Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiên Viên Thần vẫn có chút không yên tâm hỏi.

 

Mặc dù đã máy lần Lâm Băng Nguyệt không tôn trọng Tô Thâm nhưng cô không muốn Hiên Viên Thần ra mặt vì chuyện này, bởi dù sao xử lý mấy chuyện vụn vặt như vậy đối với thân phận của anh là không tốt.

 

“Không có.”

 

Tô Thắm cong mi cười đáp: “Đừng lo lắng cho em, em không có yếu ớt như vậy.”

 

Hiên Viên Thần nghe cô nói lời này thì anh biết rằng Lâm Băng Nguyệt chắc chắn đã nói điều gì đó với cô. Anh nắm lấy tay cô nói: “Đi xuống dưới cùng anh!”

 

“Được.”

 

Tô Thắm gật gật đầu, đi theo anh xuống cầu thang.

 

Ở tầng dưới, Lâm Băng Nguyệt đang lo lắng chờ Hiên Viên Thần trở về, nhưng cô ta không biết rằng Hiên Viên Thần có thể xuống tầng này từ tầng sáu.

 

Cô ta nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân đi xuống lầu, cô ta lập tức nghĩ đến Tô Thắm, khẳng định cô cũng nghĩ đến việc chờ Hiên Viên Thần trở về.

 

Ánh mắt cô ta khẽ liếc sang nhưng những gì cô ta nhìn thấy là một đôi nam nữ đang nắm tay bước xuống.

 

Người phụ nữ là Tô Thâm, còn người đàn ông lại là Hiên Viên Thần.

 

Lâm Băng Nguyệt bị sốc trước sự xuất hiện đột ngột của Hiên Viên Thần, cô ta kinh ngạc đứng lên, chân tay luống cuống nhìn Hiên Hiên Thần rồi gượng cười: “Anh Hiên Viên, anh về lúc nào vậy? Sao em không nhìn thấy anh?”

 

“Có một lối đi dẫn thẳng từ tầng sáu xuống đây.”

 

Tô Thắm giải thích nghi ngờ của cô ta.

 

Lúc này, Lâm Băng Nguyệt không dám ra vẻ gì trước mặt Tô Thắm, cô ta lập tức giả mù sa mưa cười với Tô Thắm nói: “Thật sao? Thật sự không nghĩ lại thuận tiện như vậy!”

 

“Lâm tiểu thư tới đây có chuyện gì sao?”

 

Hiên Viên Thần thờ ơ hỏi.

 

Sắc mặt Lâm Băng Nguyệt lập tức cứng đờ, cắn chặt môi, có chút ủy khuất nói: “Anh Hiên Viên, anh không đến gặp em nữa mà em thì rất nhớ anh, cho nên chỉ có thể chủ động đến đây tìm anh.”

 

Đôi mày kiếm của Hiên Viên Thần nhăn lại: “Lâm tiểu thư, lần trước tôi nghĩ tôi đã nói với cô rất rõ ràng rằng giữa tôi và cô không có duyên phận, xin cô đừng cố chấp nữa!”

 

Khi nghe những lời này, sắc mặt Lâm Băng Nguyệt tới nhọt, ánh mắt cô ta khẽ quét qua Tô Thắm, thầm nghĩ rằng cô nhất định đang cười nhạo cô ta, cười cọt vì cô ta tự mình đa tình.

 

Tô Thắm không nhìn cô ta, giống như đang cúi đầu suy nghĩ điêu gì đó.

 

“Anh Hiên Viên, em ..”

 

Lâm Băng Nguyệt đột nhiên xấu hỗ không biết nên nói gì.

 

“Lâm tiểu thư, đã tới rồi thì cô cùng nhau ăn tối đi! Tô Thắm tươi cười mời.

 

Lâm Băng Nguyệt hơi giật mình nhìn Tô Thắm, muốn biết Tô Thám làm như vậy để làm gì, muốn nhìn cô ta làm trò cười hay là muốn cô ta nhìn hai người khoe ân ái?

 

Hiên Viên Thần cũng nhìn về phía Tô Thắm, Tô Thắm mím môi cười khế nói: “Sắp đến giờ ăn tối rồi, nếu bây giờ Lâm tiểu thư trở về nhà thì chắc chắn không kịp bữa tối ở nhà nên cứ ở đây dùng bữa đi!”

 

Khóe miệng Hiên Viên Thần nở một nụ cười, ý định này của Tô Thám là thật lòng, cô không phải là muốn ở trước mặt Lâm Băng Nguyệt khoe khoang cái gì, mà chỉ là thật tâm muốn Lâm Băng Nguyệt ở lại ăn tối.

 

“Tốt, vậy liền mời Lâm tiểu thư ở lại dùng bữa tối xong rồi mới về!”

 

Hiên Viên Thần cũng đồng ý.

 

Trong lòng Lâm Băng Nguyệt vui mừng khôn xiết, không ngờ Tô Thắm lại là người yêu cầu cô ta ở lại trước.

 

Cô ta thật sự không hiểu, chẳng lẽ Tô Thám không hận cô ta sao? Sao lại muốn giữ cô ta ăn tối?

 

Lúc này, Diệp Đông nghe vậy bước ra ngoài cười nói: “Vậy hiện tại tôi đi chuẩn bị bữa tối ngay.”

 

“Lâm tiểu thư có dị ứng thức ăn gì không, cô có thể nói trước với anh Diệp.”

 

Tô Thắm hỏi Lâm Băng Nguyệt.

 

Lâm Băng Nguyệt giật mình suy nghĩ một hồi nói: “Tôi không ăn hành lá.”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK