Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thời gian rõ ràng vẫn còn sớm… mới chưa tới mười giờ.”

 

Đường Tư Vũ ai oán một tiếng.

 

“Anh ở trên máy bay không ngủ, giờ buồn ngủ rồi, chúng ta ngủ sớm chút.”

 

Hình Liệt Hàn rất thích cảm giác ôm cô.

 

Buổi tôi, chuyện giữa vợ chồng, tất nhiên không thiếu được. Người đàn ông rõ ràng lúc nãy còn nói mệt mà vẫn có thể giày vò đến sáng.

 

Đường Tư Vũ không nói nên lời.

 

Ở một ngọn núi leo của nước khác, Tô Hi đã chuẩn bị đầy đủ chờ xuất phát, Ôn Lệ Thâm ở bên cạnh cũng mặc bộ trang thiết bị. Ngọn núi này không phải là núi leo có độ khó cao, nhưng cũng có thể rèn luyện thân thể.

 

Hôm nay người tới đây cũng có mười mấy du khách, trong đó có hai cặp bạn bè Ôn Lệ Thâm đưa tới. Tô Hi rất ít tham gia hoạt động dã ngoại như thế này, cô tỏ vẻ vô cùng hưng phần.

 

“Lát nữa cần thận chút, nơi trèo không được thì nhất định phải tìm anh giúp, không được miễn cưỡng biết chưa?”

 

Ôn Lệ Thâm dặn dò cô giống như con của mình vậy.

 

“Em biết rồi, em cũng không phải là đứa trẻ lên ba.”

 

Tô Hi nhếch mày cười một cái.

 

Cô có chút rất tự tin với thể lực của mình.

 

Ôn Lệ Thâm thì lo cho cô. Rõ ràng không có tỉnh lực mạnh như vậy nhưng vẫn miễn cưỡng đi làm một số chuyện.

 

“Được rồi, trang bị đầy đủ rồi, chúng ta có thể bắt đầu rồi.”

 

Một người đàn ông ngoại quốc ở bên cạnh làm thế tay OK với Ôn Lệ Thâm.

 

Ba nam ba nữ liền bắt đầu trèo lên cao.

 

Đây là một nơi mà người thích leo núi hàng năm thích tới.

 

Có thể rèn luyện cơ thể cũng có thể thưởng thức cảnh đẹp, hít thở không khí trong lành, giải tỏa áp lực cuộc sống đô thị.

 

Hai đôi khác là người thích leo núi thường xuyên leo nên bước chân của họ rõ ràng khá nhanh. Tô Hi cũng cố gắng theo kịp.

 

Ôn Lệ Thâm vẫn luôn ở bên cạnh cô, trèo được khoảng một trăm mét, hắn bảo bạn mình trèo lên trước, tập hợp ở trên đỉnh núi.

 

“Từ từ thôi, không gấp, hôm nay có rất nhiều thời gian.”

 

Ôn Lệ Thâm nói với Tô Hi, vươn tay đưa cho cô một chai nước.

 

Tô Hi hơi hỗn hễn nhận lấy chai nước, cô tỏ vẻ kiên định mà nói: “Hôm nay, em nhất định phải trèo lên.”

 

Ôn Lệ Thâm cũng không đả kích cô nữa, chỉ là cười dịu dàng với cô một cái: “Có tự tin là tốt.”

 

Tô Hi đưa nước cho anh: “Chúng ta tiếp tục.

 

Nói xong, chân lại không biết dẫm phải đá gì mà trượt một cái, cô liền trượt về lại nơ ban đầu. Ánh mắt Ôn Lệ Thâm sắc bér mà bắt lấy cô.

 

“Đá nhiều, cẩn thận chút.”

 

Ôn Lệ Thâm kiên nhẫn nói.

 

Tô Hi vỗ vỗ bụi: “Không sao, em sẽ cắr thận.”

 

Nói xong tiếp tục trèo lên.

 

Ôn Lệ Thâm ở sau lưng hơi lắc đầu. Tù lúc quen cô thì biết trên người cô có tínF quật cường, cũng chính vì sự quật cường này của cô nên mới thu chút sự chú ý lúc đầu của anh.

 

Vì phụ nữ mà anh tiếp xúc không có ai sẽ thật sự từ chối anh, hoặc là chơi trò lạ mềm buộc chặt, hoặc là chơi trò vừa gầr vừa xa, nhưng lại rất quần lấy.

 

Chỉ có mình cô đặc biệt giống như một bông hoa trên đỉnh núi cao, khiến người có thân phận cao quý như anh cũng có một loại dục vọng chinh phục muốn ngắt xuống đề chơi đùa.

 

Bây giờ cô đã là vợ của anh rồi, nghĩ đến điểm này khóe miệng anh lại dâng lên một ý cười.

 

“Nhanh chút đi! Anh sắp không đuổi kịp em rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK