Đường Tư Vũ đột nhiên không hứng thú tới việc hóng gió nữa, cô nghĩ rồi nói: “Thôi bỏ đi! Tôi không đi nữa. Mai tôi còn phải làm việc, tối nay về còn phải học thuộc bản nhạc. Anh đưa cô gái đó đi rồi thì tiếp tục đưa cô ấy đi đi.”
Trong giọng điệu ấy không giấu nổi sự chua xót.
Hình Liệt Hàn nghe rõ bên tai đột nhiên bật cười: “Em không hỏi người phụ nữ ấy là ai mà đã ghen bừa rồi, có hợp lí không?”
Đường Tư Vũ thấy anh vẫn có thể cười được, sắc mặt liền biến đổi khó coi: “Phụ nữ bên cạnh anh nhiều như vậy, đến một người tôi cũng không quen thì có gì đáng để biết chứ!”
“Ghen à?”
Hình Liệt Hàn nhìn cô tiếp tục Cười.
“Không có!”
Đường Tư Vũ nói xong, cô định xách túi đứng dậy. Lúc này anh thấy cô thực sự nồi giận, anh liền vội vã đứng lên bá đạo nắm lấy tay cô: “Đừng giận nữa, người phụ nữ đó không phải ai khác mà là em gái anh, Hình Nhất Nặc.”
Biểu cảm của Đường Tư Vũ sững sờ vài giây.
Hình Liệt Hàn tự giải thích: “Năm ngoái có một lần có nguyệt thực ở Thiên Cầu, con bé nói với anh rằng có một nơi xem đẹp nhất, thế nên đêm đó anh đưa hai đứa cùng đi!”
Sắc mặt Đường Tư Vũ ngượng ngùng trông thấy, cô ho khan: “Vậy vì sao lúc nãy anh lại nói giấu diễm như vậy?”
không thôi.”
Hình Liệt Hàn nhếch môi cười một cách đáng ghét.
“Sau này anh đừng có đùa kiểu đó nữa, tôi sẽ chẳng để ý đến anh nữa đâu.”
Đường Tư Vũ trách móc, người đàn ông này lại đùa cợt với cô như thề.
“Được rồi! Không đùa nữa. Chúng ta đi thôi. Dù sao con cũng không ở nhà, ngủ muộn chút cũng được.”
Hình Liệt Hàn nói xong, anh nắm tay cô ra cửa.
Được anh dắt tay ra ngoài, mặt Đường Tư Vũ đỏ bừng lên, lúc nấy ghen hay không trong lòng cô rõ nhất.
Hình Liệt Hàn nắm tay Đường Tư Vũ ra cửa, đến bãi đỗ xe, họ ngồi vào xe và bắt đầu chuyến hóng gió đêm nay.
Vừa hay Đường Tư Vũ cũng cần thư giãn. Hôm nay là ngày 15, ánh trăng sáng lạ thường, trăng tròn như cái đĩa. Cũng rất lâu rồi Đường Tư Vũ không được tận hưởng cảnh đêm như này.
Xe của Hình Liệt Hàn một mạch phóng về phía trước, ở đằng sau ba chiếc xe cũng đang đuổi theo anh. Lượn quanh tuyến đường huyết mạch của thành phố A, khiến những chiếc xe phía sau kinh hồn bạt vía, họ nghĩ rằng có phải Hình Liệt Hàn đã phát hiện. Giữa đường còn bị một chiếc xe chèn lên chắn.
Có điều, vì là đêm tối nên Hình Liệt Hàn cũng không phát hiện ra những chiếc xe đáng nghỉ sau lưng. Tâm trạng anh tối nay rất thoải mái, có lẽ trên xe có người phụ nữ mà anh hằng nhớ mong. Nhiều lúc anh quay qua nhìn hình dáng mê hoặc ấy.
Khi xe đi tới đoạn rẽ cao tốc, Đường Tư Vũ bắt đầu cảm thấy tim mình thắt chặt lại, cô quay đầu nhìn anh: “Rốt cuộc còn bao lâu nữa?”
“Phải mắt khoảng 20 phút nữa.”
Lần này nơi Hình Liệt Hàn đưa cô đi đến là một đỉnh núi ngoài thành phố, ở đó thường sẽ không có người.
Đường Tư Vũ ngoảnh mặt nhìn người đàn ông bên cạnh, nhìn khuôn mặt kiên định của anh, ánh mắt sáng chói khiến người khác yên tâm, dường như chỉ cần ở bên cạnh anh, sẽ có cảm giác vô cùng gan dạ, can đảm, không sợ hãi gì.
Nếu để Đường Tư Vũ ban đêm tự lái xe ra ngoài thành phố, chắc chắn cô không dám, nhưng lúc này ngồi cạnh anh, cô đột nhiên có cảm giác kích thích, nhịp tim cô cũng đập dần dần chậm lại.
Khi xe chạy vào một con đường rừng phân hai làn, không có đèn, không có xe, chỉ có hai ngọn đèn xe phát ra từ xa, phía trước mênh mông vô tận, đường núi vòng qua vòng lại khiến tim Đường Tư Vũ như thất lại.
“Con đường này thông chứ?”
Đường Tư Vũ tò mò hỏi.
“Có thể đi thẳng tới đỉnh núi.”
Hình Liệt Hàn mỉm cười: “Yên tâm đi, có anh ở đây không có gì phải sợ.”
Đến cũng đến rồi, Đường Tư Vũ thấy lo sợ cũng chỉ là dư thừa, chỉ bằng mạo hiểm một lần đi cùng anh.