Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bác sĩ cũng đã đến xem qua vài lần.

 

Hai giờ sau, chỉ thấy Kiều Mộ Trạch đang hôn mê, đột nhiên chừng to mắt, bà Kiều nhìn thấy vậy, liền vui mừng gọi to.

 

“Mộ Trạch, Mộ Trạch, con tỉnh rồi.”

 

Kiều Mộ Trạch nhíu mày, vừa tỉnh dậy cảm thấy nhức đầu, quay lại nhìn ba mẹ: “Ba, mẹ.”

 

“Không sao rồi không sao rồi, vẫn nhận ra chúng ta, xem ra não không bị tổn thương.” Bà Kiều vui mừng.

 

Kiều Mộ Trạch nhìn ba mẹ mình phải lo lắng, trong lòng tự trách, trong đầu lại hiện lên rõ ràng khoảnh khắc của vụ tai nạn.

 

Nếu không làm vậy, với tốc độ của mình, anh sẽ tông vào.

 

thân chiếc xe tải kia, chiếc xe tải đang quay đầu, toàn bộ phần đầu xe chắc chắn sẽ cán qua.

 

Ánh mắt của Mộ Trạch toát ra vẻ lạnh lùng phức tạp, đây có vẻ như là một vụ tai nạn xe hơi, nhưng nghĩ lại, hậu quả thật sự sẽ không may mắn như vậy.

 

Có thể sau khi xe thể thao của anh tông vào, chưa kịp di chuyền thì đã bị xe tải lớn cán qua.

 

“Mộ Trạch, con đang nghĩ gì thế?”

 

“Mẹ, mấy giò rồi?” Vẻ mặt và suy nghĩ của Kiều Mộ Trạch có vẻ rất tỉnh táo.

 

“Gần bảy giờ tối.” Bà Kiều trả lời anh.

 

Kiều Mộ Trạch thở phào nhẹ nhõm, cũng may mới bảy giờ, anh lo lắng, nếu ngủ đến ngày mai, người phụ nữ ở nhà biết thì phải làm sao? Chắc cô rất lo lắng!

 

Khi tỉnh dậy Mộ Trạch cảm thấy được những vết thương trên người. Anh có thể cảm thấy ngoài chân trái của mình bị gãy, phần đầu bị va đập chảy máu, không còn chỗ nào bị thương.

 

“Mộ Trạch, chân của con phải được chăm sóc tốt. Bác sĩ nói chỉ cần con tuân thủ tốt, sau này con có thể trở lại bình thường.”

 

“Vâng! Con sẽ làm vậy.” Kiều Mộ Trạch gật đầu, sau đó nói với ba: “Ba, xe cảnh sát đến hiện trường chưa?”

 

“Đến rồi! Ngày mai sẽ có kết quả, con đúng là phúc lớn mệnh lớn.” Kiều Việt Dương vẫn sợ hãi nhìn anh.

 

Đáy mắt Kiều Mộ Trạch loé qua một tia lạnh, là mạng lớn sao? Hay đây là một vụ mưu sát nhắm vào anh?

 

Là đương sự, anh cảm thấy rõ ràng một luồng hơi thở chết chóc phảng phất qua người anh.

 

“Mộ Trạch, con đang lo lắng gì vậy? “Bà Kiều tò mò hỏi, ngay khi con trai tỉnh dậy, thì dường như có vẻ tâm sự nặng nề.

 

“Mẹ, con hơi đói, mẹ có thể hỏi bác sĩ có thể ăn chút gì không?” Kiều Mộ Trạch nói với mẹ.

 

“Được rồi, con muốn ăn gì?”

 

“Con muốn ăn một chút cháo!”

 

“Được rồi! Mẹ sẽ mang tới cho con.” Bà Kiều vừa nói vừa đứng dậy đầy cửa ra ngoài.

 

Kiều Việt Dương hiểu con trai mình, ông cảm thấy rằng con trai mình cố tình để mẹ rời đi: “Mộ Trạch con có gì muốn nói với ba sao?”

 

“Ba, con nghĩ vụ tai nạn này không chỉ là một vụ tai nạn, mà có người muốn mưu sát con.” Kiều Mộ Trạch bình tĩnh nhìn ba.

 

Vẻ mặt Kiều Việt Dương cũng nhíu chặt lại, ông nhíu mày nói: “Lúc đầu ba cũng thắc mắc, không biết có phải ai đó cố ý nhắm vào con hay không, nhưng cậu Lý, người hàng xóm đã cứu con đã nói có vẻ là một vụ tai nạn.”

 

“Ba, nếu lúc đó phản ứng của con chậm ba giây, con chắc đã không được nằm ở đây, mà là ba đến nhận xác con rồi.” Kiều Mộ Trạch biết mình không thể bỏ qua cơ hội hỏi sự thật này từ ba mình.

 

Vẻ mặt Kiều Việt Dương sửng sốt vài giây, sau đó ông mắng một câu: “Đừng doạ ba chứ.”

 

“Người muốn giết con có thể cũng chính là người đã giết ba mẹ của Trang Noãn Noãn.” Kiều Mộ Trạch bình tĩnh nói.

 

Lần này Kiều Việt Dương đột nhiên kinh ngạc đứng lên: “Con nói cái gì? Chuyện này làm sao có thể?”

 

“Ba, ba biết người đó là ai, tại sao không nói cho con biết?” Kiều Mộ Trạch nhíu mày, trong lòng đã có đáp án rõ ràng. Việc anh gặp tai nạn hôm nay, nghĩ lại, có vẻ là nằm trong kế hoạch của người đó.

 

“Con… không thể nào.” Kiều Việt Dương lắc đầu, vẫn không muốn tin tất cả những chuyện này.

 

Kiều Mộ Trạch nhìn ba mình: “Ba, tại sao con lại gặp tai nạn? Là do con vội trở về ăn bữa trưa nay, còn ai kêu ba gọi con về nhà? Đây rõ ràng là đã tính trước.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK