Ngày mai chúng ta sẽ đi đón nó và Tiểu Cát về nuôi.”
Bạch Hạ lập tức cười hỏi: “Tiểu Cát? Tên mèo của cháu gái anh sao?”
“Ừm! Vừa hay là một cặp.” Đôi mắt của Hình Nhất Phàm hiện lên một chút tình tứ.
Bạch Hạ đỏ mặt gật đầu: “Được rồi! Vậy ngày mai chúng ta đi đón chúng về.”
Diệp Tiêu ở đối diện không xen vào được chuyện, trong lòng lo lắng, nhưng không có cách nào.
Hình Nhất Phàm như một người yêu nhẹ nhàng đối với Bạch Hạ, nhưng đối với cô ta, anh lại giữ khoảng cách, còn gỡ bỏ những lời nói dối do cô ta bịa ra.
Hơn nữa, nếu cô ta không hiểu sai, Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm bây giờ đang sống cùng nhau! Bởi vì họ cùng nuôi mèol Lúc này, người phục vụ đã đẩy bữa tối vào, hai người phục vụ lập tức đặt bữa tối tinh tế lên bàn, một người trong số họ vô tình làm đổ một vài giọt khi đang dọn súp.
Diệp Tiêu đang tức giận, vừa hay phát tiết vào người phục vụ, cô ta giọng nói khó chịu: “Cô chú ý chút được không, canh của cô đổ vào đồ của tôi rồi, cô có biết đồ tôi mặc đắt tiền thế nào không?”
Người phục vụ lập tức xin lỗi cô ta: “Thật xin lỗi cô, tôi sẽ lau ngay cho cô.”
“Thôi.” Diệp Tiêu lại giả bộ hào phóng.
Đến cả Bạch Hạ cũng có chút đồng tình với nhân viên phục vụ, cô ấy không hề làm đổ vào bộ đồ cô ta đang mặc.
Hình Nhất Phàm liếc nhìn Diệp Tiêu, dù anh không nói gì, nhưng anh đã cảm thấy có chút không chịu nổi sự vô lý của cô ta.
Đúng lúc này, Lam Thiên Thần mở cửa đi vào, khuôn mặt tuần tú rõ ràng có chút vui mừng.
“Đồ ăn lên rồi đấy à, vừa hay cũng đói rồi.” Lam Thiên Thần cười ngồi xuống, cảm thấy bầu không khí không ổn, liền hỏi Diệp Tiêu: “Sao vậy?”
“Không có chuyện gì, chỉ là vừa rồi người phục vụ làm đỗ đồ vào tay áo của em thôi. Đồ này đắt lắm.” Diệp Tiêu than thở.
“Hình như chưa bị đổ vào đâu, cô đừng lo.” Bạch Hạ an ủi cô.
Diệp Tiêu lập tức mỉm cười nhìn sang: “Bạch tiểu thư, cô chắc là không hiểu được tâm trạng của tôi.”
Câu này là ẩn dụ cho việc Bạch Hạ không có khả năng mặc những thứ đắt tiền, đương nhiên không thể hiểu được cảm giác sau khi những thứ đắt tiền bị người ta phá hỏng.
Bạch Hạ nghe: hiểu ra, cô mím môi cười, không nói gì.
Ánh mắt của Hình Nhất Phàm đột nhiên chìm xuống, anh nhìn thẳng vào Diệp Tiêu ở phía đối diện: “Diệp tiểu thư, không phải chỉ có cô mới có thể mua được đồ xa xỉ, bạn gái tôi chỉ là không cần, néu cô ấy cần, cô ấy muốn thứ gì, tôi sẽ mua cho cô ấy.”
Hình Nhất Phàm bá đạo nói lại, bảo vệ người phụ nữ của mình.
Khuôn mặt Diệp Tiêu đỏ bừng, cô ta mỉm cười: “Anh Nhất Phàm, anh hiểu lầm rồi, em không có ý gì đâu!”
Lam Thiên Thần thầm thở dài, nếu như Diệp Tiêu thông minh hơn, cô ta không nên đấu với Bạch Hạ. trong lòng Bạch Hạ ám áp, nhưng cô cũng không tự hào, mà là vui Vẻ.
“Bạch tiểu thư, cô giận tôi sao?” Diệp Tiêu lập tức nhìn Bạch Hạ, cô nghĩ, Bạch Hạ có thể rộng lượng không?
Bạch Hạ ngắng đầu lắc đầu: “Tôi không tức giận gì đâu.”
Trong lòng Diệp Tiêu khựng lại, cô ta nghĩ Bạch Hạ quá giỏi giả vờ, cô ta tỏ ra hào phóng, Hình Nhất Phàm không nhìn ra sao?
“Tôi xin lỗi nhé! Tôi không cố ý nói cô, tôi là vô ý.” Diệp Tiêu lập tức xin lỗi một lần nữa, cô ta muốn khôi phục lại hình tượng của mình trước mặt Hình Nhất Phàm.
“Diệp tiểu thư không cần để ý làm gì.” Bạch Hạ cũng không muốn làm bầu không khí trở nên quá căng thẳng.
Hình Nhất Phàm gắp đồ ăn vào đĩa của cô: “Ăn đi! Hôm nay chơi một ngày chắc đói rồi.” Bạch Hạ gật đầu, ăn món anh gắp, Lam Thiên Thần ở đối diện cũng có chút lơ đãng, vì cuộc gọi vừa rồi là Bùi Nguyệt Hoàng đã về, cô xin lỗi anh qua điện thoại, cô không thấy tin nhắn của anh vì khi ấy đang ở trên máy bay, điện thoại đã tắt, nhưng vừa xuống máy bay cô liền gọi cho anh ngay.
“Thiên Thần, cậu ngẩn người gì đấy?” Hình Nhất Phàm ngay lập tức nhận ra vẻ mặt lơ đếnh của bạn mình.
Lam Thiên Thần lập tức tỉnh táo lại, cười nói: “Không có chuyện gì.”
Bốn người bọn họ đêm nay không ăn nhiều, Diệp Tiêu về sau cũng không dám nói gì Bạch Hạ nữa, bởi vì Hình Nhất Phàm quá bảo vệ cho cô, cô ta sợ: rằng mình còn không thể làm bạn với Hình Nhất Phàm được nữa.