Tiêu Cảnh Nam cúi mặt nhìn cô: "Hỏi đi."
"Vụ tai nạn xe hai năm trước, anh nghĩ như thế nào? Giống những người khác, nghĩ rằng tôi ghen, lái xe muốn đâm chết cô An sao?" Mặc Tinh gằn từng chữ thật chậm, ánh mắt nhìn chằm anh, hàm dưới vì dùng sức mà căng thẳng.
Vụ tai nạn xe đó khá phức tạp, Tiêu Cảnh Nam hơi dừng lại.
"A!" Sự im lặng của anh bị Mặc Tinh coi là ngầm thừa nhận, cô cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Nếu tổng giám đốc Tiêu cũng không tin tôi, tại sao còn muốn nghe tôi giải thích?"
Tiêu Cảnh Nam nhìn cô, hầu kết lăn lộn một chút, ánh mắt hơi sâu: "Tôi..."
"Nhưng cho dù anh không tin, tôi cũng phải nói!" Giọng nói của Mặc Tinh vì quá cất cao mà tỏ ra hơi sắc bén: "Chẳng phải anh hỏi tôi chuyện hai năm trước mặc quần áo tình thú quyến rũ An Thiếu Sâm sao?"
Cảm xúc của cô xao động, hai mắt nhìn chằm chằm vào anh, cười quái dị hai tiếng: "Uổng công tôi nghĩ anh thông minh tuyệt đỉnh, chẳng qua chỉ là một thằng ngốc, bị người ta chơi cho quay vòng!"
"Nếu như tôi nói, ngày hai mươi bảy tháng chín, An Sơ Tuyết cùng với An Như Nhã, Dương Lâm, tôi và bọn họ đã chơi một trò là lời thật lòng đại mạo hiểm, tôi thua nên đã chọn đại mạo hiểm, mặc nội y tình thú đi làm vài động tác mập mờ với An Thiếu Sâm, anh tin không?"
Hai năm trước, cô một lòng quấn quýt bên Tiêu Cảnh Nam, khi đám An Sơ Tuyết nói là để cô mặc nội y tình thú làm vài động tác quyến rũ An Thiếu Sâm, cô đã từ chối ngay mà không cần nghĩ ngợi.
Nhưng mà An Sơ Tuyết quá hiểu tính cô, cô ta chỉ dùng một phép khích tướng nho nhỏ, cô đã không chịu nổi, kiên trì mặc nội y tình thú đi tìm An Thiếu Sâm.
Hôm đó cô còn thấy kỳ lạ, An Sơ Tuyết luôn là người hiền lành, sao lại cứ khăng khăng ở nội dung đại mạo hiểm như vậy... à, thì ra là có một màn này chờ cô!
Tiêu Cảnh Nam đã từng đặt ra vô số giả thuyết, anh từng nghĩ cô giống bố anh, trong lòng có một người rồi mà vẫn nhớ thương người khác, anh cũng từng nghĩ cô cả ngày ở sau lưng anh nên chán rồi, trái lại đã nảy sinh hứng thú với An Thiếu Sâm - người cả ngày bám theo cô...
Nhưng mà anh chưa từng nghĩ, sẽ là loại kết quả này! Thậm chí sự việc đơn giản đến mức hơi nực cười!
Đồng tử Tiêu Cảnh Nam co rút lại, không thể nói rõ là sau khi biết cô không có sai đường, anh vui sướng nhiều một chút, hay là cảm xúc khác nhiều một chút, anh chỉ biết vị trí trái tim có chút đau, có chút buồn bực và khó chịu đến nỗi khó mà gỡ ra.
Anh nhìn gương mặt vì quá phẫn nộ mà đỏ bừng của cô, anh há miệng thở dốc, nhưng trong cổ họng lại giống như đã bịt một cục bông, không phát ra được thanh âm nào. Anh xiết chặt nắm tay, lại cảm thấy có một số thứ giống như hạt cát, càng nắm chặt, càng trôi đi càng nhanh...
"Vẫn không tin đúng không?" Mặc Tinh cười tự giễu, cô cười cười, nước mắt liền lăn xuống, đáy mắt bị hận ý bao trùm từng chút một.
Cô lau nước mắt ở khóe mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn anh, trong lửa giận lý trí bốc cháy gần như không còn: "Không tin cũng chẳng sao, dù sao tôi cũng không còn trông chờ anh tin tôi nữa rồi!"
"... Tôi tin." Đầu ngón tay của Tiêu Cảnh Nam hơi run rẩy, anh khẽ vươn tay ra phía trước, nhưng còn chưa chạm vào cô, thì đã thu tay về, anh lại lặp lại một câu: "Tôi tin."
Mặc Tinh liếc anh ta, cười đến thê lương mà tàn lệ: "Tin ư?"
Cô cất cao giọng: "Nếu anh tin tôi, tại sao còn muốn đối xử với tôi như vậy? Tiêu Cảnh Nam, chính vì nghi ngờ tôi và An Thiếu Sâm có quan hệ mập mờ, anh liền đánh gãy chân tôi, tống tôi vào nhà tù!"
Cô xé rách quần áo bệnh nhân, chỉ mặc nội y đứng trước người anh.
"Nhìn thấy không?" Mặc Tinh run run chỉ tay vào các vết sẹo giăng khắp nơi thảm thương không nỡ nhìn, khàn cả giọng: "Những vết sẹo này, tôi bị khắp toàn thân! Chân của tôi cũng không biết còn chữa khỏi được không!"
Nước mắt liều mạng lăn xuống, lau cũng không lau kịp.
Tiêu Cảnh Nam nhìn vết sẹo xấu xí loang lổ trên da thịt trắng nõn của cô, yết hầu căng thẳng, trái tim như bị người bóp nghẹt, từng hơi thở đều trở nên khó khăn.
"Tiêu Cảnh Nam, tôi nhảy là múa cổ điển, anh nghĩ bây giờ cái cơ thể này của tôi, cho dù chân chữa khỏi rồi, vẫn còn đi múa được nữa sao? Hả?" Mặc Tinh tiến lên trước vài bước, cô nhón chân dùng sức túm cổ áo anh, đầu ngón tay vì dùng quá sức mà trắng bệch: "Vì anh, tôi đã ngồi tù, gãy chân, có nhà không thể về! Tiêu Cảnh Nam, anh đem cả đời tôi..."
Cảm xúc kích động đến nỗi không thể phát ra tiếng, cô hít thở sâu một hơi, từng chữ đều bật ra từ trong kẽ răng: "Cả đời của tôi, đều bị anh hủy rồi! Hủy hết rồi!"
Mà hết thảy những điều này, chính bởi vì một trận hiểu lầm nho nhỏ, ha, ha ha, thật là nực cười!
Tiêu Cảnh Nam bị cô túm cổ áo, cực kỳ thảm hại, nhưng lại không có động đậy, chỉ là ánh mắt dừng ở những giọt nước mắt đang không ngừng chảy ra của cô, nơi lồng ngực như bị hàng ngàn con kiến bò lên, đau đớn khó nhịn, như dao cắt lửa nướng.
Anh gian nan há miệng thở dốc, nhưng lại không phát ra một thanh âm nào, anh chỉ vươn tay ra, dừng ở khóe mắt cô.
Mặc Tinh cắn chặt hàm răng, nghiêng đầu muốn né bàn tay của anh.
"Xin lỗi." Tiêu Cảnh Nam quay mặt cô lại, cúi đầu nhìn cô, ngón tay run run lau nước mắt nơi khóe mắt cho cô.
"Xin lỗi ư?" Mặc Tinh dùng sức hất tay anh ta, hai mắt giăng đầy tơ máu: "Anh nói một câu xin lỗi thì có thể làm được gì? Chữa khỏi chân của tôi, xóa đi vết sẹo của tôi, hay là có thể khiến cho quan hệ của tôi và bố mẹ tôi trở lại như lúc ban đầu?"
"Không thể! Cái gì cũng không... khụ, khụ khụ khụ!"
Cô che miệng, sắc mặt bỗng từ đỏ biến thành màu trắng xám, môi đỏ tím, hô hấp đã dồn dập hơn lúc trước nhiều.
Đồng tử của Tiêu Cảnh Nam khẽ nở, huyết sắc trên mặt từ từ nhợt nhạt, anh bước lên vài bước, ôm ngang cô, đặt lên giường.
"Kiên trì một chút, bác sĩ lập tức tới ngay!" Anh ấn nút khẩn cấp, ngồi ở bên giường, cởi áo khoác ra đắp lên người cô, tứ chi có chút vô lực nắm lấy tay cô.
Tay cô rất nhỏ, cũng không có thịt gì, nắm như này thậm chí còn hơi xương, giống như hơi dùng lực một chút thôi là sẽ nắm gãy tay cô.
Mặc Tinh che miệng cố gắng khụ, ho đến nỗi không thở nổi, giống như là muốn ho cả phổi ra vậy. Nhưng cho dù khó chịu như vậy, cô vẫn cố gắng rút tay ra khỏi bàn tay của Tiêu Cảnh Nam.
Cô không muốn bị anh chạm vào! Ghê tởm!
Phanh!
Lục Ngôn Sầm dẫn theo một bác sĩ và cả mấy y tá xông vào, khi nhìn thấy Tiêu Cảnh Nam và áo bệnh nhân nát vụn trên mặt đất, anh ấy sửng sốt, nhưng không để ý đến anh, mà nhanh chóng đến trước giường bệnh, lật xem kiểm tra chân của Mặc Tinh.
"Chắc là tái phát phù phổi rồi, bác sĩ Lục tránh ra!" Một bác sĩ khác nhìn Mặc Tinh, sắc mặt cô trắng xám, môi đỏ tím, với cả đờm mày đỏ trên mặt đất, anh ta nói nhanh một câu, sau đó vội vội vàng vàng cùng với mấy y tá khác đưa Mặc Tinh đi.
Ánh mắt của Tiêu Cảnh Nam thủy chung nhìn theo Mặc Tinh, thấy vậy, anh nhíu mày, nhấc chân muốn đi cùng.
Nhưng Lục Ngôn Sâm đã tiến lên một bước, chặn trước người anh: "Tốt nhất là tổng giám đốc Tiêu cứ ở lại đây đi."