"Cô không phải.
" Vẻ mặt của Thịnh Hàn Ngọc không lộ ra biểu cảm gì, giọng nói trong trẻo lạnh lùng nhưng cũng vô cùng chắc chắn.
Thời Du Huyên còn đắm chìm trong việc có được tự do như tưởng tượng của mình, thuận miệng hỏi: "Cái gì?"
Cả người Thịnh Ngọc Hàn như tỏa ra một luồng khí mạnh mẽ vô cùng lạnh lùng, giọng nói bình thản đáp: "Người phụ nữ xem mắt với tôi không phải là cô, cô là người khác.
"
Thời Du Huyên đưa tay quơ qua quơ lại trước mắt anh: "Anh có thể nhìn thấy ư?"
"Mùi nước hoa không giống, giọng nói cũng khác, cô là ai?"
Thịnh Ngọc Hàn trả lời, đột nhiên nắm lấy cổ tay cô rồi siết chặt.
Cô có cảm giác như cổ tay mình sắp bị gãy! đột nhiên "Oa!" một tiếng rồi khóc lớn: "Đau, đau quá đi, người xấu, mau buông ra, đồ khốn! "
Nước mắt cô dàn dụa trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, mới vừa rồi còn là một cô gái ranh mãnh mà lại thay đổi nhanh như thế, khóc lóc mà chẳng để ý đến hình tượng chút nào.
Thịnh Ngọc Hàn buông tay cô rồi xoay người đi ra ngoài, cũng không đóng cửa lại.
!
Trong phòng sách.
"Lập tức điều tra cho rõ người phụ nữ này, tôi phải biết chi tiết hoàn cảnh của cô ta.
"
Thịnh Ngọc Hàn ném tờ giấy màu đỏ thẫm mà người phụ nữ đó đưa cho anh, gương mặt không lộ ra chút cảm xúc nào nhưng cả người anh lại toát ra luồng khí lạnh như băng khiến vệ sĩ đứng bên cạnh phải rùng mình.
"Vâng.
"
Người vệ sĩ cầm giấy chứng nhận kết hôn rồi im lặng lui ra ngoài.
"Rầm!"
Thịnh Ngọc Hàn đập tay lên bàn, vẻ mặt vô cùng u ám, dám tính toán với anh ư?
Người phụ nữ này và nhà họ Thời đúng là không muốn sống nữa.
Đời này anh căm ghét nhất chính là bị người khác tính kế, không có ai ngoại lệ!
Sau đó người vệ sĩ rất nhanh đã trở lại phòng khách, kính cẩn nói: "Cậu chủ, tôi đã điều tra rõ ràng, nhà họ Thời có hai cô con gái.
Anh đã xem mắt với cô cả, còn vợ của anh chính là cô thứ hai…"
Giọng nói của vệ sĩ ngày càng nhỏ, còn chưa nói hết thì đã dừng lại.
"Nói tiếp.
"
"Vâng.
"
Người vệ sĩ khẽ nuốt nước miếng xuống: "Còn nữa, cô con gái thứ hai là một kẻ ngốc.
"
"Cái gì?"
Thịnh Ngọc Hàn nhướng lông mày, không để cho thủ hạ nói tiếp nhưng cũng không cho anh ta rời đi.
Gả một người phụ nữ ngốc nghếch cho anh, thay mận đổi đào hả? Món nợ này của nhà họ Thời tạm gác lại, sau này anh sẽ tính toán rõ ràng.
Chỉ có điều nếu cô cả kia muốn lập gia đình cũng không phải là việc dễ dàng nữa.
Trong căn phòng tân hôn, người phụ nữ đã nằm cuộn tròn trên giường ngủ, hô hấp đều đặn, trên mặt còn vài giọt nước mắt đọng lại, "nước mắt" trên mặt chảy xuống một đường dài.
Cô kẻ mắt và chuốt mascara, còn có một miếng dán đen thui ở trên mí mắt.
"Cô chủ, cô mau tỉnh lại đi.
" Dì Trương đẩy cửa đi vào, nhíu mày lại khi thấy dáng vẻ này của cô.
Đây chính là cô gái mà ông chủ gả cho cậu chủ nhà mình ư?
Nhìn qua cũng thấy không thông minh gì lắm!
Phụ nữ nguyện ý gả cho cậu chủ cũng không ít, mặc dù bà không hiểu tại sao ông chủ lại chọn một người như vậy nhưng nếu đã bước vào cửa nhà họ Thịnh thì cô không phải người mà một quản gia như bà có thể nhận xét.
Thời Du Huyên "ngủ" rất ngon, dì Trương gọi mấy lần nhưng cô cũng không tỉnh giấc.
"Cô chủ, dậy ăn cơm.
" Cuối cùng cũng có một câu có tác dụng, Thời Du Huyên giống như phản xạ có điều kiện vậy, nằm ì ạch trên giường một chút rồi từ từ ngồi dậy nói: "Được.
"
Quản gia đưa ra rất nhiều yêu cầu cho cô, phải rửa tay và mặt thật sạch trước khi ngồi vào bàn ăn cơm.
Thịnh Hàn Ngọc ngồi ở đối diện, thức ăn rất phong phú, cách ăn uống của Thời Du Huyên cũng không ưu nhã mấy, ngay cả đũa cũng không thèm cầm lên, ăn như hổ đói khiến bà quản gia đứng đối diện phải cau mày.
"Cô chủ, cô ăn chậm lại một chút.
"
Thời Du Huyên đứng lên, tùy tiện dùng bàn tay đầy dầu mỡ lau lên người nói: "Tôi ăn no rồi, muốn trở về phòng ngủ.
" Nói xong cô liền nghênh ngang rời đi!
Chỉ là cô đã đi nhầm hướng.
Quản giả theo sau gằn giọng nhắc nhở: "Cô chủ, cô đi sai hướng rồi, bên đó là phòng bếp.
"
Vì thế Du Huyên quay người lại đi ra ngoài!
"Cô chủ, đó là hướng đi ra bên ngoài.
" Người quản gia vội vàng đuổi theo, không dám để cô tự đi nữa mà phải dẫn cô về tận phòng.
Danh Sách Chương: