“Tôi không nhìn rõ được, nhưng tôi có linh cảm là hình như họ đã lấy được tập tài liệu.”
Cuối cùng Kiều Huy Dương cũng trở nên lo lắng: “Cậu có chắc chắn không?”
“Tôi không chắc, nhưng tôi không thể chắc chắn là họ chưa lấy được nó. Nếu họ lấy được nó, chuyện của năm đó sẽ lộ mắt.”
“Đừng lo, không phải chúng ta còn rất nhiều người sao?
Bây giờ là lúc dùng chúng để làm việc.” Kiều Huy Dương cũng cài cắm nhiều tai mắt trong tập đoàn Kiều thị.
*Được rồi, giờ chúng ta tới đâu tính tới đó.” Lý Đạt nhìn chằm chằm phía trước.
Ngồi trong xe, Kiều Mộ Trạch nói với Trang Noãn Noãn: “Chúng ta cùng về biệt thự, để anh xem liệu những thứ này có thể là bằng chứng để lật lại vụ án của ba mẹ em hay không?”
“Được!” Trang Noãn Noãn cũng lộ ra vẻ mong đợi, đây là chuyện quan trọng nhát trong lòng cô.
Nhưng đồng thời, trong lòng cô cũng có một cảm giác tội lỗi, việc làm của ba cô năm xưa đã gây tổn hại lớn cho Kiều gia.
Kiều Mộ Trạch đưa tay nắm lấy tay cô, nghiêng người an ủi: “Đừng lo lắng, có chứng cứ trong tay, hy vọng lật ngược vụ án của ba em là rất lớn.”
Trang Noãn Noãn gật đầu, nghĩ tới lần trước Kiều Huy Dương nói chuyện với cô, cô chỉ cảm thầy lạnh cả người.
Không ngờ người đứng trước mặt cô lại chính là kẻ đã giết ba mẹ cô một cách tàn nhẫn.
Trở lại nhà Kiều Mộ Trạch, Trang Noãn Noãn đi pha một tách trà, trong khi Kiều Mộ Trạch đi vào phòng làm việc để kiểm tra số tài liệu kia.
Trang Noãn Noãn bưng trà vào, Kiều Mộ Trạch nhíu mày chăm chú xem ghi chép.
“Sao rồi? Những cuốn sổ này có hợp lệ không?”
“Sổ này ghi lại số tiền bị ba em tham ô năm đó, cũng như các phương tiện và phương pháp được sử dụng để tham ô các khoản tiền, và cả những tài khoản mà tiền được chuyển vào. Anh đã kiểm tra và tài khoản cuối cùng là của một người tên Vương Cực, và mối quan hệ giữa người này và chú anh thế nào, chúng ta cần phải kiểm tra cẩn thận.”
“Vâng!” Trang Noãn Noãn gật đầu, cô không vội, cô chỉ hy vọng tất cả sự thật năm đó đều được công khai, cô có thể gánh chịu lỗi lầm do ba cô gây ra, nhưng tội giết người không thể tha cho kẻ đó.
Kiều Mộ Trạch tiếp tục xem lại sổ ghi chép, có thể tham ô được100 triệu tiền quỹ, Trang Nghiêm Minh đã phải ghi lại thành một cuốn sổ dày cộp.
Trang Noãn Noãn đứng bên cạnh, đối diện với những thứ mà ba cô đã ghi lại, cô không hiểu gì cả.
Cách nhà Kiều Mộ Trạch không xa, ánh mắt của Lý Đạt lộ ra vẻ lo lắng. Liệu Trang Noãn Noãn có thực sự lấy được cuốn sổ ghi chép hay không, có điều, tài khoản tham ô không phải là tài khoản của Kiều Huy Dương, số tiền đó đã được chuyển sang một tài khoản của người anh họ vừa mới qua đời của Lý Đạt, sau đó tiền lại rơi vào tay Kiều Huy Dương thông qua một công ty vỏ bọc.
Bây giờ, Kiều Huy Dương sử dụng số tiền đó để điều hành một công ty tài chính có lãi ở nước ngoài.
Với bản lĩnh của Kiều Mộ Trạch, anh chắc chắn sẽ lần theo cuốn sổ này, từ từ tìm ra tất cả sự thật.
Bây giờ Lý Đạt chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, nhớ lại những năm qua mình là công cụ bị Kiều Huy Dương sử dụng, ông ta chẳng cần động tay vào, đều là ông thay ông ta làm.
Vì vậy, ông trở thành kẻ lớn tội nhất, một khi sự việc năm đó lật ngược lại, ông chính là người chịu trách nhiệm chính.
Lý Đạt càng nghĩ, mồ hôi lạnh càng toát ra.
Còn Kiều Huy Dương lúc này đang ở nhà của ông ta, ông ta gọi một thủ hạ ông ta đã dạy dỗ kĩ tới.
*A Tài, một khi chuyện trong nước bị phanh phui, là lúc cậu thể hiện sự trung thành với tôi, tôi sẽ không đối xử tệ với cậu.
“Hãy yên tâm! Kiều phó tổng, tôi nhất định sẽ dốc sức làm cho ông.” A Tài trung thành đứng bên cạnh nói.
“Tôi đã chuẩn bi xong đường lui từ lâu rồi, chuyện của Trang Nghiêm Minh, Lý Đạt có thể gánh phần lớn tội ác cho tôi, chỉ cần ông ta không khai ra, tôi sẽ không có tội.”
“Nhưng lỡ Lý Đạt…”
“Lý Đạt có một cậu con trai đang du học. Tôi đã sắp xếp người của tôi ở bên cạnh con trai cậu ta. Một khi Lý Đạt bị bắt, tôi sẽ dùng đứa con trai yêu quý của cậu ta làm con tin, nếu cậu ta khai tôi ra, con trai cậu ta sẽ phải sẽ chét.”
Kiều Huy Dương bày ra bộ mặt ranh mãnh của con cáo già gian xảo.