Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Meo meo…” Đoá Đoá dùng đôi mắt to tròn, sáng như bầu trời đầy sao nhìn chằm chằm anh, như thể muốn hỏi, có thể đi tìm mẹ được không?

 

“Con có muốn đi tìm cô ấy không?” Hình Nhất Phàm bỗng chợt hỏi cô nhóc, thực ra là anh đang hỏi chính mình.

 

Ngay lúc nãy, anh đột nhiên cảm thấy, không có người phụ nữ đó sống ở bên cạnh, trong lòng anh như thể mắt đi thứ gì đó, cho dù phong cảnh nơi đây có tốt đi nữa, quang cảnh ban đêm có đẹp đến máy, yên tĩnh đến đâu cũng không thể hấp dẫn anh được nữa rồi.

 

“Meo meo…” Đoá Đoá nhìn anh, lại tiếp tục kêu.

 

Hình Nhất Phàm giống như nhận được câu trả lời của nó, đột nhiên cong môi cười, nói: “Được, con nhớ cô ấy, vậy thì chúng ta đi tìm cô ấy đi!”

 

Anh vừa ôm Đóa Đoá vừa đi, Hình Nhất Phàm lại hỏi: “Con thấy chúng ta tiếp tục sống cạnh nhà cô ấy thì sao nhỉ?”

 

“Chúng ta phải giấu cô ấy, đợi đến khi chuyển đến đó rồi thì tạo bất ngờ cho cô ấy, con thấy vậy được không?” Hình Nhất Phàm nói nói sau đó đặt Đoá Đoá xuống ghế sofa rồi bắt đầu tìm kiếm điều tra xem Bạch Hạ đang sống ở đâu.

 

Chẳng mấy chốc, anh đã có được địa chỉ, số nhà cụ thể của Bạch Hạ, đồng thời, anh cũng đã tìm hiểu chỉ tiết về chủ của hai tòa nhà bên cạnh, xem ra đều đã có người ở, muốn sống bên cạnh cô thật không dễ dàng!

 

Bạch Hạ một mình dọn dẹp xong nhà mới, cô ngồi trong phòng làm việc rộng rãi, dù sao cũng không ngủ được, vậy thì tiếp tục làm việc thôi! Có vẻ như tình tiết tiếp theo của truyện tranh cô phải tự chế tiếp rồi, bởi vì mối quan hệ của cô với Hình Nhất Phàm kể từ hôm nay cũng đã kết thúc rồi.

 

Bạch Hạ pha một tách cà phê. Lúc này đã là hai giờ sáng, ở đây cũng không được yên tĩnh vắng vẻ như biệt thự bên kia, nơi đây ánh đèn rực rỡ, ngay cả đã giờ này rồi đường phố vẫn sáng trưng, ánh đèn của những tòa nhà cao tầng sáng rực như ánh sáng ban ngày.

 

Bạch Hạ khoác áo ngồi trên chiếc ghế êm ái, như một khán giả cô đơn, ngắm nhìn sự thay đổi của bầu trời, chờ: đợi bình minh ló dạng. Mà trong biệt thự của Hình Nhất Phàm, anh cũng không ngủ. Lúc này, anh đang cần thận tìm hiểu về chủ của hai căn nhà bên cạnh nhà Bạch Hạ.

 

Bởi vì những căn nhà ở đây là những ngôi nhà mà những người trẻ tuổi mới thích, vậy nên chủ của hai căn nhà này.

 

đều là người trẻ tuổi, còn đều là đàn ông.

 

Hình Nhất Phàm đang tìm kiếm thông tin của họ, cũng đang lên kế hoạch làm cách nào để họ bán nhà cho anh.

 

Những người có thể sống ở đây đều không phải là người thiếu tiền, vậy nên việc đưa ra giá cao cũng chưa chắc có thể mua được, trừ khi anh có thể tìm được những điều kiện khiến cho chủ nhà không thể không đồng ý.

 

Hình Nhát Phàm một khi muốn làm gì thì nhất định sẽ không từ bỏ.

 

Chỉ có hai vị nhà xui xẻo này không biết sẽ chọc phải nhân vật như anh. Đang ở đây sống yên ổn thì lại bị người khác tính toán, thật sự là ai chọc vào ai vậy?

 

Chỉ có thể trách cô gái xinh đẹp khiến người ta nhớ mong đang sống bên cạnh họ.

 

Sáng sớm, mặt trời cũng dần ló dạng, Bạch Hạ nằm trên sô pha ngủ được một giấc, cô lạnh quá mà tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã thấy mình chỉ mặc một bộ đồ ngủ để ngủ, cô lạnh đến mức vội vàng trở về phòng, lên giường chui vào chăn ngủ tiếp tục ngủ Bạch Hạ vùi trong chăn bông ngáp một cái, cô làm ấm chăn một lúc rồi mới tiếp tục ngủ say.

 

Khoảng mười giờ, Hình Nhất Phàm bị cuộc gọi của Lam Thiên Thàn đánh thức.

 

“Alo!” Hình Nhất Phàm đỡ trán bắt máy.

 

“Này! Bây giờ đã mấy giờ rồi? Sao cậu vẫn còn ngủ?

 

Sao? Tối qua cậu đi đâu chơi à? Không dẫn mình theo với.” Lam Thiên Thần hỏi đùa.

 

“Tra tư liệu.” Hình Nhất Phàm trả lời.

 

“Đi, mời cậu ăn trưa.”

 

Hình Nhất Phàm ngồi dậy, mặc dù chỉ mới ngủ được vài tiếng nhưng anh đã xoá tan hết mệt mỏi, lấy lại toàn bộ năng lượng, anh đáp: “Không rãnh, mình có việc phải làm.”

 

“Gần đây cậu làm gì mà cứ thần thần bí bí vậy?” Lam Thiên Thần có chút buồn bực, hình như gần đây rất khó hẹn được Hình Nhát Phàm.

 

“Không có gì, hai ngày nữa mình sẽ mời lại cậu.” Hình Nhất Phàm không muốn làm tổn thương trái tim của anh em.

 

“Được! Cậu hứa rồi đấy nhá? Mình đợi cậu gọi cho mình.”

 

Lam Thiên Thần nhớ kĩ rồi.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK