Cô tự giễu cười một tiếng, đôi mắt hiện lên thủy quang: "Cho dù tôi biết khi đó anh đánh gãy chân tôi, ném tôi vào tu là vì tốt cho tôi, thì phần tình cảm kia cũng không thể trở lại được nữa rồi..."
"Không liên quan." Vẻ mặt Tiêu Cảnh Nam bình tĩnh, nhưng gân xanh trên cổ lại vạch trần cảm xúc của anh: "Lần này đổi lại là tôi theo đuổi em, một năm không được thì mười năm, mười năm không được thì cả đời."
Ánh mắt Mặc Tinh đã dần có tiêu cự, đôi mắt hiện lên vẻ phức tạp: "Tiêu Cảnh Nam, chúng ta hoàn toàn không phù hợp! Anh để tôi đi, đối...
Xoẹt xoẹt!
Chiếc Bentley chợt rẽ vào làn xe bên cạnh, sau đó phanh lại dừng bên lề đường.
Tiêu Cảnh Nam kéo tay phanh, nghiêng người giam cô trong ghế lái phụ, ánh mắt như chim ưng nhìn cô chằm chằm: "Đừng nghĩ đến chuyện rời xa tôi nữa, cả đời này cũng không được!"
Anh nắm lấy cằm của cô, bắt cô nhìn anh: "Là em tới trêu chọc tôi trước, rồi trộm trái tim tôi đi, bây giờ em muốn chạy ư? Làm gì có chuyện lời như thế?"
"Tiêu, Cảnh, Nam!" Mặc Tinh chống tay lên ngực anh, dùng sức đẩy anh ra.
Sự kháng cự của cô khiến cho Tiêu Cảnh Nam tức giận, anh nắm cằm cô, cúi đầu hôn lên. Môi chạm môi, xúc cảm mềm mại làm cho tâm tình anh bình ổn hơn, anh nạy mở hàm răng của cô, chui vào, quấn lấy cô cùng múa.
Nụ hôn này rất mạnh mẽ, Mặc Tinh liều mạng né tránh, nhưng mỗi lần cô né, anh sẽ theo sát, sau đó quấn lấy cô không buông.
Trên môi cô nóng bừng, lưỡi bị anh mút vào run lên, cả người bị ép lên ghế, không thể động đậy.
Trên vỉa hè người tới người đi, chiếc Bentley rất gây chú ý, không ít người đã nhìn sang đây, khi chú ý thấy hai người trong xe đang quấn quýt, thì nhìn với ánh mắt quỷ dị.
Mặt Mặc Tinh nóng bừng, ngay cả bản thân cô cũng không nói rõ được rốt cuộc là ngượng hay là giận. Tiêu Cảnh Nam quấn quýt khiến cho cô đến cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, cô đưa tay ra để đẩy anh ra, anh lại dễ dàng chế trụ cổ tay cô, sau đó cho tay cô ra sau.
Dây dưa không biết bao lâu mới kết thúc, má cô đỏ bừng, người ở ngoài nhìn vào thì vẻ giận dữ trong ánh mắt giống như hờn dỗi nhiều hơn.
Tiếng thở của Tiêu Cảnh Nam ồm ồm và dồn dập hơn bình thường rất nhiều, anh thấy lúc này trông Mặc Tinh càng thêm dịu dàng đáng yêu, ánh mắt anh dần sâu thẳm.
Anh đưa tay ra lau khóe môi cho cô, sau đó ngồi thẳng người, thanh âm nhiễm một chút khàn khàn khi động tình: "Sau này đừng nói chuyện rời khỏi tôi nữa."
"Lòng tôi không qua được cửa này." Mặc Tinh nhíu mày nói: "Anh giữ tôi lại bên cạnh, anh không sợ anh đối xử tốt với tôi sẽ là lãng phí hết sao?"
Tiêu Cảnh Nam lại khởi động xe một lần nữa: "Trước kia, lúc em theo đuổi tôi, rồi tặng tôi này nọ, em có sợ tôi không thích em không?"
"... Cái này không giống nhau." Mặc Tinh tạm thời á khẩu, một lúc lâu sau cô mới nói.
Tiêu Cảnh Nam cũng không có tranh luận với cô, anh chỉ nói: "Em không cần cảm thấy có gánh nặng tâm lý, tôi tốt với em là do tôi cam tâm tình nguyện, không tồn tại vấn đề nợ nhân tình. Chỉ cần em không rời bỏ tôi, em làm gì cũng được."
"Anh không cần phải lãng phí thời gian lên người tôi." Mặc Tinh nói: "Hiện tại chúng ta đã thanh toán xong rồi, anh không nợ tôi cái gì hết... nói cách khác, đáng ra là tôi nợ nhân tình của anh. Với điều kiện của anh, anh hoàn toàn có thể tìm được một cô vợ xuất sắc trên mọi phương diện."
Tiêu Cảnh Nam khẽ nhíu mày: "Người khác có xuất sắc đi chăng nữa, nhưng không phải là em."
"Nếu tôi nghe được lời này sớm một chút, tôi sẽ rất vui mừng." Mặc Tinh quay mặt nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa sổ.
"Tại sao bây giờ nghe thấy lại không vui nữa?" Tiêu Cảnh Nam nói: "Hiện tại, em có người đàn ông mà em thích rồi à?"
Lúc hỏi câu sau, vẻ mặt anh như bình thường, nhưng từng tế bào trên người đều căng thẳng.
Khoảng thời gian này, cô và bác sĩ Lục khá thân thiết, cô còn từng đi đến nhà bác sĩ Lục ăn cơm mấy lần, lại cộng thêm có thím Lưu ở giữa xoát hảo cảm. Nếu mà cô có người cô thích, chắc là bác sĩ Lục rồi.
Bác sĩ Lục vẫn luôn muốn đi đến một viện nghiên cứu ở Mỹ, có lẽ anh có thể đưa bác sĩ Lục đi.
Nghĩ tới đây, cơ thể đang căng thẳng của anh đã thả lỏng hơn một chút, nhưng là trái tim vẫn đập như bay.
Mặc Tinh mím môi, không lên tiếng.
"Có không?" Tiêu Cảnh Nam lại hỏi.
Mặc Tinh trừng mắt nhìn anh một cái, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ: "Không có."
Yêu anh đã đủ mệt rồi, cô nào có còn sức mà đi yêu thêm người khác nữa?
"Bây giờ em không có người đàn ông mà em thích, tại sao không thể ở bên tôi?" Tiêu Cảnh Nam nói: "Tôi ưu tú hơn những người đàn ông khác, vả lại tôi thích em, tôi cũng có năng lực để em làm một người phụ nữ hạnh phúc, còn có thể giúp em giải quyết chuyện của Sơ Tuyết, lẽ nào ở bên cạnh tôi không phải một lựa chọn tốt à?"
Những lời anh nói đều đúng hết, nhưng khoảng thời gian này, Mặc Tinh thật sự đã quá mệt rồi.
Vả lại cô hơi sợ, sợ... lại yêu anh thêm một lần nữa.
Nếu cô yêu anh, vậy thì khi anh hiểu nhầm cô, hoặc là khi anh thay lòng đổi dạ thích người phụ nữ khác, thì cô hoàn toàn không có bất kỳ năng lực phản kháng nào.
Bị ép buộc ở lại câu lạc bộ Dream làm việc chính là một ví dụ rất điển hình.
Nếu đã như thế, chi bằng cách xa anh ra, rồi sống cuộc sống yên ả.
"Em nghĩ bây giờ em rời xa tôi, thì có thể sống những ngày yên ả sao?" Tiêu Cảnh Nam hỏi.
Trong lòng Mặc Tinh lộp bộp một chút, cô nắm chặt góc áo. Đây không phải lần đầu bị anh đoán trúng tâm tư, nhưng mỗi lần bị anh đoán trúng tâm tư, cô vẫn có cảm giác hoảng hốt kiểu trần truồng đứng trước mặt anh vậy.
Tiêu Cảnh Nam nói tiếp: "Sơ Tuyết thâm độc, chắc là em cũng biết, cô ta là một người rất ghi thù. Em nghĩ em rời xa tôi, cô ta sẽ tha cho em sao?"
"Không đâu. Suy nghĩ của cô ta giống với ông nội tôi, không thích để lại bất kỳ tai họa ngầm nào, mà bởi vì đủ loại nguyên nhân, em chính là một tai họa ngầm rất lớn trong mắt cô ta."
"Ngoài ra, ông nội tôi đã là người bị ung thư phổi giai đoạn cuối rồi, bây giờ em nói dối ông ấy là em đã mang thai con của tôi, ông ấy không thể mặc kệ em bỏ đi đâu. Còn cả chú Mặc nữa, ông ấy biết bây giờ tôi rất vừa ý em, chắc chắn ông ấy sẽ nghĩ cách để em quay về nhà họ Mặc."
Anh nói một câu, trái tim Mặc Tinh lại trầm xuống một phần.
Cô rất rõ, anh nói như vậy không phải là bắn tiếng đe dọa.
"Mặc Tinh, bắt đầu từ khoảnh khắc em nói em thích tôi," Tiêu Cảnh Nam tiếp tục nói: "Hết thảy đã định rồi."
Nếu như Mặc Tinh chỉ là một người bình thường, tất nhiên Sơ Tuyết sẽ không coi cô là tai họa ngầm.
Nhưng cô là cô chủ của tập đoàn Mặc Thị, dây dưa đến các mặt lợi ích, dù cô muốn buông tay, bên phía chú Mặc cũng sẽ không để cô buông tay, những người trong hội đồng quản trị ở tập đoàn Mặc Thị cũng sẽ không để cô buông tay.
Sơ Tuyết và ông nội anh rất rõ những cái này, cho nên cũng sẽ không dễ dàng buông tha Mặc Tinh, đây là một vòng tuần hoàn không thể nghịch lại.
Mặc Tinh hưởng thụ lợi ích mà nhà họ Mặc và tập đoàn Mặc Thị mang tới, không phải là không có ràng buộc, mà là có trả giá, đây cũng là vận mệnh mà con gái ở các gia tộc lớn không thể tránh khỏi.