của cô, hình như rất là nghiêm trọng.
Xem ra tối nay anh phải về sớm hơn 1 chút mới được, đang suy nghĩ, điện thoại của anh vang lên, cầm điện thoại nhìn là mẹ gọi.
“Alo! Mẹ.”
“Nhất Phàm, tối nay rảnh không con? Về nhà ăn cơm, vừa hay có thể bàn về chuyện ra nước ngoài, con xem có thể bớt chút thời gian đi về được hay không?” Tưởng Lam ở đầu dây bên kia nói.
Hình Nhất Phàm đối với chuyện này, rất rõ ràng là anh không muốn ra nước ngoài cùng với người nhà: “Mẹ, tối nay con còn có tài liệu cần viết, không về nhà được, để anh trai với Nhất Nặc ở cùng với ba mẹ đi, con không về được.”
Tưởng Lam thở dài nói: “Được rồi! Chiều mai con đến sân bay tiễn ba mẹ, lần này ba mẹ đi phải mát hơn 1 tháng.”