Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây thực sự là một niềm động viên và niềm vui bất ngờ đối với cô.

 

Sau khi Tô Hi nghe xong điện thoại của Amnie thì phát hiện lịch trình của mình cũng rất tốt, tâm trạng của cô ngay lập tức trở nên tốt hơn rất nhiều.

 

Cô ngâm nga một bài hát rồi bước xuống lầu, nhìn thấy Ôn Lệ Thâm đang ngồi trên ghế sô pha, cô không khỏi nở một nụ cười đắc ý rồi tiền đến bên cạnh anh.

 

“Anh đoán xem tôi vừa nhận được tin tốt gì?” Tô Hi hỏi anh.

 

“Tin tết gì?”

 

“Tôi lầy được vai nữ chính trong một bộ phim cổ trang bom tắn.” Tô Hi cười nói.

 

“ÒI Chúc mừng, tôi tin em sẽ có thể diễn tốt.” Ôn Lệ Thâm bật cười một tiếng nhìn cô.

 

Tô Hi lập tức vênh gương mặt xinh đẹp lên: “Đương nhiên rồi! Tôi rất tự tin.”

 

Ôn Lệ Thâm nhìn cô tự tin làm việc, quả nhiên rất quyền rũ, lại nhớ đến việc đè cô vào lòng hôn trong rạp chiếu phim lúc nãy, thì cơ thể anh lại hơi căng lên.

 

Kịch bản lần này do chính tay anh duyệt nên đương nhiên anh biết, trong này không thể thiếu cảnh tiếp xúc thân thể với các diễn viên nam.

 

“Nếu có cảnh thân mật thì có thể tìm người thế thân.” Ôn Lệ Thâm lên tiếng nói.

 

Tô Hi vừa nghe xong lập tức lắc đầu, tự hào nói: “Tôi không muốn! Mặc là cảnh gì đi nữa tôi cũng sẽ tự mình diễn.”

 

Sắc mặt của Ôn Lệ Thâm hơi thay đổi, theo như anh biết, bên trong kịch bản có một cảnh cô suýt bị cưỡng bức, khi quay phim không thể tránh khỏi việc tiếp xúc gần với diễn viên nam.

 

“Không được, tất cả các cảnh tiếp xúc cơ thể với diễn viên nam đều phải dùng người thế thân, nếu không em cũng đừng mong diễn nữa.”

 

Tô Hi lập tức nồi giận lườm anh: “Tôi là diễn viên, tôi sinh ra là để diễn xuất, bất kể là loại cảnh nào tôi cũng phải thử thách.”

 

“Được, không cần người thế thân, vậy thì đề diễn viên nam kia dùng thế thân, để tôi đi.” Ôn Lệ Thâm chăm chú nhìn cô.

 

Lúc này Tô Hi ngây người nhìn anh, gương mặt xinh đẹp hơi ng hồng: “Anh… anh đi sao? Anh tình nguyện đi làm một người thế thân?”

 

“Làm sao? Không được à?” Ôn Lệ Thâm hỏi lại.

 

Trong lòng Tô Hi cực kỳ chấn động, tất nhiên là không thể! Thân phận của người đàn ông này nhìn qua rất cao quý nghiêm túc, vậy mà anh lại đồng ý diễn thế thân?

 

“Để ngăn cản những người đàn ông kia chạm vào em, tôi có thể làm bắt cứ điều gì.” Ôn Lệ Thâm kiên định lên tiếng.

 

Lúc này Tô Hi rất choáng váng.

 

Người đàn ông này thực sự thích cô sao?

 

Tô Hi nghĩ rằng anh đang nói đùa, nhưng vẻ nghiêm túc trong ánh mắt anh khiến cô hoài nghi sự kiên định của anh khi nói ra những lời này.

 

Trái tim của cô trong nháy mắt như bị cái gì đó nắm chặt lấy, vừa có chút bối rồi lại vừa có chút ngọt ngào.

 

Buổi tối, Đường Tư Vũ chủ động gọi điện thoại tới, hẹn cô và Ôn Lệ Thâm tới nhà mình ăn cơm, với tư cách là cha nuôi và mẹ nuôi của Đường Dĩ Hi, đương nhiên bọn họ sẽ không từ chối, hơn nữa, cũng đã lâu không gặp thằng bé rồi nên cô muốn tặng cho nó một món quà.

 

Khoảng năm giờ, hai người đến một trung tâm mua sắm gần đó để chọn quà.

 

Đứng trong một tiệm đồ chơi, Tô Hi dán mắt nhìn búp bê Barbie xinh xắn, trái tim nữ tính của cô lập tức trào ra, cô đưa tay cầm lên ngắm, hai mắt sáng lên, rất muốn mua nó về nhà.

 

Ôn Lệ Thâm nhìn thấu suy nghĩ của cô, thân hình cao lớn của anh cúi xuống, môi mỏng ghé vào bên tai của cô thì thầm: “Chờ khi nào chúng ta sinh con gái thì em hãy mua cho nó.”

 

Tay cầm búp bê vải của Tô Hi cứng đờ, trong đầu cô như có một tiếng nổ oành một tiếng, nhanh chóng đặt búp bê lại chỗ cũ, hiện tại cô không có kế hoạch kết hôn thì làm sao có thể sinh con với anh được?

 

Ôn Lệ Thâm chọn một loại người máy mới ra, trong lúc thanh toán, ánh mắt của anh nhìn về phía Barbie Tô Hi yêu thích vừa rồi, anh híp mắt lại, bước tới, vươn tay cầm lên rồi tính tiền.

 

Tô Hi đứng phía sau anh nhìn thấy, cô lập tức giật mình lo lắng nhìn anh, nhưng lúc này anh đã trả tiền xong.

 

Ôn Lệ Thâm đưa con búp bê vào lòng cô: “Cho em.”

 

Tô Hi vội vàng ôm lấy một cách yêu thích, cô thực sự rất thích, muốn mua về đặt trên bàn trang điểm, mỗi ngày đều ngắm con búp bê xinh đẹp như vậy, tâm trạng cũng sẽ trở nên rất vui vẻ.

 

“Cảm ơn.” Tô Hi không quên cảm kích một tiếng.

 

Ôn Lệ Thâm cầm hộp người máy đi ra ngoài trước, Tô Hi ôm con búp bê đi theo phía sau, trông giống như một cô bé được anh yêu thương chiều chuộng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK