Cô ta ngẩng đầu lên nhìn anh, dịu dàng nói: "Cảnh sát đã điều tra chuyện tai nạn xe rồi, trước mắt bọn họ xem xét vụ tai nạn xe này là vô tình đâm trúng người. Nhưng nếu em giao đoạn ghi âm này cho bọn họ, tính chất của vụ tai nạn xe này sẽ trở thành giết người không thành. Anh Cảnh Nam biết điều này có ý nghĩa gì chứ?"
Bị thương quá nặng, cô ta nói xong, thì che miệng ho khan mấy tiếng, khuôn mặt xinh đẹp đã tái thêm vài phần.
Nhưng Tiêu Cảnh Nam không hề đau lòng, có thì cũng chỉ là sự phẫn nộ khó có thể che dấu, anh híp mắt, ánh mắt như chim ưng như muốn té cô ta ra: "Cô đang uy hiếp tôi?"
"Em chỉ bàn về chuyện này mà thôi, sao lại là uy hiếp anh Cảnh Nam cơ chứ?" An Sơ Tuyết trưng ra vẻ mặt vô tội, nhưng đáy mắt lại xen lẫn sự cay đắng: "Mặc Tinh đã chuyện có lỗi với anh, nửa đời sau để cô ta ở trong tù đi, anh không vui à?"
Tiêu Cảnh Nam nắm chặt nắm đấm, đôi mắt lạnh lùng khoét cô ta, đôi mắt tràn ngập lửa giận đang thiêu đốt.
"Anh Cảnh Nam, Mặc Tinh đi theo anh nhiều năm như vậy, lại một mực chân đạp hai thuyền, mập mờ không rõ với anh của em. Em thấy buồn cho anh, lại cảm thấy đáng thương cho anh em. Bây giờ Mặc Tinh lại làm ra chuyện này, tống cô ta vào tù, cũng là sự trừng phạt mà cô ta nên nhận." An Sơ Tuyết nói.
Mùi của thuốc khử trùng và các vị thuốc lẫn lộn vào nhau, làm cho Tiêu Cảnh Nam khó chịu, anh chịu chặt chân mày, lạnh lùng nói: "Chuyện giữa tôi và Mặc Tinh, không cần cô nhúng tay vào, cô xóa đoạn ghi âm đấy đi đi.
An Sơ Tuyết vẫn làm chuẩn bị hai tay, nếu Tiêu Cảnh Nam đồng ý tống Mặc Tinh vào tù, thì chứng tỏ trong lòng anh không có Mặc Tinh, hoặc là anh có chút tình cảm với Mặc Tinh, nhưng đã hết sạch vì chuyện Mặc Tinh đi quá giới hạn, như vậy thì thật tốt.
Nhưng giờ xem ra, tình cảm mà anh dành cho Mặc Tinh sâu đậm hơn cô ta tưởng nhiều, vậy thì cô đành phải thực hiện kế hoạch còn lại thôi.
Cô ta đè lại nỗi mất mác, nhìn Tiêu Cảnh Nam rồi lắc đầu: "Xin lỗi anh Cảnh Nam, em không xóa băng ghi âm này đâu, nếu em xóa đi thì em sẽ không còn bất cứ cái gì bất kỳ bằng chứng nào chứng minh là Mặc Tinh cố tình muốn giết em."
Nắm tay đang nắm chặt của Tiêu Cảnh Nam buông lỏng ra, anh ngồi trên ghế, rồi lại đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô tưởng bên phía cảnh sát sẽ không điều tra ra cái thủ đoạn mà cô làm sao?"
"Thứ nhất, từ trước đến giờ em chưa từng giở thủ đoạn. Thứ hai, nếu như anh Cảnh Nam vẫn không tin em, anh có thể tìm thêm cảnh sát nữa đi điều tra." An Sơ Tuyết cắn môi, cười khổ.
Tiêu Cảnh Nam nhìn chằm chằm cô ta một lúc, sau đó quay người bỏ đi.
Nhưng anh vừa đi ra một bước, liền bị An Sơ Tuyết gọi lại: "Anh Cảnh Nam có thể nghe em nói thêm mấy câu không?"
"...nói." Tiêu Cảnh Nam không quay người lại, anh im lặng một lúc, nắm chặt nắm tay, nhả ra một chữ theo kẽ răng.
Từ nhỏ, An Sơ Tuyết đã tâm tư thâm trầm, làm việc chặt chẽ cẩn thận, bây giờ cô ta đã tung lời bảo anh tìm thêm mấy cảnh sát nữa đi điều tra, chắc là cô ta có tự tin là bọn họ sẽ chẳng điều tra ra cái gì.
Thực ra anh có thể mặc kệ chuyện này, Mặc Tinh đã làm chuyện có lỗi với anh, những cái này tạm thời có thể làm trừng phạt cho cô.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện cô phải trải qua nửa đời còn lại ở trong tù... anh không nói rõ được là rốt cuộc mình đang nghĩ gì, nhưng anh không thể mặc kệ Sơ Tuyết lấy tội danh giết người không thành để khởi tố Mặc Tinh.
"Cho dù Mặc Tinh câu dẫn anh trai em, làm chuyện có lỗi với anh, cho dù cô ta chỉ vì một hiểu lầm liền muốn đâm chết em... nhưng em đã làm bạn thân với cô ta nhiều năm như vậy, em cũng không muốn nhìn nửa đời sau của cô ta trôi qua trong tù.
"Nhưng nếu để em coi vụ tai nạn lần này như chưa từng xảy ra, em lại không cam tâm."
"Nếu anh Cảnh Nam có thể làm cho Mặc Tinh tàn phế một chân giống như em, không thể nhảy giống như em nữa, rồi tống cô ta vào nhà tù ở vùng ngoại thành phía Đông hai năm, em đồng ý không khởi tố cô ta tội giết người không thành, chuyện này coi như hai chúng em đã giải quyết xong."
An Sơ Tuyết nằm trên giường bệnh, khuôn mặt trắng bệch mà xinh đẹp cực kỳ bình tĩnh, tự nhiên giống như là đang thảo luận trưa nay ăn gì vậy.
Tiêu Cảnh Nam xoay người lại nhìn cô ta, sắc mặt lạnh lùng, trên cổ nổi lên gân xanh: "Tôi đánh gãy một chân của cô ấy, hai cô hết nợ."
Những kẻ đi tù ở vùng ngoại thành phía Đông toàn là những tên tù lưu vong, nếu đưa Mặc Tinh đến nơi đó, một con người ngày thương kiêu căng như cô ấy sao mà chịu nổi đây?
An Sơ Tuyết lắc đầu, gương mặt chân thành nói: "Vẫn phải tống cô ta vào nhà tù vùng ngoại thành phía Đông hai năm. Còn cô Mặc chú Mặc, và cả anh Mặc Lôi, bình thường bọn họ đã quá nuông chiều Mặc Tinh, nên mới làm cho cô ta, đến cả loại chuyện giết người cũng dám làm."
"Tống cô ta vào tù hai năm cũng là để tốt cho cô ta, cô ta vào đó chịu khổ, sau này làm việc cũng sẽ trầm ổn hơn, tránh cho sau này cô ta lại chọc vào cái họa gì đó nữa."
"Ồ, đúng rồi, trước khi anh Cảnh Nam tống Mặc Tinh vào tù, anh phải làm cho nhà họ Mặc cắt đứt quan hệ với Mặc Tinh đi. Nếu những tên tội phạm đó vì tên tuổi của nhà họ Mặc, rồi nhường nhịn Mặc Tinh, thế thì tâm sức của em bỏ phí hết rồi."
Những người trong nhà tù đó toàn là lưu đày, làm gì có chuyện sẽ vì Mặc Tinh là người nhà họ Mặc mà nhường cô, An Sơ Tuyết nói như thế, rõ ràng là muốn mượn tay Tiêu Cảnh Nam, bắt nhà họ Mặc đoạn tuyệt quan hệ với Mặc Tinh mà thôi.
Ánh mắt Tiêu Cảnh Nam như chứa trăm ngàn lưỡi dao sắc bén, bắn thẳng về phía An Sơ Tuyết, lạnh thấu xương mà sắc bén: "Cô thật sự cho rằng cảnh sát đều bất tài hết à?"
"Em chỉ nghĩ sự thật thắng ở sức thuyết phục mà thôi." An Sơ Tuyết mỉm cười: "Những gì em nói, em cũng chưa bắt anh Cảnh Nam phải đồng ý ngay, anh có thể cho đám cảnh sát lo lắng rồi xem xem có đồng ý hay không. Cho dù anh không đồng ý thỉ cũng chẳng sao, cùng lắm thì em khởi tố Mặc Tinh giết người không thành, không liên quan đến anh."
Tiêu Cảnh Nam nắm chặt nắm đấm, anh thu lại ánh mắt, sải bước đi ra ngoài phòng bệnh.
"Cho tù em suýt chết, anh cũng không quan tâm em chút nào..." An Sơ Tuyết nhìn theo bóng lưng đang đi xa của anh, thì thầm một tiếng, sau đó che miệng ho khan, nước mắt chảy xuống hai má.
Từ nay về sau cô ta không thể nhảy được nữa, cô ra thật sự rất buồn, nhưng một sở thích đổi một cơ hội ở cùng anh Cảnh Nam, đáng giá.
Ban đêm rất lạnh, nhất là lúc có gió.
Chóp mũi Tiêu Cảnh Nam hơi lạnh, tứ chi bách hải bị lửa giận thiêu cho nóng hổi. Hai ngày bị người ta tính kế hai lần, còn bị vị hôn thê phản bội, chưa bao giờ mà anh cảm thấy thất bại như thế này.
Trong đêm yên tĩnh, tiếng điện thoại rung phá lệ rõ ràng.
Tiêu Cảnh Nam nhìn qua màn hình hiển thị, bắt máy: "Mẹ, có chuyện gì ạ?"
"Chuyện Mặc Tinh vì ghen tuông mà giết người không thành đã tuyền đến chỗ bố con rồi." Trong giọng nói của Vương Như không thể che giấu sự mệt mỏi và bất lực: "Ý của ông ấy là, người có phẩm hạnh suy đồi thì không được vào cửa nhà họ Tiêu."
Tiêu Cảnh Nam nắm chặt điện thoại, nghĩ đến một màn mà anh nhìn thấy ngày hôm qua ở nhà họ An, anh nhíu mày nói: "Cho dù bố không nói, tối nay con cũng sẽ hủy bỏ hôn ước với Mặc Tinh."
"Chẳng phải con và Mặc Tinh đang tốt đẹp sao? Sao đột nhiên..." Vương Như ngạc nhiên nói.