“Mày… khụ khụ…” Mặc Vệ Quốc thở gấp, dường như hô hấp của ông ta vô cùng khó khăn.
“Ông không sao chứ, Vệ Quốc?” Bà Mặc cầm lọ thuốc đứng dậy, hai mắt đỏ hoe xoa lưng cho ông ta, gương mặt đầy vẻ cầu khẩn, “Tinh Tinh, con đi trước đi.’”
Không đợi Mặc Tinh trả lời, Mặc Lôi hét lên: “Đây là đồn cảnh sát, không phải là nhà họ Mặc, mẹ lấy quyền gì mà đuổi Tinh Tinh đi? Con thấy hai người…”