Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Thiên Thần có chút không tha hỏi: “Sao về sớm vậy?”

 

“Có chút chuyện phiền toái, mình phải xử lý một chút.” Nói xong, Hình Nhất Phàm bước nhanh ra cửa, như thể anh cũng biết, vì cứu Bạch Hạ, anh bắt tri bắt giác nóng nảy.

 

Hình Nhất Phàm đi đến bãi đỗ xe. Xe việt dã của anh liền được nhắn ga, lao thẳng hướng về nhà, vừa hay nơi này cách nhà không xa, 20 phút là có thẻ đến.

 

Bạch Hạ giờ phút này ngồi trên sô pha nhỏ ngoài ban công, cô không dám nhìn loạn, một mực xem tin tức trong điện thoại trên tay, kéo tới keo lui, muốn tìm chuyện giết thời gian.

 

Nhưng mà, nếu để cô một mình xuống lầu mà nói, cô vẫn có chút nhát gan, bởi vì rèm cửa trong biệt thự này đều được che kín, từ lầu ba xuống lầu một cũng không có lấy một tia sáng.

 

Nếu có điện, đi đâu cũng sẽ bật công tắc lên.

 

Ánh mắt Bạch Hạ vài lần nhìn về phía đường lớn bên kia, hi vọng xe của Hình Nhất Phàm trở về, giờ phút này, nghĩ một chút về bộ dạng cầu xin anh vừa rồi, vẫn có chút xấu hỗ.

 

Vậy mà cùng anh cũng 3 lần không thân quen. Không, nhưng mới quen biết một tuần mà thôi, hơn nữa còn xảy ra nhiều chuyện không vui như vậy.

 

Bạch Hạ một mực chờ đợi, rốt cục cô cũng nhìn thấy đèn xe màu trắng từ xa rọi đến. Ánh đèn tựa như một tia cứu mạng xuyên qua màn đêm, cô hưng phấn đứng dậy, mở.

 

đèn flash điện thoại, để Hình Nhát Phàm biết cô ở trong này.

 

Xe Hình Nhất Phàm dừng ở trước biệt thự của Bạch Hạ.

 

Hình Nhất Phàm vừa xuống xe đã nghe thấy trên ban công lầu ba truyền đến tiếng cô: “Tôi ở đây, Hình Nhất Phàm, tôi ở đây.”

 

Hình Nhất Phàm đứng ở trước biệt thự, cách cửa sắt nói với cô: “Xuống đây, tôi ở đâu đợi cô.”

 

Hô hấp Bạch Hạ căng thẳng, cô hít sâu nói: “Được, tôi xuống, đợi tôi!”

 

Bạch Hạ mở đèn flash điện thoại, đến trước giường cầm túi. Trên đường xuống lầu, quả nhiên bốn phía đều tối đen như mực, cô đi rất nhanh, lúc đến hai bật thang cuối, Bạch Hạ cận thị nặng không phát hiện vẫn còn một bậc thang nữa, cô trực tiếp bước xuống.

 

“A…” Chân Bạch Hạ vấp phải bậc thang, cả người mất thăng bằng, ầm một tiếng, mắt cá chân bị trật, cả người ngã xuống đắt.

 

“Ai yal” Bạch Hạ chỉ cảm thấy mắt cá chân kịch liệt đau đớn, chân cũng đau. Trong bóng tối, điện thoại của cô bị văng ra xa.

 

Bạch Hạ bò qua nhặt lấy điện thoại, khập khiễng đi về phía cửa. Cô đầy cửa ra, liền tháy cổng bên ngoài là ánh sáng đèn xe, lòng cô rốt cuộc thả lỏng. Mà quan trọng là cô vẫn còn một cửa ải phải qua, bởi vì chân trái của cô căn bản không thể chạm đất, đau đến nước mắt đều chảy ra.

 

Hình Nhất Phàm cách cửa sắt nhìn thấy cô. Lúc cô mở: cửa bên trong liền nhìn thấy chân trái vừa chạm đất cô đã kêu lên hai tiếng. Chân phải dậm trên đất, chân trái run rẫy.

 

“Sao vậy? Ngã rồi?” Hình Nhất Phàm khẽ nhíu mày.

 

Bạch Hạ gật đầu, vẻ mặt không vui nhìn anh: “Lúc xuống cầu thang không nhìn rõ nên bước hụt chân.”

 

Nói xong, cô ngồi xổm xuống,ôm chặt lấy cổ chân bị bong gân và thở hồn hển.

 

Hình Nhất Phàm khẽ căn đôi môi mỏng, nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô, muốn nói gì đó nhưng vẫn nuốt trở về, mở cửa ghé phó lái nói với cô: “Có thể lên xe không?”

 

Bạch Hạ cố nén đau đứng lên, vừa bước đi, tay cô theo bản năng nắm lấy cánh tay Hình Nhất Phàm: “Anh có thể đỡ tôi chút không.”

 

Hình Nhất Phàm thấy bộ dạng của cô, cậu liền mở tay cô đang ở trên tay mình ra. Lúc Bạch Hạ còn đang nghĩ anh keo kiệt không đỡ mình, anh liền cúi người, trực tiếp đem cô ôm lấy đặt vào ghế phó lái.

 

Bạch Hạ mở to mắt, không dám tin anh vừa bề mình.

 

Cô đã lớn thế này, đây là lần đầu tiên bị một người đàn ông xa lạ ôm thân mật như vậy. Hình Nhát Phàm giống như không cảm tháy gì, anh ngồi vào xe, nhấn chân ga quay đâu xe, hướng vê phía ngọn đèn sáng trong thành phó.

 

Trong xe, ánh mắt Bạch Hạ xuyên qua ánh sáng mờ ảo nhìn cậu, cảm kích nói: “Cảm ơn anh.”

 

Hình Nhất Phàm nói với cô: “Tôi gọi điện thoại hỏi rồi, phụ cận phải sửa đường dây, sáng mai sẽ có điện.”

 

“À! Là như vậy à! Được, vậy đêm nay chúng ta đến khách sạn đi!” Bạch Hạ nói.

 

Mắt điện, Hình Nhất Phàm tự nhiên cũng sẽ không ở trong nhà, mặt anh không chút thay đổi nói: “Đi bệnh viện xem chân của cô trước.”

 

Bạch Hạ đương nhiên không muốn vì chân mình làm phiền anh, cô cố ý cậy mạnh nói: “Không sao, chân tôi không đau nữa, ngày mai sẽ tốt thôi, không cần đưa tôi đến bệnh viện.”

 

Hình Nhất Phàm quay đầu liếc cô một cái: “Cô xác định?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK