Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, anh đi đến bên cạnh Lam Sơ Niệm, đưa tay ra, ôm lấy cô. Làm cho cô ngây người ra, bây giờ bất kỳ cử chỉ thân mật của anh cả cô đều cả thấy kinh ngạc.

 

Gạt Nhiếp Nhân Nhân sang một bên, Lam Thiên Hạo thân mật nắm tay Lam Sơ Niệm vào nhà.

 

Lam Sơ Niệm vội vàng dùng sức đầy, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng: “Anh… như vậy không tốt!”

 

Lam Thiên Hạo giữ chặt, quay đầu lại nhìn cô chằm chằm: “Ở đâu không tốt?”

 

Nói tóm lại là, toàn thân Lam Sơ Niệm căng thẳng, mắt tự nhiên khi anh nắm tay.

 

Vẻ mặt của Lam Sơ Niệm giật mình đến mức quên cả giới thiệu.

 

“Sơ Niệm, bạn của em?” Lam Thiên Hạo tò mò hỏi.

 

“Chào anh Lam, em là Nhiếp Nhân Nhân, em là khách của mẹ anh.” Nhiếp Nhân Nhân lập tức thả tay Lam Sơ Niệm ra, hai tay khoanh trước ngực, lộ ra vẻ ngọt ngào quyến rũ.

 

Lam Sơ Niệm cảm thấy có một cặp mắt đang nhìn vào cô, cô vội vàng định thần lại gật đầu: “Đúng vậy, chị Nhiếp là khách của mẹ.” Khi Lam Thiên Hạo nhìn, thì hiểu ý định của mẹ bảo anh về nhà hôm nay, bà đang giới thiệu đối tượng sao?

 

Đôi mắt Lam Thiên Hạo lộ rõ vẻ thờ ơ, và nói với Nhiếp Nhân Nhân: “Xin chào, Nhiếp tiểu thu”.

 

Nói xong, anh đi đến bên cạnh Lam Sơ Niệm, đưa tay ra, ôm lấy cô. Làm cho cô ngây người ra, bây giờ bất kỳ cử chỉ thân mật của anh cả cô đều cả thấy kinh ngạc.

 

Gạt Nhiếp Nhân Nhân sang một bên, Lam Thiên Hạo thân mật nắm tay Lam Sơ Niệm vào nhà.

 

Lam Sơ Niệm vội vàng dùng sức đẩy, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng: “Anh… như vậy không tốt!”

 

Lam Thiên Hạo giữ chặt, quay đầu lại nhìn cô chằm chằm: “Ở đâu không tốt?”

 

Nói tóm lại là, toàn thân Lam Sơ Niệm căng thẳng, mắt tự nhiên khi anh nắm tay.

 

việc yêu cầu con phải làm thêm. Con đi lên thư phòng đây.”

 

Nói xong, anh nhìn Nhiếp Nhân Nhân: “Nhiếp tiểu thư, xin cứ tự nhiên.”

 

Nhiếp Nhân Nhân bị nụ cười của anh làm cho choáng váng, cô ta cười: Được rồi, anh Lam cứ đi đi!”

 

Lam Thiên Hạo đi vào phòng làm việc, vừa đi vừa nhìn quanh phòng khách, cô chạy đi đâu rồi? Vừa rồi không phải cô ở phòng khách sao? Lam Thiên Hạo nào có muốn làm việc, anh chỉ đang muốn trốn, anh đi ra cửa sau của thư phòng bước lên lầu từ một cầu thang khác, muốn tìm Lam Sơ Niệm, muốn xem rốt cuộc cô trốn ở đâu.

 

Lam Sơ Niệm ngòi trên giường, lúc này trong đầu cô toàn là ánh mắt ngưỡng mộ Nhiếp Nhân Nhân của anh cả, như thể chỉ cần Nhiếp Nhân Nhân cười thêm hai lần nữa anh cả sẽ yêu cô ta vậy.

 

Bởi vì Nhiếp Nhân Nhân lớn lên rất có khí chất, trông rất nữ tính, có lẽ cô ta chính là kiểu phụ nữ mà đàn ông thích nhất, vừa quyến rũ lại dịu dàng. Lam Sơ Niệm đột nhiên lại nghĩ, hình như từ nhỏ đến lớn, tính cách cô đã vô cùng nghịch ngợm, như một mụ điên vậy, làm sao có thể so sánh với Nhiếp Nhân Nhân này chứ?

 

Vừa nghĩ tới đây, khuôn mặt xinh xắn của Lam Sơ Niệm bỗng nhiên đỏ bừng. Cô đang suy nghĩ lung tung gì vậy chứ? Tại sao cô lại tự so sánh mình với Nhiếp Nhân Nhân chứ?

 

Đúng lúc này, cửa phòng cô vang lên tiếng gõ, cô vội hỏi: “Ai đấy?”

 

“Là anh đây!” Một giọng nam quen thuộc từ ngoài cửa vọng vào.

 

Nhịp tim của Lam Sơ Niệm lập tức tăng nhanh hơn, cô có chút bi rối bước đến bên cạnh cửa, nói với người ở bên ngoài: “Anh cả, có chuyện gì không ạ?”

 

“Em khoá mình ở trong phòng một mình làm gì vậy?” Lam Thiên Hạo tò mò hỏi, anh cũng có chút lo lắng cho cô.

 

Bởi vì cô là người rất ham vui, thích náo nhiệt, vừa rồi trong phòng khách cô lặng lẽ chạy đi khiến anh rất lo lắng.

 

“Em… em không sao đâu! Anh cả, anh đi tiếp Nhiếp tiểu thư đi! Em nghỉ ngơi một chút.” Lam Sơ Niệm nói vọng ra bên ngoài.

 

Người đàn ông ngoài cửa khẽ nhíu mày, tay anh đặt lên khung cửa phòng cô, không hề có ý định rời đi.

 

“Mở cửa!”Anh bắt đầu dùng giọng điệu đầy bá đạo ra lệnh.

 

Lam Sơ Niệm ở bên trong bị doạ sợ, nhanh chóng mỏ cửa ra. Cô lộ ra cái đầu nhỏ nhìn người đàn ông ngoài cửa từ trên cao nhìn chằm chằm xuống cô: “Anh cả, anh có chuyện gì sao?”

 

Lam Thiên Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của cô, anh cũng không biết mình làm sao nữa, anh chỉ không muốn cô trồn đi một mình.

 

“Không có gì, anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi. Em muốn ra ngoài hay muốn anh vào trong?” Lam Thiên Hạo liếc nhìn căn phòng màu hồng đáng yêu của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK