Mục lục
Xin Hãy Tha Cho Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Cảnh Nam cúi đầu nhìn cô, anh cười nhẹ một tiếng, sau đó khom người ôm cô lên, khuôn mặt hướng xuống, anh vươn tay ra xoa eo cho cô.



Lực đạo vừa vặn, thắt lưng mỏi nhừ nóng lên, rất thoải mái.



Nhưng mặt cô hướng xuống như thế này, không nhìn thấy tư thế của cô khiến cho Mặc Tinh cảm thấy bất an, cô chống hai tay lên sô pha, muốn đứng dậy.



"Đừng cử động." Tiêu Cảnh Nam vỗ nhẹ hai cái lên mông cô, sau đó ấn cô xuống.



Lúc anh vỗ mông cô, lực đạo không lớn lắm, nhưng cảm nhận của cô ở khoảnh khắc đó lại cực kỳ nhạy bén, chỗ bị anh chạm vào hình như có mồi lửa, xoẹt xoẹt một cái, ngọn lửa bắt đầu lan ra tứ chi bách hải, nóng kinh người.



Đầu óc Mặc Tinh như bị sét đánh vậy, lập tức trống rỗng, cơ thể cô cũng cứng ngắc, mãi một lúc sau mới phản ứng lại.



"Eo không đau, anh thả tôi xuống." Lưỡi Mặc Tinh cứng ngắc, lúc đọc rõ chữ có hơi khó khăn.



Tiêu Cảnh Nam vẫn thong thả xoa eo cho cô: "Không đau? Tối nay tiếp tục?"



Mặc Tinh im lặng.



"Tôi đã nhìn sờ vào hết rồi, chỉ xoa eo một chút còn cần phải xấu hổ sao?" Ánh mắt Tiêu Cảnh Nam dừng trên đường cong lung linh của cô, hầu kết hơi khô, anh ép mình di chuyển tầm mắt.



Mặc Tinh mím chặt môi, nhíu mày.



Đàn ông khai trai rồi, nói chuyện liền... như thế này hả?



Tiêu Cảnh Nam xoa rất đủ sức, eo cô đã đỡ mỏi đi nhiều rồi, Mặc Tinh dứt khoát nằm sấp trên sô pha, phối hợp để anh mát xa.



Anh xoa eo cho cô một lúc, cảm thấy cũng hòm hòm rồi, anh mới chuyển vị trí xuống dưới, cầm lấy chân cô. Mặc Tinh xấu hổ nên không nói chuyện với anh, chân nhỏ không có khó chịu như vậy, vị trí khó chịu là từ đầu gối trở lên.



"Đỡ hơn chút nào chưa?" Tiêu Cảnh Nam hỏi.



Mặc Tinh ừ một tiếng, bởi vì mặt hướng xuống, nghe giọng cô có vẻ hơi rầu rĩ: "Đỡ nhiều rồi."



Vừa dứt lời, chuông cửa chợt vang lên.



"Anh đi mở cửa đi." Mặc Tinh từ trên người anh bò dậy, ngồi sang một bên. Vừa nãy nằm sấp cảm giác đã đỡ nhiều rồi, nhưng vừa cử động như thế này, cơ thể vẫn đau xót khó chịu.



Tiêu Cảnh Nam đứng dậy đi mở cửa, nhưng sau khi nhìn rõ người ở ngoài cửa là ai, anh mím môi, đóng xầm cửa lại.



"... An Sơ Tuyết à?" Cửa đóng quá nhanh, Mặc Tinh chưa nhìn thấy.



Trên khuôn mặt của Tiêu Cảnh Nam hiện lên vẻ chán ghét, anh ừ một tiếng.



"Hôm qua ông cụ Lâm với cả An Thiếu Sâm xin lỗi được đưa lên báo lấy hảo cảm, bây giờ An Sơ Tuyết tới chắc là cũng có mục đích tương tự." Mặc Tinh nhếch môi: "Mở cửa cho cô ta đi."



Tiêu Cảnh Nam liếc cô một cái, anh nói: "Có ông nội ở đây, cô ta không làm ra trò gì đâu, em không cần ủy khuất bản thân."



"Tự mình làm, cơm no áo ấm." Mặc Tinh đi chậm rãi đến cửa, mở cửa ra.



Ở cửa, ông An đẩy một chiếc xe lăn trống không, còn An Sơ Tuyết thì mặt tái nhợt quỳ trên mặt đất, hai mắt đẫm lệ. Trời lạnh, cô ta lại mặc một bộ quần áo bệnh nhân phong phanh, giống như một đóa hoa trắng đong đưa trong mưa gió.



Mặc Tinh liếc mắt nhìn xung quanh một cái, không nhìn thấy phóng viên nào, nhưng từ trước đến nay An Sơ Tuyết làm việc luôn kỹ càng, rất khó bảo đảm là không có người đang âm thầm quay bên này.



"Mặc... Mặc Tinh." An Sơ Tuyết mở miệng, giọng nói rất khàn, nghẹn ngào đến nỗi nói không thành tiếng: "Xin lỗi, thật... thật lòng xin lỗi, tôi..."



Mặc To lo nghĩ nhíu nhíu mày, cô vội đưa tay ra đỡ cô ta: "Cô mau đứng lên đi, cô An, tôi không trách cô."



"Không, cho... cho dù cô không trách tôi, tôi cũng... cũng không thể tha thứ cho bản... bản thân mình." Hôm nay An Sơ Tuyết có thái độ như thế này với cô, cô hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ là chợt lóe mà thôi, giống như đây chỉ là một cái ảo giác.



Khuôn mặt cô ta hiện lên vẻ áy náy và hối hận, cô ta nghẹn ngào nói: "Tôi cũng... tôi cũng giống cô, bị... bị tình yêu là mờ mắt, nên mới làm ra... cái chuyện như thế..."



Cô ta đưa hai tay lên ôm mặt, nước mắt chảy ra từ kẽ tay, thoạt nhìn đặc biệt khiến cho người ta đau lòng.



"Tôi thật sự không trách cô, cô mau đứng lên đi." Mặc Tinh nói: "Nếu tôi mà trách cô thật, thì tôi đã đi kiện cô từ lâu rồi, những bằng chứng đó tôi đã thu thập được từ lâu rồi."



An Sơ Tuyết quỳ trên đất không đứng dậy, cô ta đau khổ lắc đầu: "Nếu cô thật lòng không trách tôi, vậy tại sao... lại để anh Cảnh Nam sắp xếp người tung tin đó ra? Đều là lỗi của tôi, xin lỗi!"



"Đây đúng là lỗi của cô." Mặc Tinh khẽ thở dài: "Vốn dĩ là tôi không định vạch trần những trò xiếc này của cô, nhưng tâm cô quá độc ác, cô cứ muốn lấy những bằng chứng giả mạo đó uy hiếp Cảnh Nam, thậm chí dưới tình huống anh ấy không đồng ý dừng chữa chân cho tôi, cô đã kiện lên tòa."



"Ay, vạch trần cô, tôi cũng là bị ép không còn cách nào, tôi cũng mong cô có thể lượng thứ một chút!"



Cô khom người xuống đỡ An Sơ Tuyết, áo ngủ hơi lệch xuống vì động tác này của cô, lộ ra dấu hôn chi chít, thoạt nhìn vô cùng ái muội, kiều diễm.



An Sơ Tuyết chỉ hơi ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy những dấu hôn này, cô ta cứng người, nước mắt đọng lại trên lông mi, một lúc sau mới rớt xuống.



"Ơ, bị cô nhìn thấy rồi?" Mặc Tinh hoảng hốt đứng lên, kéo áo, sau đó trừng mắt lườm Tiêu Cảnh Nam, trong giọng nói mang theo vài phần nũng nịu: "Đều tại anh!"



Tiêu Cảnh Nam đi tới trước mặt cô, ôm hông cô, cúi đầu hôn lên môi cô một chút: "Sao lại trách anh rồi? Tối qua là ai cứ quấn lấy anh đòi muốn?"



Mặc Tinh: "..."



"Giữa người yêu như thế rất bình thường, chú An và Sơ Tuyết cũng sẽ hiểu, và sẽ không cười em đâu." Tiêu Cảnh Nam đưa tay ra, rất là thân thiết nhéo cái mũi của cô.



An Sơ Tuyết siết chặt nắm tay, cô ta cúi đầu, thu lại ghen tị và hâm mộ trong đôi mắt.



Thấy thế, ông An ho nhẹ một tiếng.



An Sơ Tuyết thả nắm tay ra, ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn hai người đang dính chặt với nhau, cố gắng kìm nén sự ghen tị trong lòng: "Mặc kệ nói thế nào, tôi vẫn phải nói tiếng xin lỗi với cô, vì tôi đã làm tổn thương tới cô."



Cô ta run run hít một hơi thật sâu, sau đó đau khổ nói: "Nhưng trong lòng, tôi vẫn coi cô là bạn, tôi đã cố gắng hết mức giảm bớt tổn thương đối với cô rồi."



"Nếu tôi thật sự muốn hại cô, thì hai năm trước tôi sẽ lấy tội danh cố ý giết người tố cáo cô, khiến cho cô ở trong tù cả đời không ra được. Nếu mà như thế, cô căn bản sẽ không có cơ hội đi thu thập bằng chứng."



Nghe thấy vậy, Mặc Tinh lộ ra vẻ mặt khiếp sợ và đau lòng, cô cố tình xuyên tạc ý của cô ta: "Hóa ra cô vẫn luôn nghĩ như vậy sao? Tôi luôn coi cô là người bạn tốt nhất, cô lại muốn lấy tội danh cố ý giết người, khiến tôi chỉ có thể ở trong tù cả đời sao?"



Năm đó, An Sơ Tuyết không tố cáo cô ngay, chẳng qua là muốn lấy chuyện này để lợi dụng uy hiếp, khiến cho Tiêu Cảnh Nam làm đám hỏi với cô ta mà thôi.



Hiện tại chắc hẳn An Sơ Tuyết đã hối hận vì năm đó không tố cáo cô rồi đấy!



"Mặc Tinh, cô hiểu lầm rồi, tôi thật sự không có cái... ý này." An Sơ Tuyết căn môi, khóc như mưa: "Tôi... tôi cũng chỉ..."



Cô ta cố gắng mở to mắt, nhưng cơ thể vẫn lung lay, giống như thể một giây sau sẽ ngã xuống vậy.



"Cảnh Nam!" Mặc Tinh vội vàng khoác tay anh: "Cuộc đối thoại vừa rồi của bọn em, anh đã ghi âm lại chưa? Nếu bây giờ cô An mà té xỉu, cô ta lại lấy đoạn ghi âm này ra vu cáo hãm hại em giống như hai năm trước, có khả năng em lại phải đi tù đấy!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK