Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được rồi, đi mua túi.” Lam Sơ Niệm vẫn chọn mua túi.

 

Lam Thiên Hạo nhìn cô giống cô gái bé nhỏ dễ dỗ, đưa tay.

 

sờ đầu của cô: “Được rồi, mua.”

 

“Trước tiên đừng mua, anh còn phải chứng minh tối qua anh không có thuê phòng đấy!” Lam Sơ Niệm còn chưa quên chuyện này.

 

Khoé môi của Lam Thiên Hạo cười một cái: “Được, đi đến phòng làm việc của anh.”

 

Đến toà nhà của tập đoàn Lam thị, Lam Thiên Hạo dẫn cô vào trong thanh máy riêng, đi thẳng đến phòng làm việc của anh.

 

Lam Thiên Hạo lấy máy tính của anh, lập tức mở video ghi lại hành trình của xe ra, chỉnh thời gian trước một giờ từ khi đi ra khỏi nhà tối qua, video hành trình ghi lại rõ ràng, tối qua anh hoàn chỉnh về nhà.

 

Với lại ở bên trong cũng có cuộc nói chuyện của anh và Nhiếp Nhân Nhân, vì vậy cô muốn nghe anh cũng để cho cô nghe, như vậy cũng có thể giải trừ hành động khốn nạn của anh tối hôm qua.

 

“Em xem cho kĩ đi! Anh đi họp trước, chút nữa quay lại tìm em.” Sau khi Lam Thiên Hạo đưa máy tính cho cô, anh liền đi ra ngoài.

 

Lam Sơ Niệm xem camera hành trình, lập tức có chút căng thẳng.

 

Dù sao đây cũng là chuyện riêng tư, với lại hình như lúc đó Nhiếp tiểu thư vẫn còn trong xe!

 

Anh cả đem cuộc nói chuyện của hai người cho cô xem sao?

 

Lam Sơ Sơ Niệm cắn môi, tim căng thẳng, đỡ lấy mặt cần thận nghe giọng nói, mà trong video là tuyến đường chạy của xe thể thao.

 

Đại khái là lái xe khoảng 10 phút thì nghe thấy giọng nói, là giọng nói của Nhiếp Nhân Nhân nói muốn đi đâu đó giải khuây.

 

Lam Sơ Niệm có một loại cảm giác nghe trộm bí mật của người khác, tim vô cùng hồi hộp, dựng tai lên để cẩn thận nghe.

 

Với lại, hiệu quả cách âm của cả phòng làm việc này vô cùng đỉnh, vô cùng yên tĩnh, dường như đến tiếng hai người thở ở trong xe cũng có thể nghe thấy.

 

Tiếp theo là giọng nói của Lam Thiên Hạo, lạnh lùng trầm tĩnh, dường như không mang tình cảm gì cả.

 

Lam Sơ Niệm chớp chớp mắt, đây là giọng của anh cả sao? Sao lại như trở thành một người khác vậy?

 

Mà càng nghe về sau, những gì Lam Sơ Niệm nghe được cũng càng nhiều lên, cô chống mặt, quả thật không dám tin lời phía sau là lời của anh cả nói.

 

Anh lại nói không thích Nhiếp Nhân Nhân? Với lại còn nói trong nhà đối tốt với chị ấy là bởi vì phải giữ mặt mũi cho mẹ?

 

Mà Lam Sơ Niệm cũng như mới nhận thức lại Nhiếp Nhân Nhân, bởi vì lời tỏ tình ở đằng sau của chị ấy, hoàn toàn không giống sự dè dặt nên có lúc mới quen, rõ ràng cực kì chủ động.

 

Nghe hết cuộc trò chuyện của hai người ở trên đường, sau đó là video hành trình đưa Nhiếp Nhân Nhân về nhà.

 

Cuối cùng Lam Sơ Niệm thở phào một cái, tối qua cô nghĩ linh tinh một đêm, rốt cuộc là đang nghĩ gì đây?

 

Thì ra, căn bản chính là cô nghĩ nhiều rồi! May thật, nếu có người có thể nhìn thấu tâm tư của cô, thì cô không còn mặt mũi gặp ai nữa rồi.

 

Đầu cô nghĩ tới nhiều cảnh như vậy, vậy mà một cảnh cũng không có xảy ra sao?

 

Đột nhiên, cô nghe thấy anh cả thấp giọng mắng một tiếng, nhưng rõ ràng anh cũng không có đâm vào đâu mà!

 

Sao anh lại nói câu này chứ!

 

Có điều, cả dọc đường Lam Sơ Niệm thấy anh lái xe về biệt thự, cô mở camera hành trình lần thứ hai chính là cảnh anh bước ra khỏi biệt thự.

 

Vì vậy, ở đây hoàn toàn có thể chứng minh, tối qua quả thật anh cả ở nhà.

 

Lam Sơ Niệm mím môi, phì cười ra tiếng.

 

Cô cảm thấy bản thật nhàm chán, lại cược với anh như vậy, lần này thảm rồi, cô sắp bị anh nhào nặn rồi.

 

Trong lòng Lam Sơ Niệm nghĩ, cô có thể trốn chạy không?

 

Muốn trốn thì bây giờ luôn, không được, anh cả còn nợ cô một cái túi, cô muôn mua xong túi rôi chuôn.

 

Lúc đang suy nghĩ thì cửa mở ta, bóng dáng cao to của Lam Thiên Hạo bước vào trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK