Tiêu Cảnh Nam bước lên trên một bước, gần ông ấy một chút: "Ông nội bỏ được không?"
Vẻ mặt ông cụ Tiêu biến đổi, nét mặt âm u tối tăm.
"Trước đây không bỏ được, bởi vì ông nghĩ ông có thể điều khiển cháu, ông không nỡ giết chết cái công cụ kiếm tiềm tốt như này là cháu đây." Tiêu Cảnh Nam nói: "Hiện tại thì ông không tiếc nữa rồi, nhưng mà có các cô và đám giám đốc Phong ở đó, ông lại không thể coi thường cái mạng tiện của cháu, đúng không?"
Ông cụ Tiêu đưa tay ra, tát anh một cái.
Cái tát này đánh rất mạnh, Mặc Tinh thấy trên khuôn mặt của Tiêu Cảnh Nam nhanh chóng sưng lên một mảng to, phía trên có một dấu tay rõ ràng, anh còn bị móng tay cào ra một vết xước nữa.
Cô tiến lên một bước, nhưng thấy Tiêu Cảnh Nam đánh mắt với cô, cô lại nắm chặt tay, lùi lại.
Nhưng mà trong lòng... lại chẳng có tư vị gì.
"Ai dạy cháu nói chuyện với ông như thế hả?" Ông cụ Tiêu phẫn nộ nói: "Qùy xuống!"
Tiêu Cảnh Nam hơi cụp mắt, thu lại ánh mắt ở sâu trong mắt, sau đó quỳ xuống trước mặt ông cụ Tiêu đang nổi bão.
"Ai cho cháu bố trí người trắng trợn tuyên truyền những chuyện kia của Sơ Tuyết?" Ông cụ Tiêu tức giận nói: "Hôm nay ông anh An đến bệnh viện nói chuyện này với ông, ông còn không ngẩng đầu lên được!"
Ông ấy quát Tiêu Cảnh Nam xong, thì quay đầu nhìn về phía Mặc Tinh, ánh mắt sắc như dao.
Cả người Mặc Tinh căng thẳng, lòng bàn tay ẩn ẩn toát mồ hôi.
Nếu không phải ông cụ Tiêu bị ung thư giai đoạn cuối, thì mười cô và Tiêu Cảnh Nam cũng không đủ cho ông ấy chơi đùa, chỉ có điều giờ ông ấy không còn nhiều thời gian nữa, chỉ cần bọn họ kiên trì qua được đoạn thời gian này là được..."
"Tại sao ông nội lại không ngẩng đầu lên được?" Tiêu Cảnh Nam nói: "Người làm sai là nhà họ An, người không ngẩng đầu lên được phải là nhà họ An."
Tiêu Cảnh Nam trực tiếp bị ông ấy đá xuống sàn, một nửa khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, một nửa thì sưng đỏ, trông kỳ lạ không nói nên lời.
"Anh sao rồi?" Mặc Tinh nhíu mày đi qua, cô dìu anh dậy, trái tim cũng đập nhanh hơn bình thường, nói không rõ là bởi vì tức giận hay là vì cái gì.
Tiêu Cảnh Nam nhìn cô rồi lắc đầu, sau đó bảo cô anh không sao.
"Cháu và Sơ Tuyết có mâu thuẫn gì, giải quyết riêng không được à? Tại sao cứ phải ồn ào ầm ĩ ra truyền thông?" Ông cụ Tiêu đỏ mặt tía tai: "Tin tức tiêu cực như thế công khai ra, cổ phiếu của tập đoàn An Thị phải rơi xuống bao nhiêu không biết nữa!"
"Ông anh An qua đây, nói ngay trước mặt ông là muốn hủy bỏ một phần hợp tác với tập đoàn Tiêu Thị, cháu có biết chuyện này ảnh hưởng lớn đến tập đoàn Tiêu Thị cỡ nào không?"
Tiêu Cảnh Nam thẳng lưng quỳ trên mặt đất, không kiêu ngạo không siểm nịnh, anh lặp lại lần ba trong ngày hôm nay: "Cháu cũng không phải là tổng giám đốc của tập đoàn Tiêu Thị, trong lại lại chẳng có cổ phần của tập đoàn Tiêu Thị, tập đoàn Tiêu Thị có ra sao thì liên quan gì đến cháu?"
"Đây là cháu bất mãn với ông, muốn dùng tập đoàn Tiêu Thị tấn công ông hả?" Ông cụ Tiêu nhướng mày, ông ấy thở hổn hển, bị tức không nhẹ.
Tiêu Cảnh Nam thản nhiên nói: "Không dám."
"Không dám ư? Còn có cái gì mà cháu không dám làm?" Ông cụ Tiêu cười lạnh một tiếng: "Cảnh Nam, tốt nhất là cháu đừng khiến ông tức giận, nếu không bây giờ ông sẽ tống Mặc Tinh vào trong tù, để cô ta ở trong đó cả đời không ra được!"
Mặc Tinh nhíu mày, cô cực kỳ ghét cái loại cảm giác làm gánh nặng này, cô há miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện nói gì cũng vô dụng.
Đứng trước thực lực tuyệt đối, mọi lời nói đều là phí công.
Cô nuốt nước miếng, cái kiểu cảm giác bất lực sâu sức đó như đầm lầy nháy mắt bao phủ lấy cô, càng giãy dụa thì sẽ chỉ chết càng nhanh.
"Ông nội cần gì phải căng thẳng như vậy?" Vẻ mặt Tiêu Cảnh Nam như bình thường, nếu như bỏ qua mồ hôi lạnh trên cánh mũi anh: "Mấy năm nay, nhà họ An đang ngày càng phát triển nhanh chóng, hơn nữa bọn đã thử chen chân vào phía đồ diện rồi, ông biết chứ?"
Ông cụ Tiêu nghiêm mặt, tức đến nỗi không muốn nói chuyện với anh nữa.
Tiêu Cảnh Nam cũng không vội, anh dừng lại ở đây, không nói nữa.
"Cho nên sao?" Ông cụ Tiêu ngồi trên sô pha, uống cốc trà hạ hỏa.
Qùy trên sàn nhà, hơn nữa vết tát trên mặt rất cao, đáng lẽ ra trông Tiêu Cảnh Nam phải rất nhếch nhác. Nhưng lúc này, anh nhìn thẳng vào mắt ông cụ Tiêu, rồi chậm rãi nói, hoàn toàn không trông thấy vẻ nhếch nhác nên có.
"Bắt đầu từ hai năm trước, nhà họ An đã nhả ra tin tức là muốn kết thông gia với nhà họ Tiêu, bọn họ cũng mượn chuyện này để bắc lên quan hệ với một bộ phận đối tác của tập đoàn Tiêu Thị."
"Vốn dĩ tập đoàn An Thị kinh doanh chính ở hai mặt là bất động sản và hàng tiêu dùng, tập đoàn Tiêu Thị chúng ta kinh doanh chính ở ba phương diện là sản phẩm điện tử công nghệ cao, thiết bị điện và công ty giải trí."
"Nhà họ An thèm nhỏ dãi thị trường sản phẩm điện tử và đồ điện gia dụng, chỉ có điều phương diện sản phẩm điện tử công nghệ cao không phải là cái mà bọn họ có thể chen vào trong thời gian ngắn, bọn họ liền để mắt ở phương diện đồ điện hàng ngày, và cũng bắt đầu từ hai năm trước, bọn họ đã mượn thông tin hai nhà sắp kết thông gia tiến hành hợp tác thương nghiệp với tập đoàn Tiêu Thị, chen chân vào thị trường thiết bị điện."
"Nhà họ An vừa tiến vào thị trường thiết bị điện chưa lâu, nhân viên nghiên cứu không thể thỏa mãn yêu cầu của người tiêu dùng, nhà họ An liền lấy giá cao cướp đi một nhân viên nghiên cứu chính của tập đoàn Tiêu Thị, hơn nữa còn liên tục bắt chước mô phỏng ba mặt hàng đồ điện gia dụng của tập đoàn Tiêu Thị." Tiêu Cảnh Nam nói: "Cháu..."
Ông cụ Tiêu nhíu mày ngắt lời anh: "Lần này cháu làm như vậy là muốn cho nhà họ An một cảnh cáo?"
"Đúng." Tiêu Cảnh Nam nói: "Nhưng đã bị ông làm hỏng rồi, hơn nữa ông còn bị ông An mắng một trận, hơn nữa," Anh chỉ vào mặt mình, "Dùng cách phạt về thể xác phạt cháu."
Mặc Tinh nhìn anh, nhất thời cô không rõ ông đang nói lời thật lòng hay lời giả dối.
Nhưng mặc kệ rốt cuộc là nói thật lòng hay nói dối, thì đều không thể phủ nhận, vì cô, cảnh ngộ của anh càng thêm khó khăn ở nhà họ Tiêu.
"Đứng lên đi." Ông cụ Tiêu suy nghĩ nghiêm túc một lát, sau đó ông ấy nói với Tiêu Cảnh Nam.
Mặc Tinh tiến lên, đỡ Tiêu Cảnh Nam đứng lên, sau đó cô nhíu mày, đi đến phòng bếp. Một lúc sau, cô lấy khăn lông bọc một con vịt đông lạnh rồi đi ra, nhét vào tay Tiêu Cảnh Nam.
"... Không cần đâu." Tiêu Cảnh Nam nhìn đầu con vịt chết không nhắm mắt, anh từ chối.
Mặc Tinh mím môi, áp khăn lông bọc con vịt lên má anh, sau đó nắm chặt tay anh, để anh ấn vào.
Hơn nữa không biết là vô ý hay cố ý, đầu của con vịt đông lạnh vừa khéo quay về phía ông cụ Tiêu, phảng phất như giây tiếp sau sẽ sống lại, nhào lên mổ ông ấy một trận vậy.
Ông cụ Tiêu bị con vịt chết nhìn chằm chằm đến nỗi không thoải mái, ông ấy nhíu mày dịch người sang bên cạnh, nhưng ông ấy ngồi trên sô pha ở đối diện Mặc Tinh và Tiêu Cảnh Nam, dù có dịch thế nào, con vịt chết cũng nhìn ông ấy chằm chằm.
"A Nam, vứt con vịt chết đấy đi cho tôi!" Ông cụ Tiêu bực mình nói.
Đầu trọc tiến lên, tiếp lấy con vịt chết từ trong tay Tiêu Cảnh Nam, đi ra ngoài.
"Gần đây, nhà họ An làm việc thật quá đáng, nói thế nào đi chăng nữa thì trong bụng Mặc Tinh cũng đã mang thai huyết mạch của nhà họ Tiêu chúng ta, thế mà bọn họ lại lấn trên đầu như thế!" Ông cụ Tiêu hừ một tiếng: "Chuyện này ông sẽ xử lý, cháu không cần lo nữa."
Tiêu Cảnh Nam lên tiếng trả lời vâng.
"Còn cả cháu nữa!" Ông cụ Tiêu lườm Mặc Tinh: "Đã mang thai rồi thì đừng chạy đi linh tinh ở ngoài, nhất là đừng đi đến trước mặt con bé nhà họ Lâm kia, nếu cô ta mà đẩy cháu một cái, đứa bé mất đi thì phải làm sao?"
Con bé nhà họ Lâm mà ông cụ Tiêu nói là bà An.