“Sao mà không đau được chứ?” Lâm Hiểu đi đến bên giường, nói với Thủy Thanh Lan: “Lúc em đến nghe mấy đồng nghiệp nói Mặc Tinh đau đến mức không đi lại được, cô ấy được giám đốc dìu đi sau đó được bảo vệ được đến bệnh viện.”
Mặc Lôi càng nghe mắt càng trợn to, khuôn mặt anh ấy đỏ bừng vì tức giận, đáy mắt tràn đầy xót xa.
Thủy Thanh Lan không nói gì cả nhưng nước mắt đã rơi xuống từ lâu, mu bàn tay đang nắm chặt tay Mặc Tinh ướt đẫm nước mắt.
“Tôi chỉ đau lúc đó thôi, bây giờ không đau nữa.” Mặc Tinh nháy mắt nhìn Lâm Hiểu.
Thế nhưng Lâm Hiểu không thấy vậy, cô nói hết những gì mình biết ra: “Bọn họ còn nói với em, đầu gối của Mặc Tinh đỏ hết lên, hàng chục vết phồng rộp chằng chịt, nhìn thôi cũng thấy đau lòng.
“Được rồi, đừng nói nữa.” Mặc Tinh cau mày ngắt lời cô ấy.
Lâm Hiểu cười nhạt, trong lòng vẫn có ý lấy lòng họ.
Thủy Thanh Lan lau nước mắt, giọng nói run run: “Những gì em nói đều là thật sao?”
“Chỉ là tin đồn thôi mà, truyền qua truyền lại cũng sẽ bị thay đổi, làm gì mà đau đến mức đấy?” Mặc Tinh nói trước Lâm Hiểu một bước.
Lạch cạch.
Đúng lúc này, bác sĩ đẩy cửa đi vào: “Những gì cô gái vừa rồi nói quả thật không ngoa. Nếu không kéo quần ra từ đầu thì mụn nước có thể dính vào quần áo, cô sẽ càng phải chịu đau nhiều hơn.”
Bác sĩ lau mu bàn tay cho Mặc Tinh bằng bông tẩm cồn, sau đó châm kim truyền dịch cho cô.
Mặc Lôi lặng lẽ đứng sang một bên, đôi mắt đỏ hoe, im lặng một lúc lâu, anh ấy đột nhiên cởi áo khoác ra ném xuống đất: “Con mẹ nó!”
Nói xong, anh ấy hung hăng đi ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
“Anh ơi!” Mặc Tinh sợ anh làm chuyện gì đó hấp tập, vội vàng hất kim ra muốn đuổi theo ngăn cảnh anh.
Bác sĩ và Thủy Thanh Lan cũng giữ cô lại.
“Cô không truyền dịch, không cần chân nữa à?” Bác sĩ nghiêm nghị hỏi.
Trong lòng Mặc Tinh vô cùng lo lắng, nhưng bị hai người họ giữ lại, muốn đứng lên cũng không đứng được: “Hai người bỏ em ra trước đã, em về sẽ truyền dịch sau.”
“Chị đi tìm anh trai em, em ở đây truyền dịch, đừng đi linh tinh!” Thủy Thanh Lan lo lắng, chưa đợi cô trả lời đã nói với Lâm Hiểu: “Cô gái, phiền em chăm sóc Tinh Tinh giúp chị, đừng để con bé ra ngoài, chị đi một lát sẽ quay lại.”
“Dạ? À vâng, được được.” Lâm Hiểu trả lời mấy câu liền liền, lập tức giúp bác sĩ giữ Mặc Tinh lại.
Mặc Tinh ra sức đấu tranh một lúc lâu cũng chẳng có tác dụng gì, ngoại trừ việc khiến bác sĩ tiêm nhầm mấy lần. Cô cau mày nói: “Lâm Hiểu, bác sĩ, hai người buông tôi ra, tôi hứa lát nữa trở về sẽ truyền dịch!”
“Chị dâu cô đã đuổi theo anh trai cô rồi, cô cứ ở lại đây truyền dịch đi.” Lâm Hiểu nói, né tránh ánh mắt của cô.
Mặc Tinh liếm đôi môi khô khốc của mình, chua xót nói: “Cô không hiểu đâu.”
Anh trai ban ngày ban mặt đến Câu lạc bộ Dream gây chuyện, nếu như để Tiêu Cảnh Nam biết được, anh nhất định sẽ không tha cho anh ấy.
Lâm Hiểu không nói gì, cũng không buông cô ra.
“Tôi hiểu, nếu như cô còn làm loạn, cái chân này không giữ được đâu.” Bác sĩ vẫn còn rất nhiều bệnh nhân, phải ở đây quá lâu, tức giận nói.
Mặc Lôi đã chạy ra ngoài gần mười phút rồi, Mặc Tinh nhăn mày nói: “Lâm Hiểu, bây giờ cô không nghe lời tôi, cô không sợ sau này tôi về nhà họ Mặc sẽ gây phiền phức cho cô à?”
“Cũng… cũng chưa chắc cô có thể quay về.” Giọng Lâm Hiểu càng lúc càng nhỏ đi: “Kể cả cô có quay về, chị dâu cô cũng sẽ không để cô gây rắc rối cho tôi đâu… nhỉ?”
Mặc Tinh mím môi, cô không làm loạn nữa, chỉ là cô đột nhiên cảm thấy cô độc lạ thường.
Gia đình, bạn bè không cần cô nữa, kể cả bây giờ người có mối quan hệ thân thiết nhất với cô, Lâm Hiểu cũng chỉ chạy theo quyền thế.
Thủy Thanh Lan đuổi theo đến cổng bệnh viện, nhưng cuối cùng vẫn muộn một bước. Khi cô ấy chạy đến cổng, Mặc Lôi vừa mới khởi động xe, nhanh chóng rời đi.
Cô vội vàng bắt một chiếc xe taxi, nói với tài xế: “Đuổi theo chiếc xe Ferrari phía trước. Xin lỗi vì đã làm phiền anh.”
Người lái xe nhìn cô bằng ánh mắt kì quái, lúc lâu xong vẫn không nhúc nhích, có lẽ sợ cô là tội phạm.
“Đó là xe của chồng tôi. Tôi nhìn thấy anh ấy lên xe với người phụ nữ khác, cũng không biết hai người họ đi đâu.” Thủy Thanh Lan lo lắng nói, hai mắt đỏ hoe, nhìn vô cùng đáng thương.
“Cô đừng nóng vội!” Tài xế cũng là một ông chú nhiệt tình: “Tôi sẽ đuổi theo, nhất định không để mất dấu đâu.”
Ferrari và xe taxi đều dừng lại trước cửa Câu lạc bộ Dream, Thủy Thanh Lan vội vàng đưa cho tài xế 300 nghìn, nhanh chóng đuổi theo Mặc Lôi.
“Trên xe không có cô gái nào, có phải cô ấy hoa mắt không?” Tài xế lẩm bẩm rồi lái xe rời đi.
Thủy Thanh Lan đi giày cao gót, mãi vẫn không đuổi kịp Mặc Lôi: “Mặc Lôi, anh… đợi… đợi em!”
Cô chạy đến mức mệt lả người, chống tay lên đầu gối thở dốc.
Rầm!
Choang!
Mặc Lôi không để ý đến cô. Vừa mới bước vào câu lạc bộ, anh ấy đã thô bạo ném hai bình hoa trong đại sảnh xuống đất.
“Cậu chủ Mặc, anh…” Nhân viên chạy tới, định hỏi Mặc Lôi có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Mặc Lôi không cho anh ta cơ hội này, anh thẳng tay đá chậu cây xuống đất, đôi mắt anh đỏ hoe, hét lên: “Giám đốc của các người đâu? Gọi cô ta ra đây!”
Chậu cây lăn trên mặt đất, vỡ toang, đất văng tung tóe, đại sảnh nguy nga ngay lập tức trở thành mớ hỗn độn.
Rất nhiều khách đến câu lạc bộ, cũng rất nhiều người quen Mặc Lôi, muốn đến gần khuyên anh ấy để ông chủ câu lạc bộ Tiêu Cảnh Nam nợ họ một ân tình.
Thế nhưng Mặc Lôi không để ý ai, sau mỗi câu nói, anh ấy lại đập một món đồ.
Có người tự cho mình là người thông minh, ghé tai Mặc Lôi thuyết phục anh ấy: “Anh xem em gái anh đã đắc tội đến Tổng giám đốc Tiêu, cô ta thảm hại biết bao. Cậu chủ Mặc, nếu như anh không muốn giống cô ta thì anh nên nghĩ cách xin lỗi Tổng giám đốc Tiêu đi. Anh nói anh uống say rồi cũng được, do rượu thì cũng… A!”
Mặc Lôi đấm thẳng vào mũi anh ta, cổ anh ấy nổi đầy gân xanh: “Lo cho thân mày trước đi, mày cũng xứng đáng nhắc đến em gái tao à?”
Người đàn ông kia ôm mũi, máu mũi chảy ròng ròng trên ngón tay, anh ta không dám nói gì thêm, sợ hãi chạy đi.
“Gọi giám đốc của các người ra đây!” Sự áy náy và tức giận cùng hiện hữu trong Mặc Lôi, dường như sắp xé nát trái tim anh ấy.
Thủy Thanh Lan muốn ngăn anh lại, nhưng khi nhìn thấy anh ấy như vậy, cũng chỉ im lặng, im lặng đứng bên cạnh Mặc Lôi.
“Tổng giám đốc Tiêu và cô chủ An đều đang ở đây. Cậu chủ Mặc, phiền anh nhỏ tiếng một chút.” Nhân viên thận trọng nói.
“Con mẹ nó, ông đây sợ bọn họ sao?” Một người phục vụ đẩy xe ăn đi qua, chạy đến chỗ Mặc Lôi, anh cầm một chồng đĩa đập mạnh xuống đất: “Tiêu Cảnh Nam và An Sơ Tuyết ở đây càng tốt, bảo bọn họ cút ra đây cho tôi!”
Đám người xung quanh nhìn nhau không nói lời nào.