Làm sao ông ấy có thể chịu được khi để cô một mình trên thế giới này?
Vì vậy, anh có nên kiểm tra lại vấn đề này không? Nếu không, đợi tới khi cô gái thực sự phải thuê luật sư điều tra lại vụ án, nếu anh không chuẩn bị trước, rất có thể sẽ gây ảnh hưởng xấu đến công ty của anh.
Anh hy vọng tốt hơn là Trang Noãn Noãn không nên kiện, nhưng rõ ràng, cô gái này sẽ không nghe lời anh.
– Ỉ Chân của cô thế nào rồi chứ? Bị thương đến thế này, phải mất một khoảng thời gian không thể nhảy được.
Đồng thời, cô cũng không thể ra ngoài.
Kiều Mộ Trạch cắn môi bờ mỏng, có chút bát lực, sao có thể mềm lòng với cô như vậy.
Nếu bồi thường cho Trang gia thì từ trong ba năm đã xong rồi, mọi rắc rối và ngoài ý muốn mà cô gái này sẽ gặp phải trong tương lai đều không liên quan gì đến anh.
Giống như hai vụ tai nạn của cô, anh hoàn toàn có thể ngồi nhìn.
Giờ phút này, Trang Noãn Noãn ở trong phòng, cô không làm gì cả, vốn dĩ cô muốn viết lời bài hát, nhưng trong đầu lại chỉ quanh quần những chuyện xảy ra trong hôm nay.
Trước kia cô từng nghĩ rằng Kiều Mộ Trạch đã cách xa cô, bây giờ, sau khi tiếp xúc với anh hai lần, cô không thể nói rõ anh thực sự là người như thế nào.
Anh lạnh lùng, nhưng anh đã giúp cô, hai lần giúp đỡ của anh đã làm thay đổi phần nào ảnh hưởng đã hình thành trong tâm trí cô.
Nhưng cô đã phân rất rõ ràng, ơn là ơn, còn sự thật về ba mẹ cô, sẽ không dừng lại ở đó.
Cô sẽ trả ơn anh nếu có cơ hội.
Trong đầu Trang Noãn Noãn nghĩ đến câu nói hôm nay, nếu cô dám rời khỏi phòng anh, anh thật sự muốn cô lấy thân báo đáp.
Câu nói này thật sự khiến cô nghĩ mãi đến bây giờ, cảm thấy hơi quá đáng.
Cô sẽ không đồng ý lấy thân báo đáp, người đàn ông này nói là không thiếu phụ nữ, nghĩa là anh có nhiều người phụ nữ khác, còn cô thì từ chối bất kỳ mối quan hệ với một người đàn ông như vậy.
Cô ghét những người đàn ông có đời tư hỗn loạn.
Trong khách sạn, khi Lam Sơ Niệm đang xem phim, cảm thấy rượu vang rất ngọt thơm, cô giấu người đàn ông làm việc trong phòng, lén rót một ly lớn, ngồi trên sofa xem phim hoạt hình.
Hơn nữa, cô còn tìm thấy một gói nho khô nhỏ lấy từ trong túi xách của cô, ngồi ăn, cô cảm thấy rất ngon.
Thắm thoắt, một ly rượu vang lớn đã bị cô uống gần hết, cô uống cạn một ngụm, cảm thấy hơi choáng váng.
Chẳng lẽ cô đã say rồi sao? Lam Sơ Niệm nghĩ tới đây, liền thoải mái dựa vào trên sofa, ôm gối mềm, đôi mắt đang xem hoạt hình chớp chớp máy cái, liền nhắm lại, ngủ thiếp đi.
Lam Thiên Hạo mơ hồ có thể nghe thấy bên ngoài có âm thanh, còn tưởng rằng Lam Sơ Niệm còn chưa ngủ, nên ở trong phòng sửa đổi kế hoạch, mãi đến mười một giờ mới đi ra.
Khi anh bước ra, anh nhận ra rằng phim hoạt hình vẫn đang chiếu, còn cô gái trên ghế sofa đã ngủ.
Không những thế, anh còn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong không khí, lập tức nhìn về phía bình rượu vang trên bàn, rõ ràng vừa rồi còn hơn một nửa, sao bây giờ chỉ còn chưa đến hai phần ba?
Ánh mắt Lam Thiên Hạo nhìn về phía cô gái trên ghế sofa. Cô nhóc này đã lén lút uống rượu sau lưng anh!
Anh đưa tay tắt TV, đi tới ghế sofa, ngồi xổm xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái đỏ bừng, đưa tay ướm thử nhiệt độ trên trán cô.
Tuy hơi nóng nhưng đó là nhiệt độ cơ thể bình thường.
“Sơ Niệm, đậy đi, về phòng đi ngủ.” Lam Thiên Hạo vỗ nhẹ lên má nhỏ cố gắng đánh thức cô.
Lam Sơ Niệm vốn đã uống quá nhiều rượu, lúc này đã ngủ rất say, sét đánh bên tai cũng chưa chắc đã tỉnh lại.
“Sơ Niệm?” Bàn tay của Lam Thiên Hạo vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dưới ánh đèn, làn da của cô hồng hào, mịn màng như toát ra một mùi thơm thoang thoảng.
Lam Thiên Hạo không khỏi cảm thấy cổ họng thắt lại, ánh mắt chú ý vào đôi môi đỏ mọng khẽ động của cô, đôi môi đỏ mọng hình trái tim, khi cười lên ngọt ngào đến mê người.
Còn lúc này, khi cô không cười lại là một sự quyến rũ khác.
Trong lòng Lam Thiên Hạo cho dù thích Lam Sơ Niệm, anh cũng không bao giờ dám nghĩ sai, anh biết ba mẹ anh không có ý định tiết lộ thân thế của cô, chỉ là không muốn cô cảm thấy cô là người ngoài ở trong nhà.
Vì vậy, anh cũng rất có gắng để giữ bí mật này, nhưng thật ra, cô và anh không có quan hệ huyết thống.