Ánh mắt của Trương Đinh Hương căn bản không ở trên gương mặt của con gái, mà là ở trên người cô gái nhỏ nhắn cũng đi đến chỗ bà ta, khi bà ta nhìn thấy gương mặt của Lam Sơ Niệm, trong lòng kinh ngạc hoảng loạn, giống như Y phu nhân năm đó trở về tìm bà ta báo thù, ngực của bà ta âm thầm nhấp nhô lên xuống.
“Cháu chào dì.” Lam Sơ Niệm cứ lễ phép chào một câu, cô nghĩ cho dù năm đó người phụ nữ này chen vào giữa tình cảm của ba mẹ cô, nhưng nếu sau này ba cưới bà ấy, vậy bà ấy nhát định không phải là người xấu lắm.
Vì vậy, cô cứ lễ phép mà đối xử vậy.
Lúc này Trương Đinh Hương đột nhiên hoàn hồn, gương mặt nhiệt tình nhìn cô: “Cháu chính là đứa bé năm đó bị thất lạc của Cảnh Long đúng không? Cháu có thể trở về được thật là quá tốt rồi.”
Trương Đinh Hương đang diễn kịch, bà ta đương nhiên không thể rõ ràng biểu hiện ra sự oán hận đối với Lam Sơ Niệm rồi.
“Vâng ạ, cháu là đứa con đầu tiên của ba cháu.” Lam Sơ Niệm gật gật đầu.
“Cháu lớn lên thật xinh đẹp!” Trương Định Hương khen nói.
Sắc mặt của Y Tư Nhã ở bên cạnh có chút không thích, cô ta có chút kinh ngạc nhìn mẹ, nụ cười bây giờ của mẹ và của lúc bình thường không hề giống nhau! Với lại, với tính cách của mẹ cô ta, mẹ sẽ vui mừng chào đón Lam Sơ Niệm về nhà sao?
“Các con ngồi đây nói chuyện đi, dì đi xuống bếp nấu bữa tối, tối nay ở nhà ăn cơm đi!” Trương Đinh Hương thân thiết nói, rồi nói với con gái: “Tư Nhã ở cùng người chị gái này của con đi, mẹ đi nấu cơm đây.” Lúc Trương Đinh Hương đang nói, liền nhìn thấy có hai người bước vào từ ngoài cửa, đứng bên cạnh chồng của bà là một thanh niên trẻ cao to ưu nhã, ánh mắt của bà ta sáng lên, ở đâu đến một người đàn ông anh tuấn quyến rũ đến vậy? Ý nghĩ đầu tiên của bà ta là con gái có thể gả cho cậu ta thì tốt quá rồi.
Trương Định Hương vừa nãy đã nghe thấy có tiếng bước chân đi vào ở phòng khách, bà ta cố ý nói những lời như: vậy chính là hy vọng chồng nghe thấy sự hoan nghênh và yêu quý của bà ta đối với Lam Sơ Niệm.
Quả nhiên Y Cảnh Long nghe tháy rồi, cũng rất vui vì cách nghĩ này của vợ, điều ông không hy vọng nhất chính là người trong nhà có sự bài xích, bởi vì ông rất yêu quý Lam Sơ Niệm, cảm giác giống như lại có được vật báu vậy. Lúc này ánh mắt của ông nhìn hai cô con gái, càng yêu quý nhìn lên trên người của Lam Sơ Niệm, ông hy vọng khoảng thời gian tiếp theo ông có thể bồi thường cho người con gái này, với lại ông vô cùng yêu người vợ: trước, từ trên người của Lam Sơ Niệm ông có thể tìm được hình dáng của người vợ trước.
Hai người đàn ông đi đến đều nhìn Lam Sơ Niệm, bởi vì hai người đều vô cùng yêu cô.
Khiến Y Tư Nhã đứng một bên trong lòng càng thêm khó chịu, ba nhìn Lam Sơ Niệm cũng thôi đi, tại sao đến người anh cả này của Lam Sơ Niệm cũng nhìn cô dịu dàng như: thế.
Vậy cô ta và mẹ thành không khí rồi sao? Càng huống hồ cô ta hy vọng ánh mắt của Lam Thiên Hạo nhìn cô ta, bởi vì cô ta cũng rất xinh đẹp mà!
“Sơ Niệm, đây chính là mẹ kế của con Trương Đinh Hương, là vợ hiện tại của ba, về sau con cứ gọi là dì Trương nhé!” Y Cảnh Long nói với cô.
Lam Sơ Niệm gật gật đầu: “Vâng ạ!”
Trương Định Hương thấy tất cả mọi người không có phát hiện tất cả mọi việc mà bà ta làm, bà ta liền thở phào nhẹ nhõm. Có điều, ánh mắt của Lam Thiên Hạo lại sắc bén nhìn Trương Đinh Hương máy lần, ánh mắt nhìn người của anh cực chuẩn, Trương Đinh Hương có một gương mặt đầy dã tâm và hung tướng, với lại nụ cười trên mặt của bà ta khiến anh thấy vô cùng giả, Y Tư Nhã và bà ta lại là nụ cười giả như nhau.
Ánh mắt của anh rơi trên người của Lam Sơ Niệm, trên người của Lam Sơ Niệm phát ra sự chân thật tự nhiên, quả thật giống ánh sáng của thiên sứ vậy.
“Cậu này là?” Trương Định Hương vô cùng hứng thú với Lam Thiên Hạo, bà ta nhìn một cái liền có thể nhìn ra cả người Lam Thiên Hạo toả ra hơi thở là người có tiền.
“Đây là tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn đá quý Lam thị cậu Lam Thiên Hạo, đồng thời cũng là anh cả của ba mẹ bên nhận nuôi Sơ Niệm.” Y Cảnh Long giới thiệu VỚI VỢ.
Trương Đinh Hương lập tức trừng to mắt ra, cái gì, đứa trẻ này năm đó chưa chết thì thôi đi, còn được một gia đình giàu có như vậy nhận nuôi? Tập đoàn đá quý Lam thị, chính là cái công ty tập đoàn có toà nhà cao tầng ở trung tâm thành phố sao?
Đôi mắt của Y Tư Nhã ở một bên nhìn Lam Thiên Hạo đầy sự ái mộ, lộ ra cảm xúc yêu thích của cô ta.
*Thì ra là Lam thiếu gia, xin chào xin chào, hoan nghênh cậu đến nhà chúng tôi làm khách.” Nói xong, Trương Đinh Hương kéo con gái đến bên cạnh mình: “Đây là con gái của dì Tư Nhã.”
Y Tư Nhã có thể nghe ra mẹ đây là có ý giới thiệu, cô ta bắt giác lộ ra nụ cười xấu hồ, tóc dài cụp đến mang tai, lộ ra sự phong tình.
Ánh mắt của Lam Thiên Hạo nhàn nhạt biểu thị một chút, rồi quay người nói với Y Cảnh Long: “Bác trai, chúng ta đi uống trà đi!”
“Được! Mời.” Y Cảnh Long đối với Lam Thiên Hạo là tiếp đoán như khách quý vậy.
“Sơ Niệm em có muốn cùng đi không?” Lam Thiên Hạo không muốn để cô ở lại với hai mẹ con giả dối này.