Chương 2575:
Lâm Tinh Hạo ngượng ngùng thu tay về, Lê Yên ở bên cạnh đã tức giận không chịu nổi nữa rồi, tên này vậy mà lại khiến học trưởng cô yêu thầm lúng túng như thế.
“Yên Yên, phúc khí thật tốt! Chúc mừng hai người.”
Lâm Tinh Hạo trực tiếp hiểu nhằm tưởng rằng Lê Yên và Mặc Trạch Dương là một đôi.
“Học trưởng, bọn em…” Lê Yên thử giải thích một câu.
Lúc này, một bàn tay to lớn phủ lên môi cô, Mặc Trạch Dương không quan tâm đến sự phản kháng của cô gái trong lòng, nói với Lâm Tỉnh Hạo: “Vậy chúng tôi xin phép.”
Mặc dù Lâm Tinh Hạo nhìn ra được Lê Yên có hảo cảm với mình, nhưng rõ ràng Mặc Trạch Dương thân là bạn đồng hành của cô ghen rồi.
Nhưng cho dù thế nào, vì một người phụ nữ mà đắc tội với Mặc gia thì là chuyện sai lầm.
Lê Yên tức điên rồi, đi được vài bước liền tách bàn tay của người đàn ông ra, đôi mắt xinh đẹp phẫn nộ nhìn chằm chằm: “Mặc Trạch Dương, anh quá đáng.”
Mặc Trạch Dương không khỏi giật mình, hiển nhiên là anh thật sự chọc giận người phụ nữ này rồi.
“Chỉ là nói đùa mà thôi, cô tức giận như vậy làm gì.”
Mặc Trạch Dương chau mày, không cảm thấy mình sai.
Anh chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi.
*Nói đùa? Anh thích đem chuyện đùa cọt của mình lên nỗi đau của người khác như vậy sao?”
Lê Yên không định dễ dàng tha thứ cho anh, hơn nữa còn khiến cho học trưởng hiểu nhằm tưởng rằng bọn họ là một đôi, thật đáng ghét.
Mặc Trạch Dương cũng nhận thức được bản nữa bản thân có chút quá đáng, nhưng làm thì cũng làm rồi, anh sẽ không xin lỗi.
“Mặc Trạch Dương, anh thật sự rất đáng ghét, tôi không muốn gặp lại anh nữa.”
Lê Yên cũng biết trận hỗn loạn này của anh sẽ khiến cô không còn cách nào ôn lại chuyện cũ với Lâm Tinh Hạo nữa, cô nghiền răng tức giận mắng xong rồi quay người.
Còn người đàn ông bị mắng toàn thân cũng giật mình, ánh mắt thâm thúy nhìn vào bóng dáng tức giận đi vào trong đám đông, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, cắn môi mỏng: “Chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Trong đám người, cánh tay Cố Thừa Tiêu cầm ly rượu vang tao nhã đưa lên môi, ánh mắt thâm thúy nhìn qua mép ly, nhìn xung quanh sảnh tiệc giống như đang tìm ai đó.
Nhưng, ánh mắt anh đảo một vòng lại không phát hiện ra cô gái đã gặp vừa nãy, điều này khiến mắt anh nhíu lại, mời chào được người khách nào rời đi rồi sao?
Hứa An An quay trở lại bên cạnh anh, mỉm cười gọi: “Thừa Tiêu, tôi quay lại rồi.”
Cố Thừa Tiêu gật đầu nhẹ, bên cạnh còn có vài người trong giới kinh doanh chủ động đến bắt chuyện, Có Thừa Tiêu thân là hậu bối trẻ tuổi, anh đối với trưởng bối trước sau vẫn luôn kính trọng.
Lúc này Hứa Tâm Duyệt trộm trốn sau ban công, tắm rèm che chắn sự xa hoa huyên náo ở đằng sau, cô nhìn chằm chằm vào màn đông phía xa, tâm trạng có chút trầm xuống còn có chút không biết làm thế nào.
Không hiểu sao, vừa nãy cô lại nghĩ đến chuyện phát sinh trong tủ quần áo cùng Cố Thừa Tiêu lần trước, điều này khiến cô cảm thấy cực kỳ hoang đường, nụ hôn đó đến bây giờ cô vẫn không có cách nào đối diện.
Bên cạnh có một phu nhân ăn mặc sang trọng đang nghe điện thoại bước vào, bà dặn dò với đầu dây bên kia vài câu, cầm điện thoại chuẩn bị quay trở lại hội trường, nhưng bà chú ý đến một vị khách đang ở trong góc ban công.
Bà không khỏi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy dưới ánh đèn mờ nhạt, một cô gái đang buồn bã đứng đó, Bùi phu nhân thân là chủ trương trình tối nay, bà lập tức quan tâm đi đến.
“Tiểu thư, có chỗ nào không khỏe sao?”
Nghe thấy một câu quan tâm ấm áp, Hứa Tâm Duyệt vội quay đầu lại nhìn, ánh mắt Bùi phu nhân không khỏi kinh ngạc, tướng mạo của vị tiểu thư này lại có bóng dáng hồi còn trẻ của bà.
Điều này khiến bà không khỏi hoảng loạn nhớ đến đứa con bị lạc hồi bà còn trẻ, nếu lớn như này, mặt mũi cũng cực kỳ giống cô.
“Cảm ơn phu nhân quan tâm, cháu không sao.”