Hình Nhất Phàm nghe xong không chịu.
Anh đành phải buông tay cô ra, nằm úp sắp ở bên cánh tay: “Quên đi, người phụ nữ của anh, ngoại trừ sủng ái, cũng không có cách nào khác!”
Lúc sáng Bạch Hạ nghe được những lời tâm tình như vậy, không khỏi nở nụ cười tươi như hoa: “Biết rõ là tốt rồi.”
Đôi mắt của Hình Nhất Phàm vẫn còn hơi đỏ, Bạch Hạ vẫn cảm thấy có lỗi với anh, cô nằm bên cạnh anh nói: “Anh ngủ một lát đi.”
“Còn em thì sao?”
“Em đi xem Nozawa đã dậy chưa, em dẫn cậu ấy đi ăn sáng, thuận tiện mua về cho anh.”
Bạch Hạ mong rằng anh sẽ ngủ nhiều hơn.
“Không, chúng ta cùng đi.”
Hình Nhất Phàm không muốn cô ở một mình với Nozawa.
“Anh thật sự không ngủ nữa?”
Bạch Hạ hỏi anh.
Hình Nhất Phàm nheo mắt: “Hôm nay anh sẽ ở bên bọn em.”
Bạch Hạ nghe giọng điệu ghen tị của anh, cô không khỏi nở nụ cười: “Đừng lo lắng, em và Nozawa thực sự chỉ là bạn thôi mà.”
“Chỉ cần người khác phái thân thiết với em, anh đều không yên lòng.”
Hình Nhất Phàm vừa nói vừa đứng dậy kéo cô: “Chúng ta đi đánh răng rửa mặt đi.”
Bạch Hạ đành phải cùng anh vào nhà vệ sinh, hai người cùng đánh răng, Hình Nhất Phàm lấy khăn lông của mình xuống vắt khô, anh không lau cho mình mà cho cô.
Bạch Hạ ngoan ngoãn khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, để cho anh lau, rất nhanh, Hình Nhất Phàm đã đắp khăn lên mặt cô, chỉ lộ ra đôi môi đỏ hồng, anh cười tà ác hôn lên.
*Ớ.” Bạch Hạ muốn choáng, người đàn ông này có rửa mặt đàng hoàng không thì bảo. Bạch Hạ bị nụ hôn làm cho choáng váng, bởi vì nửa trên khuôn mặt bị khăn che kín, giác quan của cô rất mạnh, toàn thân tê dại, khi Hình Nhất – Phàm cởi khăn ra, cô nhìn thấy một mảnh màu trắng mặt ửng hồng như nữ sinh mới lớn.
“Tiểu yêu tinh.”
Hình Nhất Phàm xoa đầu cô nói.
Bạch Hạ bị anh gọi như bậy, híp mắt nói: “Vậy anh chính là đại sói hoang.”
“Không, anh muốn trở thành một con quỷ, kẻ ăn thịt người không tiếc xương.”
Hình Nhất Phàm phản bác lại.
Bạch Hạ lập tức cười thuần khiết vô hại: “Vậy em là thiên sứt”
“Thiên sứ nhất định bị ác ma ăn hết! Chuyện sớm muộn thôi.”
Hình Nhất Phàm nói xong, mập mờ cúi người tới gần.
Bạch Hạ cười tủm tỉm nói rồi dứt lời: “Em về nhà trước, lát nữa anh qua.”
Hình Nhất Phàm nhìn theo bóng lưng cô rời đi, anh nhanh chóng tắm rửa và thay quần áo.
Nozawa đứng trên ban công, dáng vẻ tươi tỉnh chiêm ngưỡng cảnh vật nơi đây, trong lòng thở dài một hơi, Bạch Hạ thay quần áo rồi bước ra nói chuyện phiếm với cậu một lúc.
“Bạch Hạ, mình muốn ăn cái cậu nói ấy, bún cay thập cẩm, mình muốn ăn hết món ngon ở đây! Cậu dẫn mình đi nhé!”
Trước đây Nozawa đã được Bạch Hạ chỉ cho một đống món ngon, điều này khiến cậu khao khát được thưởng thức.
“Được rồi! Vậy thì hôm nay mình sẽ đưa cậu đi khắp các con đường, ngõ hẻm, cùng thưởng thức mỹ thực nhé.”
Bạch Hạ đã hứa trước đây sẽ dẫn cậu đi ăn.
Nozawa lập tức gật đầu đầy mong đợi, một lúc sau thì Hình Nhất Phàm đi tới, anh mặc một bộ đồ thể thao màu xám, mái tóc nhuộm không được chăm chút, khuôn mặt đẹp trai trẻ trung tự nhiên, có chút kiêu ngạo khác hẳn.
Bạch Hạ thấy anh có tất cả những thứ cô thích.