“Được!”
Tô Hi thực sự đói rồi, cô cầm lấy vội vã cùng anh xuống xe.
Do bãi đỗ xe có chút tối nên lúc Tô Hi đi theo Ôn Lệ Thâm giày cao gót của cô giãm vào những khe hở của những hòn sỏi được rải trật tự trên mặt đất. Lúc cô nhắc chân lên cả người lập tức nghiêng về phía trước, lúc ý thức được thì mình cũng sắp ngã.
Theo bản năng thì con người có thể nắm chặt, giữ chặt hoặc là ôm chặt bất cứ thứ gì để tránh bị ngã.
Vì vậy, bản năng của Tô Hi chính là ôm chặt eo người đàn ông trước mặt, giày của cô vẫn cắm trên mặt đất, còn một chân đứng vững, ngoại trừ ôm chặt eo người đàn ông này ra thì cô không còn cách nào khác.
Ôn Lệ Thâm cúi đầu nhìn cánh tay mảnh khảnh đang ôm chặt eo mình, khóe miệng anh cong lên ý cười.
Và ngay tại lúc này, tay trên eo vừa bỏ ra, Tô Hi liền ngoảnh đầu ngồi xuống để rút chiếc giày đang cắm trên mặt đất.
Ôn Lệ Thâm quay người mới phát hiện cái ôm vừa rồi không phải người phụ nữ này yêu anh mà ôm, mà là giày của cô bị cắm vào lỗ hở trên mặt đất. Cũng có thể nói, vừa rồi anh đã tự mình đa tình một hồi.
Đáy mắt anh thoảng qua tia chán nản, anh cúi xuống trầm thấp nói: “Đề tôi.”
Tô Hi đành phải đứng sang một bên, đôi chân ngọc mảnh mai không có giày giãm lên mặt đất sỏi đá có chút lạnh lẽo, cô đợi Ôn Lệ Thâm lấy giày cho cô.
Ôn Lệ Thâm lấy có kỹ thuật nên vừa mới rút đã rút được giày của cô ra, lúc Tô Hi muốn ngồi xổm xuống để xỏ giày thì thấy Ôn Lệ Thâm ngồi xuống dưới chân cô đưa tay ra và nắm lấy chân ngọc đang giẫm trên mặt đất của cô.
Tô Hi đứng không vững, chỉ đành vội vã bám chắc vào bờ vai anh. Sau đó, trong sự kinh ngạc của cô, Ôn Lệ Thâm cầm lấy chân cô, bàn tay lớn vuốt ve lòng bàn chân cô một chút để xoa sạch những hạt cát nhỏ. Sau đó lại mang giày vào cho cô và cài khóa lại.
Đầu óc Tô Hi vù vù trống rỗng máy giây liền, anh vậy mà hạ thấp địa vị của mình đề lau chân xỏ giày cho cô?
Vậy không phải sẽ làm bản tay của anh sao?
Tô Hi đang kinh ngạc thì giây tiếp theo cô cảm thấy người mình nhẽ bẫng, hoàn toàn bị anh ôm vào trong lòng. Cô vội vã ngọ ngoạy: “Không cần, tôi có thể tự mình đi được.”
“Mặt đường này toàn là sỏi đá, em vẫn muốn ngã xuống lần nữa?” Ôn Lệ Thâm nói xong, rất tự nhiên ôm cô đi về phía nhà hàng.
Thỉnh thoảng lại có khách đến nhà hàng lái xe vào đây, Tô Hi ngượng ngùng vùi đầu vào hõm vai Ôn Lệ Thâm, giống như không dám nhìn người khác.
Cuối cùng đi đến chỗ mặt đường bằng đá cẩm thạch trơn nhẫn Ôn Lệ Thâm mới đặt cô xuống, Tô Hi vội xấu hỗ nói: “Cảm ơn.”
Lúc đi vào đại sảnh, Tô Hi nói với anh: “Tôi đưa anh đến nhà vệ sinh rửa tay nhé!”
Ôn Lệ Thâm nói với cô: “Em ngồi đây chờ tôi, tôi tự mình đi.”
Tô Hi đành phải ngoan ngoãn ngồi ở sofa bên cạnh, chờ anh rửa tay xong rồi cùng nhau đi ăn cơm.
Tô Hi mơ hồ cảm thấy vừa rồi lòng bàn chân bị anh xoa xoa có hơi nóng, cảm giác được bàn tay lớn của anh dịu dàng chạm vào vẫn còn lưu lại trong tâm trí cô.
Ôn Lệ Thâm rửa tay xong đi ra ngoài, Tô Hi liền vội vã chạy tới trước mặt anh, bọn họ vừa mới bước vào thang máy thì nhìn thấy một nhóm người từ đại sảnh tiến vào, trong đó có một người đàn ông trẻ chạy tới nhắn dừng lại thang máy.
Nhưng mà vốn dĩ chỉ có hai người bọn họ trong này, lập tức chen thêm sáu bảy người đàn ông cao to nữa, Ôn Lệ Thâm vô cùng quan tâm đưa lưng về phía nhóm người này, chống tay lên thành thang máy để tách biệt Tô Hi ra khỏi đám đàn ông này, không cho đám người này có thân thể tiếp xúc với cô.
Tô Hi cũng yên tâm ở trong không gian của vòng tay anh, chỉ là cô ngửi thấy trong không khí còn có mùi thuốc lá vô cùng nồng nặc, cô lập tức đưa tay lên bịp chặt mũi, cảm thấy khó chịu.
Nhóm người đàn ông này xem ra có thói quen thường xuyên hút thuốc, một đống người đứng chen chúc với nhau thêm nữa không khí trong thang máy cũng không thể lưu thông, Tô Hi không quen ngửi mùi thuốc lá nhất.
Ôn Lệ Thâm rũ mắt thì thấy cô đang nhíu mày bịt chặt miệng mũi. Anh duỗi tay ra ôm đầu Tô Hi, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Hi cứ áp chặt vào ngực rộng của anh như vậy, cái đầu nhỏ cũng chôn vào bên trong.
Đại não Tô Hi khẽ nổ tung, trong hô hấp của cô mùi thuốc lá đã bớt đi không ít mà chỉ còn hơi thở nam tính trong trẻo thuộc về người đàn ông này bao quanh cô.
Nhóm người này sẽ tới tầng 4 mà phòng ăn Tô Hi sẽ đến là tầng 12, cô nghe thấy tiếng nhóm người này đã đi xuống vừa muốn thò đầu ra ngoài thì bị người đàn ông ôm chặt eo, tiếp tục mờ ám kề sát anh, Tô Hi hơi đỏ mặt, lúc này cô cũng không tiện tránh ra.
Khi thang máy dừng lại và mở ra, Ôn Lệ Thâm vẫn vòng tay ôm eo cô giống như cặp tình nhân bước ra ngoài.
Tô Hi muốn một chỗ ngồi trang nhã gần của số, khi nhân viên phục vụ dẫn bọn họ vào bên trong Ôn Lệ Thâm mới thả eo cô ra ngồi xuống chỗ mình.