Đây là lần đầu tiên cô khóc kể từ sau khi ra tù, không kêu gào khóc lớn, chỉ không ngừng rơi nước mắt, Tiêu Cảnh Nam nhíu mày nhìn cô. Hai năm trước, Mặc Tinh khóc lóc giải thích với anh nhưng trong lòng anh không hề có chút gợn sóng. Nhưng mà hai năm sau, anh nhìn cô ta khóc, trong lòng lại buồn bực không chịu nổi.
Cảm xúc chập chờn như vậy làm anh phải mím môi, anh nhìn cô ta khóc lóc đến nỗi hai mắt đỏ bừng, nhíu mày nói: "Mặc Tinh, đừng suốt ngày suy nghĩ lung tung. Cô như vậy thì cho dù chết cũng vẫn sẽ vào địa ngục, chắc chắn sẽ không thể lên thiên đàng được."
"Nhưng nếu như trong địa ngục không có anh và An Sơ Tuyết thì đối với tôi nơi đó chính là thiên đàng. Mà bởi vì có anh nên cuộc đời này mới là địa ngục!"
Lúc này cửa thang máy phát ra tiếng "Ting" rồi mở ra.
"Được lắm, hay lắm!" Tiêu Cảnh Nam vô cùng giận dữ, ngược lại nở nụ cười, siết chặt cánh tay của cô, kéo cô ra khỏi thang máy. Chủ quản tổ vệ sinh đang đứng trước cửa thang máy, nhìn thấy Tiêu Cảnh Nam thì rất vui mừng, nhưng khi ánh mắt chạm đến người đang bị anh kéo theo, sắc mặt anh ta lập tức biến đổi, vội vàng nghênh đón: "Tổng giám đốc Tiêu, có chuyện gì thế? Có phải cô ta đã chọc anh mất hứng không?"
"Cút đi!"
Chủ quản tổ vệ sinh bị ánh mắt kia làm cho chấn động, lúc này hoảng sợ không dám tiến lên.
Chân Mặc Tinh đau đớn dữ dội, dạ dày cũng rất khó chịu, chân của anh dài nên bước chân rất dài, cô gần như là bị anh kéo đi, cho đến khi cô bị anh lôi vào trong một căn phòng.
Sau đó cô bị anh quăng ngã trên đất.
Nhưng một giây kế tiếp, cô lập tức bị anh bóp cổ giống như hai năm trước vậy. Khuôn mặt tuyệt đẹp của Tiêu Cảnh Nam cách cô chỉ có mười centimet, hơi thở của hai người hòa vào nhau.
"Mặc Tinh." Giọng nói lạnh như băng của anh chậm rãi vang lên, thân thể của Mặc Tinh không kìm được run lên một cái: "Tôi là địa ngục của cô hả?"
Sắc mặt của Mặc Tinh đã đỏ bừng vì không hít thở được, trên mặt còn có nước mắt chưa khô, trông cực kỳ đáng thương. Cô không giãy giụa, thậm chí hy vọng Tiêu Cảnh Nam có thể cứ thế này mà bóp chết cô luôn đi.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Tiêu Cảnh Nam không làm như ý của cô, vừa không buông tay ra, cũng không dùng hết sức. Da thịt trong tay ấm áp, thậm chí anh còn có thể cảm nhận được mạch đập của cô.
Nhìn vào đôi mắt trống rỗng và tuyệt vọng của cô, đột nhiên anh cúi đầu cắn vào môi cô, dùng sức cắn. Mặc Tinh nhíu mày, chỉ cảm thấy đôi môi đau đớn, ngay sau đó là mùi máu tanh nồng nặc tràn ra từ đôi môi của hai người.
Rõ ràng là đôi môi này rất khô khốc, nhưng lại giống như cây thuốc phiện, làm cho Tiêu Cảnh Nam trở nên si mê, giọng nói của anh khàn khàn: "Mặc Tinh, nếu như tôi là địa ngục của cô, vậy cô hãy nhớ rằng cô sẽ mãi mãi không thể trốn thoát."
Hai năm trước, dù cô có trang điểm cho xinh đẹp rồi tự dâng mình đến ngay trước mặt anh thì anh cũng không thèm nhìn dù chỉ một ánh mắt. Nhưng bây giờ, cô ăn mặc trang phục công nhân vệ sinh dơ bẩn, xấu xí không thể tả và đứng trước mặt anh, nhưng anh lại hôn cô.
Cô muốn đẩy anh ra nhưng không còn chút sức lực nào.
Cảm nhận được đầu ngón tay của anh đã từ vạt áo của cô thăm dò vào trong, rơi vào nơi mềm mại của mình, cô run một cái, sau đó cắn răng nói: "Tiêu Cảnh Nam, đừng đối xử với tôi như vậy, tôi cầu xin anh đấy..."
Người dưới thân không nhúc nhích, tay của Tiêu Cảnh Nam đang đút vào cổ áo của cô, anh cúi đầu nhìn cô. Rõ ràng khuôn mặt xinh đẹp đầy sức sống như vậy nhưng vào giờ phút này cứ như đống tro tàn.
Anh lập tức tỉnh táo, buông cô ra, ánh mắt nhìn đầu vai bị lộ ra ngoài của cô, trên làn da trắng mịn có hai vết sẹo cũ chướng mắt, đáy mắt anh dâng lên một tia lạnh lẽo, thuận tay ném cái áo khoác bên cạnh lên người cô rồi lạnh lùng nói: "Cút ra ngoài!"
Mặc Tinh cầm lấy áo khoác kia, cắn chặt môi rồi chậm rãi ngồi dậy.
Mà vào lúc này, đằng sau cánh cửa lại truyền tới tiếng gõ cửa. Ngay sau đó, một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên từ phía cửa: "Anh Cảnh Nam! Anh có ở trong phòng không?"
Cho dù cô ta có hóa thành tro thì Mặc Tinh cũng có thể nhận ra được giọng nói này, cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Cảnh Nam, chỉ thấy sắc mặt của anh vẫn bình tĩnh như thường, anh nhấc chân muốn đi mở cửa, cô lập tức sửng sốt, giơ tay kéo ống quần anh lại: "Tôi không muốn nhìn thấy cô ta..."
Tiêu Cảnh Nam nhíu mày một cái, thấy sắc mặt của cô tái nhợt, cho rằng cô sợ hãi, vừa định nói gì đó nhưng lại thấy cửa đã bị mở ra.