Mộ Phi nắm lấy tay cầm, mu bàn tay dưới ống tay áo anh lộ ra, Thư Thuần lập tức nhìn thấy, cô ngồi xổm xuống, khiếp sợ cầm tay anh: “Tay anh bị sao thế này?
Sao lại bị thương?”
Mộ Phi rút tay ra, có chút chột dạ giải thích: “Không có gì, không cần thận nên bị thương thôi.”
Nhưng Thư Thuần không cảm thấy đây là một vết thương bình thường, đây rõ ràng là do bị đụng, cô đau lòng nhìn anh: “Tôi đưa anh đi bôi thuốc, anh để thế này vết thương khó lành lại lắm.”
Mộ Phi rút tay về, cười nói: “Tôi không yếu ớt như vậy, không sao.”
Hốc mắt Thư Thuần ửng đỏ, cô đau lòng, sự quan tâm đều biểu lộ hết ra ngoài, khi cô nhìn về phía Mộ Phi, vẻ ái mộ khó mà che giấu, cô biết bản thân không có tư cách thích anh, nhưng tiếp xúc lâu dần, có những thứ tình cảm không kìm được xuất hiện.
Mộ Phi nhìn được tia dịu dàng ân cần trong mắt cô, lòng anh khẽ động, trong đầu lại nhớ tới câu nói đó của viện trưởng, anh vĩnh viễn phải ngồi trên xe lăn, sẽ không thể đứng lên nồi nữa.
Nếu là như vậy, nếu như vậy, anh có tư cách để yêu một người sao?
Thư Thuần nhìn tia sáng trong mắt anh, cô không khỏi hoảng hốt mà cúi đầu, mà Mộ Phi cũng ngưng mắt nhìn cô, gương mặt cô thanh thuần xinh đẹp, trong lòng anh đầy khổ sở.
Một cô gái xinh đẹp nhường này, cho dù biết cô thích anh, nhưng sao anh có thể tiếp nhận phần tình cảm này? Để cả đời sau của cô giao phó lại một người như anh? Cô xứng đáng tìm một người đàn ông tốt hơn, ít nhất là một người có đôi chân lành lặn, có thể chăm sóc cô, bảo vệ cô.
“Thư Thuần.”
Mộ Phi thấp giọng gọi cô.
“Vâng!”
Thư Thuần lập tức mỉm cười ngẩng đầu, đáy mắt thoáng qua tia mất mát.
“Tôi sẽ xuất ngoại để điều trị.”
Mộ Phi đột nhiên nói.
Ánh mắt Thư Thuần trợn tròn cả kinh, anh phải rời đi sao?
“Cho nên, sau khi tôi đi, cô hãy chăm sóc cho viện trưởng thật tốt! Đợi khi bà ấy xuất viện, cô cũng hãy chăm sóc tốt cho bà ấy, tôi sẽ để lại cho cô một khoản tiền, ít nhất trong một năm cô sẽ không phải lo về vấn đề tiền nong.”
“Vậy anh thì sao? Anh không muốn tôi chăm sóc anh sao?”
Trong ánh mắt Thư Thuần đầy vẻ không nỡ.
“Không cần, ra nước ngoài rồi sẽ có người chăm sóc tôi, mấy ngày nữa tôi sẽ đi.”
Mộ Phi hời hợt nói, nếu trong nước không thể điều trị, anh ít nhất còn có thể ra nước ngoài nghỉ ngơi.
“Nhưng…” Nước mắt Thư Thuần trào ra: “Tôi không nỡ đề anh đi.”
Tâm can Mộ Phi níu lại, anh cố tỏ ra vẻ lạnh lùng nói: “Thư Thuần, cô phải nhớ cho kỹ, giữa chúng ta chỉ là quan hệ làm thuê, bây giờ tôi giải trừ quan hệ này, cô không cần không nỡ, đây cũng chỉ là một công việc của cô mà thôi.”
Người Thư Thuần hơi run lên, tất nhiên đã bị những lời này làm cho tổn thương không nhẹ, nhưng cô vẫn lau nước mắt, nhỏ giọng khẩn cầu: “Vậy tôi có thể ra nước ngoài tìm anh không? Đi thăm anh thì sao?”
Sắc mặt Mộ Phi bình tĩnh, lại lộ ra chút cảm giác xa cách: “Không cần! Quan hệ giữa chúng ta cứ thế kết thúc đi! Cô cứ sống tốt cuộc sống của cô là được.”
Nước mắt Thư Thuần một lần nữa rơi xuống, mà lúc này, Mộ Phi thấy ba mẹ và viện trưởng đang ở cách đó không xa nhìn mình, anh nói với Thư Thuần: “Cô đi trước đi.”
Thư Thuần cắn môi, nhìn vợ chồng Mộ gia ở sau lưng, cô quay người rời đi.
Mộ Phi tới gần ba mẹ, không đợi họ mở miệng, anh đã lên tiếng: “Ba, mẹ, con muốn ra nước ngoài nghỉ ngơi.”
“Con trai, có chuyện gì sao? Sao đột nhiên lại muốn ra nước ngoài?”
Mẹ Mộ cố nén bi thương nói.
Mộ Phi nhếch môi cười, nụ cười có chút khổ sở: “Con không muốn điều trị nữa, cứ thuận theo tự nhiên đi! Ngày mai con muốn xuất ngoại, ra nước ngoài sinh sống một thời gian.”
Viện trưởng không khỏi muốn lên tiếng: “Mộ thiếu muốn ra nước ngoài cũng có thể, tới nước có trình độ y học tốt nhất đi!
Nơi đó có lẽ còn có phương pháp điều trị.”
“Được, vậy thì ra nước ngoài! Dù mất bao nhiêu tiền, ba cũng chữa khỏi cho con.”
Cha Mộ cầm tay anh nói.
Mộ Phi nghiêng đầu sang một bên, đối với chuyện trị liệu, anh cũng chẳng còn ôm hi vọng gì, anh ngẩng đầu nhìn Thư Thuần đang nghỉ ngơi trên ghế ở không xa, bóng lưng cô cô đơn ở đó, nắm chặt lấy bàn tay nhìn qua bên này, nhưng chỉ thấy sự cách xa.