“Đúng vậy, chính là Hình Nham, mẹ yêu ông ấy, mẹ định tháng sau sẽ đính hôn với ông ấy rồi gả cho ông ấy.” Khưu Lâm không che dấu tình yêu mới của mình.
Đường Y Y nhất thời khó mà tin tưởng nhưng rất nhanh cô ta đã tiếp nhận, có một người cha dượng có tiền có thể cũng không phải chuyện gì xấu.
“Mẹ, sao ông chú này cũng họ Hình vậy?”
Vì Hình Liệt Hàn nên Đường Y Y đối với những người họ Hình đều có chút yêu thích khó nói rõ.
Khưu Lâm đắc ý nhìn cô ta: “Vì Hình Nham là chú họ của Hình Liệt Hàn, ông của Hình Liệt Hàn và bố của Hình Nham chính là anh em ruột.”
Đường Y Y lập tức kinh ngạc trợn mắt: “Cái gì? Chú Hình là chú họ của Hình Liệt Hàn? Vậy… vậy mẹ gả cho ông ta lúc Hình Liệt Hàn gặp mẹ không phải phải gọi mẹ một tiếng thím àI”
Khưu Lâm hừ một tiếng: “Đúng vậy! nếu như cậu ta gặp mẹ, thực sự nên gọi ta như vậy, Y Y, con cũng sắp bước vào gia tộc Hình thị rồi, sẽ trở thành con cháu của Hình gia.”
Đáy mắt Đường Y Y lập tức lộ ra vẻ kích động: “Mẹ, thực sự sao? Vậy sau này con sẽ có cơ hội gặp Hình Liệt Hàn đúng không?”
Khưu Lâm lập tức khinh bỉ cô ta: “Con gặp nó làm gì?”
“Con thích anh ấy! Dựa vào đâu Đường Tư Vũ có thể có được anh ấy con thì không thể. Cuộc đời còn dài như vậy, giống như mẹ ấy, mẹ bây giờ có thể gả cho Hình Nham nên nhỡ đâu mười năm nữa con cũng thể ở bên cạnh Hình Liệt Hàn thì sao?” Đường Y Y vẻ mặt tự tin nói.
Khưu Lâm nhìn con gái cũng không ngăn cản con gái mình ảo tưởng, nếu như con gái thực sự giành được Hình Liệt Hàn vậy thì cũng có bản lĩnh.
“Mấy ngày nữa, ta đưa con đi gặp A Nham để hai người làm quen chút. Sau này chúng ta sẽ là người một nhà rồi.”
Khưu Lâm nói với con gái.
“Vâng!”
Đường Y Y vô cùng mong chờ người cha mới này của cô ta.
Buổi tối, lúc Đường Tư Vũ đang ở nhà chăm sóc con trai thì nhận được điện thoại của Diệp Du. Bản nhạc Piano do cô ấy chơi đã giành được vị trí thứ ba trong top mười ca khúc vàng, cô ấy mời Đường Tư Vũ cùng đến lễ trao giải, bởi vì phần vinh quang này cũng có một phần công lao của Đường Tư Vũ.
Đường Tư Vũ cũng vui mừng thay cô ấy, do cô phải trông nom con trai nên không thể đích thân tới được, Diệp Du bày tỏ rất mong chờ sau này có thể hợp tác với cô.
Đường Tư Vũ cũng rất vui, rất vui lòng hợp tác với cô ấy trong tương lai.
Lúc Đường Tư Vũ lướt tin tức trên điện thoại thì thấy tin tức tập đoàn Đường thị sáp nhập, cô cực kỳ tức giận. Hiện tại bà ta giữ công ty của cha cô muốn làm gì thì làm, toàn quyền đều do bà ta giải quyết, Hình Nham này là ai? Việc sáp nhập đồng nghĩa với việc trong tương lại công ty này sẽ không còn tồn tại dưới cái tên tập đoàn Đường thị nữa.
Đây là xóa bỏ thành quả nỗ lực cả một đời của cha cô.
Đường Tư Vũ cảm thấy đau đớn, thật đáng hận!
Con trai còn một tuần nữa sẽ phải đi học, Đường Tư Vũ và cậu bé đã xa cách quá lâu, bây giò cô lại không lỡ đưa con tới Hình gia, cô luôn muốn ở bên cạnh cậu bé đến khi cậu đi học.
Cậu nhóc vừa thông minh vừa hiếu học, hoàn toàn không cần cô phải bận tâm, cô chỉ cần lẳng lặng bên cạnh nó phát hiện những nhận biết mới mẻ của con về sự vật, cảm nhận được sự trưởng thành của con là cảm thấy mãn nguyện rồi.
Sau khi Hình Nhất Nặc và Ôn Lương Diệu gặp nhau vào tối hôm qua, cô bắt đầu cảm thấy áp lực có hơi lớn, vì kỳ nghỉ hè của cô sắp hết rồi, cô sẽ lại phải đối mặt với một đống bài tập làm không xong.
Lúc này, cô đang nói chuyện cùng bạn, tiểu Diệp Tử chị em tốt duy nhất của cô biết chuyện cô được Ôn Lương Diệu phụ đạo. Vì vậy, trong lúc nói chuyện Hình Nhất Nặc đã nói ra chuyện tối hôm qua, đồng thời cũng nói chuyện tặng quà luôn.
“Cậu tặng cái gì vậy!”
“Một chiếc đồng hồ cơ đeo tay.”
“AI cậu tặng loại đó á. Chẳng lẽ cậu chưa nghe qua câu này sao? Không được tặng đồng hồ cho người khác, mình nhớ có câu như này, tặng đồng hồ giống như tống chung()… vì vậy, có chút không may mắn Ấy, “
ây.
() Tống chung: Tiễn người sắp lâm chung, sắp chết.
Sắc mặt Hình Nhất Nặc biến đổi, vội vàng hỏi lại: “Cái gì? Cậu nói thật hả?”
“Hình như là thế! Mình nghe các cụ nói vậy.
“Trời ơi! Vậy phải làm sao giờ.”
“Hỏi xem khi nào anh ấy đến cậu tặng lại cái khác là được!”