Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2667:

 

Hứa Tâm Duyệt hít sâu một hơi: “Tôi không cần cô nhắc nhở, Tiểu Mục là một đứa trẻ ngoan, tôi rất thích thằng bé “Mày không được thích con tao, tao không cho phép mày thích nó, Hứa Tâm Duyệt, sau này mày cút xa ra cho tao, nếu không tao sẽ…” Hứa An An vừa nói, vừa nhân lúc Hứa Tâm Duyệt không chú ý, cô ta liền nâng tay lên muốn giáng cho Hứa Tâm Duyệt một cái tát.

 

Hứa Tâm Duyệt nhìn bàn tay đang giơ lên của cô ta, cô biết mình không thể tránh được nên cô liền theo bản năng ôm lấy đầu mình, nhưng lúc cô nghĩ rằng cái tát đó sẽ giáng xuống thì đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy đánh trúng, cô lập tức ngắng đầu lên nhìn về phía Hứa An An.

 

Bỗng cô phát hiện cánh tay của Hứa An An đã bị một bàn tay mạnh mẽ khác siêt chặt lây, cô ta cô hêt sức cũng không thể thoát ra được.

 

Hứa An An quay đầu lại nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện, cô ta sửng sốt, nhanh chóng rút tay về: “Thừa Tiêu, anh đến rồi, không phải em muốn đánh cô ấy đâu, là do cô ta… là do cô ta chọc tức em. Em nhịn không được nữa m Hứa Tâm Duyệt nghe cô ta nói vậy chỉ thấy buồn cười, Hứa An An diễn kiểu này sao mà nổi tiếng được vậy?

 

“Hứa An An, cô dám đánh cô ấy thử xem.” Cố Thừa Tiêu hắt tay cô ta, lên tiếng cảnh cáo.

 

Hứa An An nghẹn ngào lùi lại hai bước, không dám tin nhìn Cố Thừa Tiêu đứng chắn trước mặt bảo vệ cho Hứa Tâm Duyệt, cô ta hít một hơi thật sâu: “Thừa Tiêu, em mới là người bị hại mà.”

 

Hứa Tâm Duyệt nhìn bóng lưng thẳng đứng của người đàn ông, cô duỗi tay ôm lấy anh, nói với Hứa An An: “Hứa An An, cô nhìn cho rõ này, anh ấy là người đàn ông của tôi.”

 

Hứa An An tức giận đến mức trái tim co rút, cô ta lùi về sau một bước, nhưng giây tiếp theo cô ta lại xông đến trước mặt Cố Thừa Tiêu, rưng rưng nước mắt nói: “Thừa Tiêu, Tiểu Mục là con của chúng ta, em mới là mẹ ruột của Tiểu Mục.”

 

Cố Thừa Tiêu lạnh lùng nhìn cô ta trách mắng: “Cô căn bản không xứng đáng làm mẹ của Tiểu Mục.”

 

“Hứa Tâm Duyệt cô ta đang diễn kịch, anh cho rằng cô ta thật sự yêu thương con của chúng ta sao? Anh cưới cô ta, sau này cô ta nhất định sẽ ngược đãi Tiểu Mục, chỉ có em, chỉ có em mới thực lòng yêu thương thằng bé.” Hứa An An điên cuồng nói, cô ta thật sự sắp tức điên rồi.

 

Ánh mắt vốn lạnh lùng của Cố Thừa Tiêu lúc quay người lại liền trở nên dịu dàng: “Tiểu Mục là do em sinh, tại sao em lại không nói cho anh biết?”

 

Hứa Tâm Duyệt biết anh ở bên ngoài cửa đều nghe tháy hết rồi, cô cắn môi mỏng: “Em không dám nói với anh.”

 

Ánh mắt sâu xa của Có Thừa Tiêu khoá chặt cô, nói ra lời từ đáy lòng: “Em không biết là anh có bao nhiêu vui mừng kinh ngạc, hoá ra Tiểu Mục và em lại có quan hệ này, chẳng trách thằng bé thích em như vậy.”

 

Hứa An An ở bên cạnh trừng mắt lớn, nhìn Cố Thừa Tiêu không những không xem thường Hứa Tâm Duyệt, mà còn cảm thấy đây là điều vui mừng kinh ngạc?

 

“Thừa Tiêu, nhưng đứa con là của em! Là sự kết hợp giữa em và anh, liên quan gì đến cô ta?” Hứa An An tức giận nói.

 

Có Thừa Tiêu đảo mắt, trong phút chốc trở nên lạnh lùng: “Cô ấy mang thai mười tháng hạ sinh Tiểu Mục, sao lại không có quan hệ gì? Ở trong lòng tôi, cô ấy cũng giống như mẹ ruột của Tiểu Mục.”

 

Câu nói này khiến hai người phụ nữ đồng thời chấn động, ánh mắt Hứa Tâm Duyệt nhìn người đàn ông bên cạnh, trong lòng không khỏi xúc động.

 

Hứa An An không cam lòng trừng mắt nhìn Hứa Tâm Duyệt, nói với Cố Thừa Tiêu: “Hiện tại cả thế giới đều biết Tiểu Mục là con của em và anh, nếu như anh cưới cô ta, anh không sợ người khác sẽ nói lời đàm tiếu hay sao? Cô ta chung quy vẫn là con gái nuôi của chú dì em.”

 

“Điều duy nhất mà tôi sợ chính là để vụt mắt cô ấy, cô cảm thấy tôi sẽ để ý đến ánh mắt bên ngoài sao?” Cố Thừa Tiêu không cho là vậy nói, ngữ khí lộ ra vẻ bá đạo cùng cương quyết.

 

Người đàn ông như vậy khiến Hứa An An rung động, cũng khiến cô ta tan nát cõi lòng, cô ta cắn răng nói: “Cô ta có chỗ nào tốt hơn em? Rốt cuộc có chỗ nào em không sánh bằng cô ta?”

 

Ánh mắt Hứa Tâm Duyệt vẫn luôn rơi trên khuôn mặt hoàn mỹ của người đàn ông, trái tim cô một lần lại một lần nữa cảm động, nước mắt lăn dài không vì điều gì khác, mà chính là vì câu nói vừa rồi của anh, đột nhiên cô cảm thấy tràn đầy dũng khí, cô hà tất gì phải để ý ánh mắt của người xung quanh cơ chứ?

 

Chỉ cần có thể được ở cùng anh, cho dù đối nghịch với toàn thế giới thì đã sao? Chỉ cần anh yêu cô là được.

 

“Hứa An An, cô vẫn chưa hiểu sao? Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, Thừa Tiêu không thích cô, cô cũng đừng quấy rày anh ấy nữa.” Hứa Tâm Duyệt nhướng mày nói: “Niệm tình chúng ta là người thân, tôi cũng hy vọng chuyện này sẽ không quá ầm ï.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK